Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 30



Thay áo đen, đổi sang giày quân đội, đeo khẩu trang săm soi trong gương đã đời rồi lại tháo xuống, ông giắt trên lưng một quả lựu đạn, cầm lấy một ống thép nhìn Lam Thiếu Bằng đang ngơ ngác và hôn tạm biệt hắn. Đương nhiên, ông chỉ hôn nhẹ thôi. Hiện giờ Lam Thiếu Bằng tạm thời ở lại Đào Nguyên. Hồng Đào đã cho người đến Đào Nguyên bảo vệ Lam Thiếu Bằng rồi nên ông mày rảnh tay đi đánh lộn lắm.

“Mỗi lần đi đánh nhau anh đều ăn mặc như vầy à?” Ánh mắt long lanh của Lam Thiếu Bằng làm ông cảm thấy thật phấn khích.

Lướt đầu ngón tay lên cặp môi đỏ mọng của hắn, ông cảm thấy mình thật anh hùng làm sao. Dốc sức làm người đàn ông của người mình yêu mới đúng là đàn ông đích thực. “Đúng thế đấy. Em yên tâm, chồng em không chết được đâu. Đợi đi, anh của em sẽ nghiền cái quán bar Lão Đại kia thành bụi phấn mang về cho em chơi, sau đó làm cho em món ‘Hành lá trộn đậu hủ’ luôn. Cứ chờ anh nhé.”

“Được, tôi sẽ chờ anh, xem anh làm món hành tây trộn đậu hủ như thế nào.” Lam Thiếu Bằng nghiêng đầu đáng yêu cười nói.

Cuộc sống bình dị đã khiến ông quên mất bản thân mình cũng đã từng là dân đầu đường xó chợ, đã từng vì nghĩa khí huynh đệ mà thương tổn bao người. Hôm nay ông không thể không lặp lại chuyện ấy một lần nữa, nhưng lần này là vì tương lai tình yêu của mình. Ông phải thanh trừ hết tất cả những chướng ngại trên con đường của ông và Lam Thiếu Bằng.

Ông cưỡi xe gắn máy dẫn đầu một dàn anh em cưỡi xe gắn máy. Đại đội bọn ông đang hướng về quán bar Lão Đại. Các anh em đằng đằng sát khí, tay ai cũng lăm lăm vũ khí.

Đội ông đi được nửa đường thì một đội khác gia nhập vào. Đó là Lão Ngũ đang dẫn theo đồng bọn đến trợ giúp ông. Ông giơ ngón tay cái, Lão Ngũ gật đầu cười cười. Gã vẫn cứ như năm năm nào. Giỏi giang, nghĩa khí.

Người của em gái Hoàng Đằng Đạt đến. Cô ấy đi BMW phía trước, giơ một ngón tay ra hiệu với thuộc hạ của mình, “Đi theo Hùng ca, đánh cho ngon vào.”

Sau đó các đại đội nhân mã của anh em giang hồ tụ tập lại. Bao nhiêu năm không có kéo bè kéo lũ đánh nhau, hôm nay ông muốn gánh team đánh mở hàng cho anh em một trận!

Đoàn xe đông đảo vây quanh quán bar Lão Đại. Ông đeo khẩu trang hiên ngang dẫn đầu. Dương Đại Vĩ bên này như cũng sớm có chuẩn bị, nhưng ông dám cá người của bọn chúng tuyệt đối không tài nào đông bằng đội của ông đâu. Bên ông mỗi người một gậy là đã có thể đập bọn chúng thành bánh nhân thịt rồi.

Trận chiến sống mái vô cùng hỗn loạn, nhưng bọn ông chiếm ưu thế tuyệt đối. Ông không giết ai cả, nhưng gặp cái gì là nện cái đó, gặp thằng tay chân nào của Dương Đại Vĩ là cứ thiến thằng đó ngay. Uy phong của ông đâu phải chuyện đồn, đập phát chết luôn ấy chứ! Mà quất là phải quất thẳng vào “hàng họ” của chúng nó mới sướng.

Bọn ông người nào cũng mang giày bọc thép, đá cú nào là chết cú đó chứ chẳng chơi.

Quán bar Lão Đại rối như mớ bòng bong, khách khứa chạy loạn khắp nơi, các cô gái ôm đầu chạy trối chết. Bọn ông đánh giáp lá cà với bọn tay chân của Dương Đại Vĩ, không thể nào thấy rõ ai bị thương ai lành lặn. Phàm là từ ngoài quán bar mà đánh vào, chỉ cần thấy bè đảng của Dương Đại Vĩ là bọn ông cứ dừng lại mà đánh đến chừng nào bọn chúng lăn ra đất mới thôi.

