Đêm đó Hà Liêu Tinh vốn đã đặt một phòng khác ở khách sạn, mà Bùi Túc đã gần khỏi hẳn lại bắt đầu không khỏe, Hà Liêu Tinh chỉ có thể ở lại chăm sóc y.
Cuối cùng lúc ngủ, Hà Liêu Tinh mơ mơ màng màng nằm bên người Bùi Túc, còn đang suy nghĩ bản thân xưa nay chưa từng ngủ cùng ai, có thể quen được không.
Mà một giấc ngủ an ổn lạ thường.
Cho nên Hà Liêu Tinh cũng quên hỏi Bùi Túc, đi gặp người lớn nào.
Hôm sau Hà Liêu Tinh rời giường rửa mặt, ngồi ở bên giường, nhìn Bùi Túc thử quần áo trước gương to, cậu sững sờ, hơi chịu không nổi.
Chàng trai lưng cao chân dài đứng trước gương đã mơ hồ có bóng dáng tuấn mỹ sắc bén sau khi trưởng thành, như một cái móc áo trời sinh, cả người tây trang đen đặt may riêng càng khiến khí chất y trở nên thành thục mê người hơn, nốt ruồi nhạt đến gần như không nhìn thấy ở đuôi mắt kia lại càng hấp dẫn.
Bình thường Bùi Túc đã rất tuấn tú, Bùi Túc người mặc chính trang lại càng đẹp trai hơn.
Hà Liêu Tinh đưa tay chống cằm, nhìn Bùi Túc không chớp mắt.
Bùi Túc quay người, chỉ chỉ bộ quần áo trên giường kia: "Bộ này em thích không?"
Đó là một bộ âu phục kẻ ô màu xám nhạt, màu sắc nhẹ nhàng.
Hà Liêu Tinh miễn cưỡng à một tiếng, ôm âu phục đi thay, sau khi ra ngoài, cậu sửa lại cổ áo sơ mi, tiện tay thắt cà vạt.
Cậu mặc âu phục rõ ràng có cảm giác hoàn toàn khác với Bùi Túc, nếu như nói Bùi Túc là lạnh lùng xa cách, thì cậu là gọn gàng xinh xắn.
Âu phục ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu, đường nét chạy từ lồng ngực, eo hông, một đường phác họa đến đùi, cẳng chân, mắt cá chân, rõ ràng không hề tạo dáng gì cả, nhưng giữa lông mày và nụ cười nhẹ, đã đầy đủ sức mạnh làm người khác chấn động cả hồn phách.
Có lẽ là lần đầu tiên mặc âu phục trang trọng như vậy, cậu không rành thắt cà vạt, ngón tay vòng tới lui một hồi, cà vạt từ đầu tới cuối cũng không có thành hình.
Bùi Túc nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rốt cuộc không nhịn được đi tới, đến trước mặt cậu, đưa tay nhận lấy cà vạt, ngón tay thon dài vòng qua mấy lượt, một cái cà vạt khéo léo tỉ mỉ ra đời trong tay y.
Bùi Túc hỏi: "Bây giờ biết chưa?"
Cậu trai nhìn y, trong mắt là mỉm cười, âm cuối kéo dài: "—— không biết."
"Thật ra là em cố ý." Cậu nhếch môi dưới, cười ranh mãnh, nói đoạn cậu hơi nhón lên, hôn lên gò má Bùi Túc, "Ngày hôm nay thầy Bùi rất là đẹp trai, em chỉ là muốn cho anh một nụ hôn chào buổi sáng thôi."
Bảy hồn sáu phách của Bùi Túc thiếu chút nữa bị cậu trai họ Hà câu đi mất.
.
.
Bữa tiệc tổ chức ở tầng cao nhất của khách sạn, là phòng tiệc cao cấp nhất, được thiết kế thành vườn treo, ở giữa là một đài phun nước lớn, dòng nước róc rách chảy xuống từ đỉnh, từng tầng từng tầng tràn ra, tạo thành màn nước, lúc đến tầng thấp nhất, chia thành những dòng chảy nhỏ, hóa thành hình dáng cánh hoa mà tản ra chu vi, dọc theo bờ hồ, hoa súng nở rộ từng đóa.
Hương thơm bay bổng, quần áo thơm tho, ăn uống linh đình.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa, thu thiệp mời, khách đưa thiệp rồi mới được phép tiến vào.
