Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 25



Mua nhà theo kỳ, vào thời điểm mà căn nhà vẫn chưa được bàn giao, chủ hộ sẽ có một cảm giác rất ư là ảo lòi. Ông cũng có một ước mơ hão huyền là kiếm tiền mua nhà mà trong lòng thì lại cắn rứt. Nói thật chứ lúc ấy thà mua một căn nhà có sẵn cho rồi, giờ chỉ cần sửa sang một chút là có thể vào ở. Nhưng nếu ông mua nhà xây sẵn thì làm sao có thể chim chuột được với Lam Thiếu Bằng? Nếu không chim chuột được với hắn thì làm sao mà cưa đổ hắn? Trong lòng ông toàn là cảm giác cắn rứt, kể cả khi đang lo được lo được lo mất với cái nhà này đây.

Ông biết ông không thể đứng sau lưng Lam Thiếu Bằng được. Bây giờ hắn đang làm việc, nếu để cho người khác biết hắn và ông là một cặp thì hắn nào có thể mỉm cười ngồi trên quảng trường mà bán nhà cửa thu tiền hoa hồng như thế kia cho được? Dự là đám khách hàng kia sẽ túm quần túm váy chạy tám trăm dặm mất thôi.

Tiền hoa hồng…. Đậu xanh rau má Lam Thiếu Bằng, mày thất đức vừa vừa thôi. Ông mua nhà mang đến cho mày bao nhiêu hiệu quả kinh tế và lợi ích mà mày nào nhắc tới. Lòng ông mày đang đổ máu từa lưa hột dưa đây này. Nhàm chán ngồi bệt ven đường, lấy ra một điếu thuốc, móc bật lửa ra đốt, hút thuốc, rít một hơi thật sâu, ông liều mạng gây ô nhiễm không khí, trả thù xã hội!

Ông tức giận bất bình nhìn Chu Nghệ Thông và vợ nó ngồi đối diện Lam Thiếu Bằng, cũng không biết ai đang diễn trò cho ai xem. Nhìn xem, ba người kia diễn phim tám giờ không cần trang điểm… Nhìn xem, thằng phò Chu Nghệ Thông hèn mọn cứ nhiệt tình như Lam Thiếu Bằng là con cháu nó vậy…  Nó định đo lòng Lam Thiếu Bằng như vậy à?

Vợ của Chu Nghệ Thông thì mắc phải bệnh mê trai. Lam Thiếu Bằng nói cái quéo gì chị ấy cũng gật đầu. Trông dáng cười và lời nói cử chỉ cực kỳ sát thương của Lam Thiếu Bằng kìa…. Đờ mờ, mỹ nam kế đỉnh của đỉnh luôn! Ông thầm khinh bỉ những lúc thằng vợ ông phóng điện bốn phía lừa gạt người khác mua nhà, nhớ lại ngày đó ông cũng bị nó gạt như thế!

Vợ Chu Nghệ Thông quyết định mua nhà, chị ấy đòi đến công ty bất động sản giao tiền đặt cọc!

Ông tự hỏi, nếu vợ Chu Nghệ Thông mà biết Lam Thiếu Bằng là tình cũ của hắn thì chị ấy còn có thể đối xử Lam Thiếu Bằng như ngôi sao thần tượng được không nhỉ?

Ông chợt nhớ tới mụ đàn bà hôm trước vô cớ nhục mạ Lam Thiếu Bằng. Nói thật ra, các chị đều là những người đáng thương. Chồng các chị vì tâm nguyện nối dõi tông đường của bậc sinh thành mà hy sinh con gái nhà người ta. Sao mà tàn nhẫn, ích kỷ quá…

Đều nói đàn ông và đàn bà kết hôn mới là chính đạo, vậy vì sao ông trời lại để cho người đồng tính tồn tại? Rốt cuộc là ai vi phạm thiên lý? Ai đang khoác lên lớp áo đạo đức để tổn thương lần lượt từng người đàn ông, đàn bà vô tội?

Cũng may, cha mẹ ông đều chết sớm, không có ai ép buộc ông. Phả làn khói thuốc vào không khí, xuyên qua màn khói mờ ảo, ông tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chị cả. Chắc chị trên Thiên Đường cũng đang hi vọng bọn ông sống hạnh phúc. Thấy chưa, chị cả xinh đẹp bưng trà sữa nóng hổi đến trước mặt ông kìa.

Ông đón lấy trà sữa, Lam Thiếu Bằng cũng bưng một ly trà sữa khác ngồi nghỉ cạnh ông. Hắn ngước nhìn vũ trụ bao la xuyên qua tầng trời thăm thẳm kia, “Tôi phát hiện hương vị của món trà sữa rẻ nhất thị trường cũng không tệ, có điều ly uống quá xấu thôi.”

“Xấu đâu phải là cái tội. Không phải em nhìn đám sao xấu hoắc kia riết rồi sẽ thấy chúng nó xấu một cách đáng yêu sao?” Ông rất thích cái kiểu nói xéo ông của Lam Thiếu Bằng. Hắn mắng ông cũng tốt, khen ông cũng tốt, miễn lòng hắn có ông là được rồi.