Ông nhớ đến cửa kính và cửa sỗ vỡ tan nát trong cửa tiệm mình lúc ấy bèn sục sôi lửa giận, phang đổ quầy bar bên trong quán. Nghe tiếng bể loảng xoảng của những chai rượu nổi danh, ông sung sướng vô ngần.

“Đập phá nhà kho của chúng nó đi! Mẹ kiếp, xem nó còn dám giỡn mặt ông không!” Ông hô to một tiếng, lúc này trong đầu ông đều là ý nghĩ trả thù Dương Đại Vĩ, muốn giày vò hắn bằng mọi thủ đoạn.

Các anh em ập ra đằng sau quán bar. Gian phòng trang nhã phía sau quầy bar là nơi dùng để tiếp khách của các cô gái. Tiếng thét chói tai vang lên, cả nam lẫn nữ đều túa ra ngoài lối đi.

“Kêu la cái lồng tụi bây ấy. Ông đang thay cảnh sát càn quét tệ nạn. Tất cả đứng im hết cho ông!” Ông vung tay lên, tất cả anh em xông lên, vơ vét hết tất cả tài sản có giá trị của khách khứa.

Đậu xanh rau má cái thằng Dương Đại Vĩ này cứ như con cóc ấy. Các huynh đệ lục tìm khắp các phòng mà vẫn không thấy con cóc chết bầm kia đâu cả. Mẹ nó, con cóc trốn đi đâu rồi?

Một người trong bọn ông đá văng cửa một căn phòng, bên trong là một con cóc đầu bự đít teo đang ngồi đó cầm súng ngắn. Dương Đại Vĩ giơ súng nhắm ngay đầu người đó mà bắn một phát khiến anh ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Tụi bây đứng yên hết cho tao. Thằng nào động đậy là tao bắn hết.” Dương Đại Vĩ hai mắt đỏ thẫm, gương mặt dữ tợn méo mó khác thường, khóe miệng không ngừng run rẩy. Những anh em khác định ngồi xuống nâng người bị thương dậy thì lại bị hắn bắn một phát súng khiến một người nữa bị thương, những kẻ còn lại bèn không dám nhúc nhích nữa.

Dương Đại Vĩ xách người bị thương kia lên rồi dí súng vào đầu anh ta mà đe doạ: “Tránh hết ra cho tao, không tao bắn chết nó!”

Mọi người tránh ra, Dương Đại Vĩ đi ra ngoài, kéo theo người bị thương làm con tin. Ánh mắt ông dính chặt lên Dương Đại Vĩ, không ai để ý đến cô em gái Hoàng Đằng Đạt rón rén chạy vào gian phòng Dương Đại Vĩ. Chỉ chốc lát sau, ông cảm thấy có ai đó đang khều ông phía sau bèn quay đầu lại. Em gái Hoàng Đằng Đạt giơ một cái bao lên nói với ông, “Các anh em canh gác ở ngoài đường vừa nhắn rằng cảnh sát và SWAT đang kéo đến. Em lấy tiền của Dương Đại Vĩ để trả thù lao cho mấy anh em mình với thả hai gói bạch phiến vô phòng hắn rồi. Chúng ta đi thôi, nhường sân khấu lại cho cảnh sát xử đẹp hắn.”

“Tốt.” Ông vác bao lên lưng rồi rống to: “Cảnh sát đến rồi, chạy mau anh em ơi!”

Nói không phải đùa chứ về cái chuyện chạy trốn ấy, công lao tập thể dục buổi sáng của ông mày đâu phải công không, một khi chạy là ngang ngửa xe đua đấy. Sau khi nghe thấy tiếng sấm truyền của ông, mọi người nhao nhao chạy ùa ra bên ngoài, chả còn ai quan tâm tới việc Dương Đại Vĩ đang dí súng vào đầu con tin cả, vì dù sao vẫn có cảnh sát chiếu cố anh ta kia mà.

“Không được chạy, ai chạy tao bắn hết!” Dương Đại Vĩ lai mở cò súng. Mọi người càng chạy nhanh hơn nữa, bằng không bị cái thằng này bắn chết thì phí.

Thừa dịp hỗn loạn ông kéo em gái Hoàng Đằng Đạt chạy ra khỏi quán bar. Từng người một phóng lên xe. Lão Ngũ cũng dẫn người chạy mô-tô. Ông lại một lần nữa dẫn đầu đoàn người… chạy trốn.

Đoàn kết là chết hết, chia rẻ chết lẻ tẻ… Thế nên bọn ông chia ra chạy qua các ngõ hẻm trong phố, từng người rẽ ra chạy trốn, sau đó hẹn nhau tụ tập tại Đào Nguyên.