Hà Liêu Tinh được Bùi Túc dẫn đến tầng thượng, mới mơ hồ nhận ra sai sai, cậu nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Bùi Túc: "...!Anh cho em gặp hai người lớn nào của anh vậy, hưng sư động chúng đến vậy."
Lại còn dẫn cậu đến phòng tiệc, trong lòng cậu trễ nải sinh ra một chút bất an.
Đợi đã...!hai người lớn, hai người??
Nếu như cậu nhớ không lầm, cha mẹ Bùi Túc hình như là bay về Hạ Thành?
????
Bùi Túc thế này không phải là muốn mang cậu đi gặp cha mẹ y chứ??
Hà Liêu Tinh đột nhiên cứng đờ người, dừng bước lại: "...!Đột nhiên em thấy hơi không thoải mái."
Cậu vừa định xoay người, lại bị Bùi Túc túm giữ lại: "Tinh, cha mẹ anh muốn gặp em."
Hà Liêu Tinh bắt đầu hoang mang: "Em chợt nhớ hình như em phải về nhà..."
"Họ rất thân thiện, vẫn luôn nói muốn gặp em một lần, thư giãn nào." Bùi Túc đưa tay vỗ lưng cậu, đồng hồ pha lê sapphire chiết xạ ra một tia sáng nhạt, "Anh đã đồng ý với họ, lâm trận bỏ chạy, họ có thể sẽ không vui đâu."
—— thế này hoàn toàn là vấn đề muốn chết kiểu nào.
Hà Liêu Tinh gần như muốn nghẹt thở, da đầu cậu bắt đầu ngứa ngáy, không nghĩ bản thân và Bùi Túc thế mà tiến triển nhanh như vậy, chỉ mới ngày thứ tư, đã phải gặp phụ huynh.
....!Lâm thời bỏ chạy chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, nghe nói cha mẹ Bùi Túc đều nghiên cứu học thuật, dự định định cư nước ngoài, thật vất vả mới bay về một chuyến, có thể là cũng muốn gặp được cậu.
Nếu như cậu chạy, vậy thì xem chừng sau này không bao giờ có thể cứu vãn hình tượng được nữa.
Thế nhưng nếu cậu không chạy, lỡ họ muốn ném thẻ đen cho cậu thì sao?
Lỡ như họ muốn ép cậu rời khỏi Bùi Túc?
Lỡ đâu tình tiết của Nuông chiều O cưng phát sinh trong đời thực thì sao?
Hà Liêu Tinh chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ.
Cậu quay người, mà cổ tay bị Bùi Túc túm, chạy không được, vì vậy chỉ có thể áp trán lên bả vai Bùi Túc: "...!Em rất hồi hộp."
Bùi Túc nhập vào suy nghĩ của Hà Liêu Tinh một chút, nếu như lúc này là y đứng ở đây, sắp đi gặp cha mẹ Hà Liêu Tinh...!hoàn toàn không thể nhập vai được.
Sở Yên và Hà Huy chỉ có thể dặn y chăm sóc Tinh thật tốt, phải thật yêu cậu ấy, mà những chuyện đó họ không nói y cũng sẽ làm, cho nên không cần phải căng thẳng.
...!Cho nên ở trình độ nào đó, vui buồn của nhân loại không thể tương thông được.
Bùi Túc tuy rằng không lĩnh hội được, nhưng cũng không trở ngại y giả vờ, y dịu dàng xoa tóc Hà Liêu Tinh, vô cùng hiểu ý: "Ừ, anh biết, nếu như anh phải đi trình diện cha mẹ em, anh nhất địnhh sẽ căng thẳng đến không thể thở được."
Cậu biết ngay Bùi Túc cũng sẽ căng thẳng! Dưới tình huống này ai có thể không sốt sắng!
Hà Liêu Tinh ôm lấy Bùi Túc, chôn đầu vào trong ngực y, nhỏ giọng nói: "...!Em sợ."
Lúc trước cậu ác danh truyền xa, cả một năm nhất cao trung thành tích kém, toàn đi gây sự, còn đánh nhau, toàn bộ các giáo viên nghe tên cậu là đau đầu.
Bối cảnh gia đình Bùi Túc như vậy, biết Bùi Túc đang hẹn hò với cậu, làm sao có khả năng không tìm hiểu cậu trước?