“Đúng vậy, xấu cũng có giá mà ha.” Lam Thiếu Bằng uống một hớp trà sữa thông họng.

“Hỏi em chút…” Ông giày vò khốn khổ trong chốc lát rồi hỏi, “Em nghĩ thế nào mà bán nhà cho vợ chồng Chu Nghệ Thông vậy?”

“Nghĩ thế nào là thế nào? Họ là khách hàng của tôi, có liên quan đến thu nhập của tôi. Tôi chỉ đơn giản là cung cấp dịch vụ mua bán nhà cửa cho họ nhà thôi chứ nghĩ cái gì?” Lam Thiếu Bằng nghiêng đầu nhìn ông, ánh mắt siêu giảo hoạt như nhìn món ngon vật lạ vậy.

Khốn kiếp! Dám câu dẫn ông giữa chốn đông người. “Anh cũng mua nhà của em mà, anh cũng là khách hàng của em mà. Em tính phục vụ anh như nào đây?” Ông ngã đầu lên vai Lam Thiếu Bằng, “Chi bằng tối nay lấy thân báo đáp nha.”

“Mặt dày!” Lam Thiếu Bằng chọt mạnh vào trán ông.

Trán của anh chứ có phải bao cát đâu! Em luyện tập nhất chỉ thiền đó hả?!

“Tục ngữ nói ‘Nam nhân không xấu nam nhân không yêu’. Vậy là anh chưa đủ xấu rồi.” Thế là ông đành tự an ủi bản thân.

“Thôi đi ông ơi, tôi bó tay ông rồi.” Lam Thiếu Bằng uống cạn trà sữa rồi bỏ rác vào thùng, sau đó phủi bụi đi về chỗ làm.

Ông cũng không ở đây ăn vạ làm gì nữa, uống cạn trà sữa, vứt rác vào thùng rồi cỡi mô-tô dạo qua cửa hàng một vòng, sau đó đến Đào Nguyên tìm Hồng Nghị trà chanh chém gió. Đến Đào Nguyên, ông liền hối hận. Bên Hồng Nghị có mấy thằng anh em sắp kết hôn vào ngày mồng một tháng năm, quẳng riêng cho Hồng Nghị mấy cái thiệp mời để đưa ông.

“Móa, kết hôn cũng kết hôn chung, vậy mốt đi đẻ có đẻ chung không?!” Thiệp mời đỏ chót, thiếp vàng chữ hỷ hết sức bắt mắt. Cái này là tiền đó, là tiền trích ra từ mồ hôi nước mắt ông lăn lộn bao ngày đó. “Mốt anh mày kết hôn anh mày sẽ gom lại hết cả vốn lẫn lãi luôn!”

“Năm 2011 vốn kết hôn nhiều mà. Mai mốt mày kết hôn tao hú huynh đệ đi hết, đặt sẵn một trăm tám mươi bàn nhá?” Hồng Nghị ngồi trên ghế sa lon dài bọc da, bày ra tư thế chuẩn boss.

“Được đó, tao nói trước, tụi bây đến bao nhiêu người, tao xử lý bấy nhiêu bàn tiệc.” Ông cười ha hả cất thiệp mời vào trong túi, chuẩn bị trích tiền.

“Ờ, là mày nói đấy nhé. Đúng rồi Hùng ca, tao thấy Tiểu Lỵ khuê nữ nhà tao xứng đôi với Tiểu Mễ nhà mày lắm đấy. Chúng mình định ngày lành tháng tốt làm hôn ước cho tụi nó luôn đi.”

Ặc, phải tính sao với anh em nhà Hồng đây? Hồng Đào thì nhắm vào thằng đệ của ông, còn Hồng Nghị thì đòi bắt Tiểu Mễ nhà ông về làm rể. Cũng không phải con gái Hồng Nghị không tốt, vấn đề là tụi nó mới có mấy tuổi à mà…

“Chuyện này ấy à, đợi tụi nhỏ lớn lên rồi để tụi nó tự lựa chọn đi.” Ông pha trò, Tiểu Mễ nhà ông học hành xuất sắc như vậy, ông còn muốn cho thằng nhóc đi du học mà. Hôn ước vẹo gì? Dẹp, dẹp hết!

“Nhưng Tiểu Lỵ nhà tao mê Tiểu Mễ nhà mày lắm. Vậy đi ha, chờ tụi nó mười tám tuổi tao sẽ cử hành hôn lễ cho tụi nó.” Hồng Nghị như bắt được vàng, sống chết không chịu buông tay.

“Lỡ Tiểu Lỵ nhà mày sau này lại thích người khác thì sao?” Ông thấy chuyện này sao mà có thể nói trước được chứ, con nít con nôi yêu đương cái loằn gì.

“Không được, nếu nó dám thích người khác tao đánh gãy chân nó.” Hồng Nghị kiên quyết phán.

Đờ phắc! Nào phải Tiểu Lỵ nhà mày yêu Tiểu Mễ, mà chính mày yêu Tiểu Mễ thì có!