Bọn ông vừa chạy thì xe cảnh sát ập tới. Những người chạy trốn chậm chỉ còn có Dương Đại Vĩ với súng ống trong tay và con tin ngất đang xỉu, vừa ló đầu ra là bị cảnh sát bắt ngay. Sau đó xe cứu thương cũng tới, người bị thương được đưa vào bệnh viện. Dương Đại Vĩ cảm thấy Chu Nghệ Thông có thể bảo vệ hắn nên vứt súng ngoan ngoãn bị cảnh sát mang đi.

Bọn ông tụ tập trong văn phòng Hồng Nghị ở Đào Nguyên kiểm kê tài sản cướp được từ chỗ Dương Đại Vĩ. Tất cả các anh em tham gia việc lần này đều được chia phần, những người bị Dương Đại Vĩ đả thương thì nhận nhiều hơn để chữa trị.

Lam Thiếu Bằng với tư cách một người ngoài đứng xem không ngừng cau mày, nhỏ giọng lầm bầm, “Y chang như bọn cướp núp lùm bu lại chia của vậy.”

“Lam Lam, em nói sai rồi, Dương Đại Vĩ đập phá tiệm của anh nên anh lấy lại tiền bồi thường từ hắn là đúng chứ sao không? Với cả anh đây cũng là vì dân trừ hại đấy thôi.” Ông ôm lấy một chồng tiền mặt mà giải thích.

“Vì dân trừ hại…” Lam Thiếu Bằng liếc mắt, hắn không ủng hộ những lời này của ông nhưng cũng không nói gì. Dù sao thì có mặt đông đủ bọn Hồng Nghị ở đây, hắn khó mà nói lời khó nghe cho được.

Bọn ông đang xun xoe thì điện thoại di động của ông vang lên, là Lý Nhất Minh gọi điện thoại tới. Ông nói với Hồng Nghị, “Uây —— cảnh sát gọi điện thoại cho tao nè.”

Mọi người đều im lặng vểnh tai nghe ngay lập tức. Ông bắt máy, “A lô, cảnh sát Lý đó hả?”

“Cách phương thức giải quyết theo luật rừng của anh là kéo bè kéo lũ đến đập bar của Dương Đại Vĩ đó hả?” Cảnh sát Lý hổn hển trách móc, “Người bị Dương Đại Vĩ bắn chết ở trong bệnh viện rồi, anh thoả mãn chưa?!”

“Cảnh sát Lý, anh không có đi đập bar của Dương Đại Vĩ nha. Chú hiểu lầm rồi, giờ anh đang chơi mạt chược ở nhà thằng bạn thân nè, chú mà không gọi tới là anh đã điểm pháo rồi nè.” Ông nháy mắt với Hồng Nghị. Gã ngầm hiểu, lấy mạt chược trong tủ thảy ra trên mặt bàn, mấy người còn lại tạo tiếng động lách cách như đang chơi mạt chược. Em gái Hoàng Đằng Đạt còn chen vô, “Hùng ca, anh thiệt đúng là tiên nhân mà. Em đang đợi anh điểm pháo nãy giờ nè, gọi điện thoại gì? Đánh bài đi.”

“Bớt xạo quần đi, chính anh dẫn người đi phá quán bar của Dương Đại Vĩ chứ ai.” Cảnh sát Lý quát vào điện thoại.

“Cảnh sát Lý, thứ nhất, anh không có cầm súng bắn người. Thứ hai, anh không có cướp bóc trộm cắp. Thứ ba, anh không có buôn lậu thuốc phiện. Thứ tư anh không bức bách kỹ nữ. Mày cứ khăng khắng rằng anh đập phá quán bar người ta, nhưng Dương Đại Vĩ chẳng những đập phá cửa tiệm quần áo của anh mà còn đập phá cả nhà cửa của anh và phòng khám bệnh của em trai anh. Mày để mặc nó làm xằng làm bậy như vậy thì tại sao lại bắt anh không được ra tay? Anh mày là ai? Trốn Dương Đại Vĩ đến tận Nam Cực mà mày còn đòi gì nữa? Mày bảo xem phải xử lý Dương Đại Vĩ như thế nào đây hả?” Ông hết kiên nhẫn, rống ngược vào điện thoại.

“Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này. Anh muốn tự đầu thú hay để tôi bắt đây?”