Nhưng chỉ cần tìm hiểu một chút, liền sẽ phát hiện lịch sử đen của Hà Liêu Tinh, cha mẹ Bùi Túc đều là người có ăn học, họ nhất định sẽ có yêu cầu cực cao với nửa kia của Bùi Túc, nhìn thấy Hà Liêu Tinh việc xấu loang lổ, họ sẽ tiếp nhận à?
Làm sao có khả năng! Đấy hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày!
Hà Liêu Tinh lần đầu tiên hối hận tại sao hồi năm nhất cao trung không học hành cho giỏi, sao không biết vươn lên, tại sao chứ nhắm mắt chơi đùa.
Cậu đau đớn khôn cùng.
Bùi Túc tiếp tục trấn an mà vỗ về cậu, lặng lẽ lùi một bước để tiến hai bước: "Vậy hay là chúng ta về thôi?"
Hà Liêu Tinh cứ trốn trong ngực y như đà điểu, dường như cả đời này không dự định bước ra.
Bùi Túc khuyên nhủ: "Nếu em sợ đến thế, vậy thì đừng gặp, ngược lại chúng ta còn thế thể chạy trốn mà."
"Anh anh anh..." Hà Liêu Tinh lắp bắp ngẩng đầu lên, "Anh sao có thể nói câu như vậy trước mặt cha mẹ anh!"
Ai biết cha mẹ Bùi Túc đang ở đây, nếu tới tham gia bữa tiệc, vậy nhất định là ở gần đây, lỡ như nghe phải thì làm sao đây!
Bùi Túc cầm tay cậu: "Họ bây giờ không phải là không nghe thấy à, nghe thấy được cũng không thể bắt chúng ta làm gì, chúng ta cứ đi thôi."
Mà Hà Liêu Tinh lại đứng bất động, cả người cậu nhìn qua đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực, nhưng lại cắn răng không nhúc nhích.
...!Hôm nay nếu như cậu chạy, sẽ có một ngày không cách nào cây ngay không sợ chết đứng đưa Bùi Túc đi gặp cha mẹ mình.
Hơn nữa ấn tượng xấu mở đầu, sau này muốn xoay chuyển lại khó, nếu như cậu muốn phát triển lâu dài với Bùi Túc, cái nấc này nhất định phải vượt qua.
Nếu như đi thật, có thể Bùi Túc cũng sẽ cảm thấy cậu nhu nhược, nhát gan, không có chút trách nhiệm nào với tình cảm này, không có dự định cho tương lai.
Chuyện này quả thật còn gay go hơn cả bị vứt cho thẻ đen.
Bùi Túc lắc lắc tay cậu, nhịn cười duy trì vẻ đường hoàng trịnh trọng: "Không đi à?"
"Đến cũng đến rồi, " Hà Liêu Tinh tuyệt vọng nói, "Thôi thì gặp đi."
Bùi Túc nhướng mày: "Chắc chắn không? Bé cưng, nếu như chúng ta đi vào, vậy thì không còn đường quay đầu đâu."
Hà Liêu Tinh không lên tiếng, cậu đứng ở chỗ cũ một lát, bỗng nhiên như là đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, tiến lên một bước dùng sức ôm lấy Bùi Túc, cứ như từ trong cái ôm này rút ra một loại sức mạnh thần bí nào đó, quay đầu liền cất bước đi vào trong bữa tiệc.
Bên môi Bùi Túc không thể áp chế được một vệt cười.
Chà, ngày thứ n Tinh đáng yêu đến động lòng.
Y cũng đi theo.
Vì vậy, hai cậu trai một trước một sau đi vào trong bữa tiệc, như là tự mang ánh đèn, thoáng chốc hấp dẫn ánh nhìn vô số người.
Một người mặc tây trang đen, tuấn mỹ mà thâm trầm, khí chất cực kỳ lạnh lùng, một người khác thanh tú lại xinh đẹp, tựa như đóa hoa trà nở rộ trên núi vào sáng sớm.
Cậu trai xinh đẹp kia dường như hơi căng thẳng, vẫn cứ mím chặt khóe môi, chàng trai áo đen có vẻ đã phát hiện, tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm tay đối phương vào tay mình.
Mọi người:...!??
Đợi đã, tình huống này là thế nào?
Cậu nhóc áo đen họ biết, con trai Bùi Thanh và Tần Diệc, nhưng đứa còn lại là ai?