Hồng Nghị có ba đứa con, hai trai một gái. Ba đứa không có lấy một đứa học giỏi, học được bao nhiêu là trả lại hết cho thầy cô bấy nhiêu, đến nỗi Hồng Nghị hận không thể đi thi giùm tụi nó. Cơ mà trình độ thằng Hồng Nghị còn không cao bằng bọn nhỏ nữa là. Gã mê đỏ mắt thành tích thi cử của Tiểu Mễ đâu phải ngày một ngày hai. Thế nên gã đã thề phải cải biến cái huyết thống dốt nát của gia tộc, nhất định phải tìm con rể hoặc con dâu học giỏi. Tiểu Mễ nhà ông đã trở thành một trong những mục tiêu của gã…

“… Mày đừng có nóng vội, tao chỉ nói chơi chơi thế thôi mà.” Ông thấy trên bàn Hồng Nghị có thuốc xịn bèn cầm lên hút, “Mày đâu thể làm vậy được. Mày muốn con mày tìm đối tượng học giỏi rồi lỡ đâu sau này nó mê một đứa học giỏi, nhưng lại là con gái rượu của cảnh sát thì lúc đó là xác con-mẹ-nó định à nha.”

“Mày trù tao hả? Mày còn là anh trai tao sao?” Hồng Nghị khóc thét một tiếng.

“Thằng ranh nhà tao có gì tốt đâu, toàn bị trường học mời phụ huynh. Mà cũng không hiểu nổi vì sao bọn  giáo viên của Tiểu Mễ hễ cứ rảnh là cứ mời phụ huynh lên uống trà.” Ông khó hiểu quá, tuy Tiểu Mễ thi Ngữ Văn hơi kém một chút, nhưng những môn còn lại đều đạt điểm tối đa, còn đại diện trường học tham gia thi Toán được hạng nhất nữa. Theo lý thuyết thì các thầy cô phải yêu thương nâng niu nó chứ, còn đằng này cô giáo Trương cứ suốt ngày xua đuổi con ông hoài.

Đang nói, điện thoại di động của ông vang lên, nhìn thì lại thấy là điện thoại từ cô Trương.

Đậu xanh rau má, trà đá nước dừa…

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới… Tâm linh tương thông dữ!

“A lô, cô giáo Trương, Tiểu Mễ nhà tôi sao vậy?”

“Anh Tôn, mời anh tới trường học một chút. Tôi có chuyện cần nói với anh.” Nghe như con bạch cốt tinh kia đang hổn hển kêu la bên kia đầu dây vậy.

Ông tắt di động, Hồng Nghị hiếu kỳ nghe ngóng, “Tiểu Mễ làm sao vậy?”

“Không sao cả, chắc là lại gây họa nữa rồi. Thằng nhóc thối này nghịch ngợm lắm.” Ông bị cô giáo Trương tra tấn đến chết lặng, đứng lên cầm lấy áo khoác mặc vào một cách máy móc, sẵn chôm luôn thuốc lá xịn kèm cái bật lửa của Hồng Nghị.

“Có việc thì cứ nói một tiếng, đứa nào bắt nạt Tiểu Mễ là tao thiến hết!” Hồng Nghị nói với theo.

Ông khoát tay làm động tác ‘chú cứ yên tâm’. Cô giáo Trương đang trong thời mãn kinh, ông không thèm quan tâm tới cổ mà cổ cứ kiếm chuyện với ông hoài.

Cưỡi mô tô đến trường học, bảo vệ canh cổng trường học vừa thấy ông liền cười, “Ba bé Mễ lại bị mời lên uống trà à?”

“À, Tiểu Mễ nhà tôi quên mang bài tập nên tôi mang tập đến cho nó ấy mà.” Ông thản nhiên đi thong dong lên lầu, quen đường mò đến văn phòng thân thương.

Lần này cô giáo Trương không nổi giận đùng đùng, nhưng vẫn xụ mặt không mời ông ngồi xuống mà lên lớp ông luôn, “Anh Tôn, con của anh ngang nhiên tranh luận với cô giáo, hư không tưởng nổi rồi.”

“Ấy, Tiểu Mễ nhà tôi đã nói gì?” Ông vẫn còn bỡ ngỡ lắm. Cô Trương tìm ông để làm gì vậy?

“Ở trên lớp, tôi đã giảng rằng ‘Thi tuần là bữa sáng ăn trăm lần không ngán, thi tháng là bữa chính đầy chất lượng, thi đầu vào là bữa tiệc sơn hào hải vị no nê, vì sao các em lại không thích?’ Thế là trò Tôn Hiểu Mễ ngồi dưới bèn giơ tay nói, ‘Thưa cô, em đang giảm cân’! Dám làm tôi sượng mặt trước cả lớp, đây là học từ ai? Cha mẹ là người thầy đầu tiên của trẻ nhỏ… … …” Cô giáo Trương lại bắt đầu thao thao bất tuyệt răn dạy ông. Ông nóng máu lắm rồi!

“Bà nói đủ chưa hả?!” Rốt cục ông cũng gầm lên. Con ông có tài như vậy mà sao mày cứ dìm nó hoài vậy hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.