“Ủ ôi, chờ mấy người xử lý đến ngày tháng năm nào? Nếu không phải do có liên quan đến mạng người thì chắc chờ tới tám kiếp sau quá. Chớ giở giọng với bố nhá, nói cho mày biết, bố không làm là không làm, mày bắt nhầm lương dân là tù oan đấy.” Ông tuyệt đối không sợ hãi. Hồng Nghị bên kia đi ra văn phòng gọi điện thoại cho Giang Thụ Phong. Giang Thụ Phong thủ đoạn tày trời. Bố éo tin một thằng cảnh sát quèn như mày mà lại tống bố vào tù được đấy.

“Anh chờ đấy, tôi sẽ tự mình tiến anh vào trại giam.” Lý Nhất Minh chống đối, thái độ kiên quyết vờ lờ.

“Tùy chú, dù sao chú cũng là cảnh sát mà.” Ông thản nhiên tắt điện thoại, cười hì hì xáp lại gần Lam Thiếu Bằng, “Lam Lam, lỡ đâu anh vô đó nghỉ phép một tháng hai tháng đó, em nhớ tới đón anh nha. Đúng rồi, lấy hoá đơn nhà đất giùm anh luôn đi.”

“Ông tự đi lấy đi.” Lam Thiếu Bằng liếc mắt rồi cầm tờ báo lên đọc, không thèm để ý tới ông nữa.

Bọn Lão Ngũ và em gái Hoàng Đằng Đạt đã thay đổi sắc mặt. Em gái Hoàng Đằng Đạt vuốt vuốt mạt chược trong tay nói: “Hùng ca, thằng cảnh sát Lý này thấy ghét quá, em muốn đi đập hắn quá.”

“Dân không đấu với quan. Mà thằng đó thì làm được cái trò mèo gì? Khỏi lo gái ơi.”

Bọn ông tiếp tục đếm tiền rồi tiếp tục chơi đùa, chuyện bên ngoài giao cho luật sư của Hồng Đào xử lý. Giang Thụ Phong cũng sẽ xắn tay giúp bọn ông. Nhưng vẫn còn một việc ông không có làm, trong lòng có chút xốn xang lo lắng.

Ông trở về nhà một chuyến, quả nhiên trong nhà bị đập tan nát. Bà hàng xóm vừa thấy ông liền nói, “Anh Hùng à, cậu đắc tội ai rồi? Hôm bữa có một đám du côn kéo đến đập phá nhà cậu đấy.”

Tuy nói nhà cửa bị đập phá từa lưa, nhưng tiền tài chi phiếu của ông được che giấu ở một nơi mà chúng nó không tài nào phát hiện được, thế nên coi vậy chứ tổn thất không lớn lắm. Phòng khám bệnh của thằng đệ thì được Đào ca xuất tiền sửa chữa rồi. Tên Hồng Đào này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nịnh nọt thằng cu nhà ông đâu.

Ông lái Maybach đến biệt thự của Chu Nghệ Thông rồi ngồi chổm hổm chờ bên ngoài. Ban đầu ông định đăng hình hôn hít của Chu Nghệ Thông với thằng tình nhân của nó lên trên mạng, về sau lại sợ Lam Thiếu Bằng bị liên luỵ vì hắn rất mẫn cảm với dư luận xã hội.

Vì vậy ông thừa dịp sắc trời tối xuống, chờ cô vợ Mỹ Vân của Chu Nghệ Thông tan tầm trở về nhà.

“Ôi chao, đây không phải bà Chu sao?” Ông cười vô cùng thân thiết chào hỏi vợ Chu Nghệ Thông.

Mỹ Vân vừa mở cửa, thấy ông cười ha hả đi tới cũng bèn cười nói, “Tôi đã thấy anh rồi, anh là bạn của Quản lí Lam ở công ty bất động sản. Tôi nhớ anh tên là Tôn Anh Hùng nhỉ? Chúng tôi đang định mua nhà ở đó đây này.”

“Tôi cũng mua nhà ở thành phố sinh thái, là chủ hộ ở đó đấy. Nếu chị cũng mua thì chúng ta vừa vặn trở thành hàng xóm luôn. Lam Thiếu Bằng đã nhiều lần nói với tôi rằng chị hiền lành tinh tế tới cỡ nào, làm hàng xóm với chị thật quả là hạnh phúc ba đời đấy.”

“Xem anh nói kìa, tôi nào có tốt như vậy?” Mỹ Vân cũng cười hỏi, “Sao anh lại ghé chung cư của chúng tôi thế?”

“Tôi ghé thăm ông bạn sống ở khu này, không ngờ lại gặp chị.” Ông cười nói.

“Đứng đây nói chuyện thật bất tiện quá, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Mỹ Vân mời ông vào nhà nói chuyện. Ông đã đạt được mục đích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.