Tại sao cảm giác cp của hai người này nồng quá vậy?
Đủ loại ánh mắt đánh tới, đều là bạn tốt của cha mẹ Bùi Túc, mặt ngoài Hà Liêu Tinh bình tĩnh cực kỳ, thậm chí còn có thể nở nụ cười thoải mái tự nhiên với tất cả mọi người.
Có người bước lên chào hỏi với Bùi Túc: "Cháu Bùi Túc?"
Bùi Túc gật đầu, nhàn nhạt chào đối phương: "Chú Trần, đã lâu không gặp, gần đây chú thế nào ạ?"
Chú Trần nở nụ cười: "Vẫn như cũ, lúc trước muốn kiêng rượu, chưa cai thành công.
Nghe nói cả nhà con đều sẽ chuyển đến Xuân Thành?"
Bùi Túc trò chuyện với chú Trần, vì bày tỏ sự tôn trọng, lúc cùng người ta nói chuyện, hai người cũng không nắm tay, Hà Liêu Tinh ở bên cạnh nghe một lát, khóe mắt chú ý tớ bàn dài để đồ ăn cạnh đài phun nước, đồ uống trong đó có sữa chua.
Sữa chua đối với cậu mà nói là sự tồn tại giống như thuốc an thần, rảnh rỗi uống thích uống một hai hớp.
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng giật góc áo Bùi Túc, nói với y muốn đi ăn một ít gì đó, Bùi Túc nói một câu anh biết rồi.
Đi đến trước mặt bàn ăn, Hà Liêu Tinh cầm một ly sữa chua, ngửa đầu trút xuống.
Mùi sữa đậm đà mang theo chút vị chua ngọt tan ra trong môi, mùi vị quen thuộc từ từ xoa dịu tâm trạng Hà Liêu Tinh.
Tần Diệc vận một bộ váy cashmere dài, tóc xoăn dài trên vai, trang điểm nhẹ, mới vừa bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang xoay tròn, liền chú ý đến cậu trai uống sữa chua cạnh đài phun nước.
Không giống với ánh nắng ấm áp gặp được hôm qua, hôm nay cậu mặc chính trang, trông có vẻ trang trọng lại ngoan ngoãn, bên môi dính một xíu vết sữa, đáng yêu biết bao.
Trong mắt Tần Diệc nhiều hơn một tia từ ái mà chính bác không nhận ra được.
Bác nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi đi tới cạnh người ta, nhẹ giọng chào hỏi: "Bạn nhỏ."
Hà Liêu Tinh đang uống ly sữa chua thứ ba, nghe thấy có người gọi cậu, cậu quay đầu, nhìn thấy Tần Diệc, sững sờ hai giây: "Dì?"
Trời ạ làm sao lại trùng hợp như thế?
Chẳng lẽ đây chính là quả đất tròn trong truyền thuyết?
"Mình thật là có duyên quá đi." Hà Liêu Tinh mừng rỡ vô cùng, "Sao dì lại đến đây...!A, dì nhất định là bạn của cha mẹ Bùi Túc nhỉ?"
Hôm nay đến đây đều là bạn bè Tần Diệc Bùi Thanh, Tần Diệc mang mỉm cười trên mặt, không phủ nhận cũng không thừa nhận, ngược lại hỏi: "Sao con lại ở đây?"
"Con, con theo bạn trai con tới." Hà Liêu Tinh nhắc tới chuyện này lại bắt đầu căng thẳng, cậu cầm sữa chua nhấp một hớp, hít sâu, ủ rũ cúi đầu nói: "Dì ơi, không nghĩ tới chuyện dì nói linh thật đấy."
Tần Diệc hai tay vòng qua ngực, nhướng mày: "Ồ?"
"Con có thể sẽ bị ép gặp người nhà bạn trai con." Hà Liêu Tinh lẩm bẩm nói, "Con bây giờ có cảm giác mình là miếng thịt trên tấm thớt, sắp sửa bước vào một trận chiến đẫm máu."
Thân ở trong phòng tiệc, biết họ có thể xuất hiện ở bất cứ một nơi nào, dùng bất cứ một hình thức nào quan sát cậu, cậu lại bắt đầu thấy khó thở, may mà bên cạnh có dì thân thiện này, cậu mới miễn cưỡng phân tâm đi.
Trời ơi, nếu như cha mẹ Bùi Túc có thể thân thiện như dì này là được rồi!.