Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 226: Nguyên lai côn ca có bệnh



- Không đúng...

Dạ Côn:......

Chiếc nhẫn màu bạc này thế mà biết nhắc nhở sai phạm!

Làm học sinh của lão sư, cũng phải biết làm chút chuyện, tránh cho xuất hiện hiểu lầm không cần thiết, Đông Tứ cố ý làm chiêu này, mục đích chính là, nếu như triệu hoán không ra, vậy không phải vấn đề của chiếc nhẫn, mà là khẩu lệnh của lão sư ngươi có vấn đề.

Nhưng hiện tại Dạ Côn đã ngây người, lần trước không phải bảo bọn họ đặt câu này sao?

Sao giờ lại không đứng?

Dạ Côn lần nữa ma sát chiếc nhẫn, hô:

- Biến thân!

- Không đúng!

Dạ Côn biểu lộ là như vậy (`⌒′メ).

Chẳng lẽ đổi thành câu nói trước kia của mình?

Thử một chút.

Dạ Côn hắng giọng một cái:

- Ác ma thức tỉnh từ trong giấc ngủ, ánh sáng nhân từ chiếu rọi đại địa, ây... đằng sau là cái gì nhỉ, quên mất...

- Không đúng...

- Ta @#$!!

Dạ Côn nhịn không được phát nổ nói tục, thật muốn nhổ nước miếng lên chiếc nhẫn.

- Côn ca, nửa đêm ngươi làm gì vậy?

Một âm thanh đột nhiên vang lên ở sau lưng Dạ Côn, dọa Côn ca nhảy một cái.

Dạ Côn nhìn lại:

- Phong Điền? Ngươi hơn nửa đêm không ngủ, ở đây làm gì?

- Tiêu chảy, đi nhà xí, Côn ca ngươi???

Phong Điền vừa chuẩn bị trở về, liền nghe thấy bên trong bụi cỏ vang lên âm thanh của Côn ca.

Biến thân cái gì, lại thức tỉnh ác ma cái gì, không phải Côn ca bị điên rồi chứ?

- Há, không có việc gì, ngủ không được, ra đi dạo một chút.

Phong Điền nhìn về phía nhà xí cách đó không xa, trầm giọng hỏi:

- Côn ca, có phải gần đây áp lực hơi lớn rồi không.

- Hả?

- Ai nha, ngươi xem Tần ca cũng thế, biết rõ Côn ca ngươi.

Phong Điền cúi đầu liếc một cái, nam nhân mà, đều hiểu.

Dạ Côn phát mộng.

- Còn tại trước mặt Côn ca ngươi như thế, Côn tẩu biểu hiện chúng ta đều nhìn ở trong mắt, làm nam nhân, ta bội phục ngươi, kính ngưỡng ngươi, thế nhưng làm một trượng phu, Côn ca ngươi lại không hợp cách.

Dạ Côn:??????

- Dĩ nhiên chuyện này cũng không trách được Côn ca ngươi, loại tâm tình này ta không cách nào hiểu được, nhưng đêm khuya lại như thế, nói rõ áp lực Côn ca ngươi rất lớn, yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói với những người khác, Côn ca cứ dùng phương thức đặc biệt kia phóng thích áp lực, ta đi trước đây.

Không đợi Côn ca đáp lời, Phong Điền liền trực tiếp chạy đi.

Mà Côn ca lại lẩm bẩm một tiếng:

- Y rốt cuộc đang nói chuyện gì thế?

Nhưng mà Nguyên Chẩn căn bản không có trở về, trực tiếp chạy đi tìm Côn tẩu.

- Côn tẩu! Côn tẩu! Đại sự không xong, Côn ca u buồn!!! Điên rồi!!!

Phong Điền nhanh chóng gõ cửa hô to, chuyện này rất lớn! Côn ca chính là trụ cột, không thể đổ a.

Côn tẩu à, Côn ca đã như vậy rồi, đừng bức Côn ca nữa có được hay không, làm nam nhân rất khó.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi trong phòng đều không ngủ, nghe Phong Điền ngoài phòng hô, liền ra mở cửa:

- Làm sao vậy?

Phong Điền chạy thở không ra hơi:

- Côn tẩu, ngay vừa rồi, ta nhìn thấy Côn ca trốn ở bụi cỏ bên cạnh nhà xí giải áp.

- Giải áp??????

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi không hiểu ra sao.

- Đúng vậy, Côn tẩu, mặc dù ta là người ngoài cuộc, nhưng ta vẫn phải nói, Côn ca ở nơi nào cũng ưu tú, thiếu sót duy nhất các ngươi cũng biết, nhưng đừng bởi vì vậy mà tạo áp lực cho Côn ca, Tần ca gần đây sôi nổi, ta cũng có thể hiểu, nhưng bệnh này vẫn có thể trị được.

- Bệnh?! Trị?!

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi sợ ngây người, nguyên lai là như thế.

Khó trách tiểu trọc đầu một mực thờ ơ, nguyên lai là có bệnh! Nhưng lại ngượng ngùng nói!

Còn tưởng rằng tiểu trọc đầu là cố ý, thật sự là trách lầm phu quân, tâm thật đau, nguyên lai phu quân có bệnh... tiểu trọc đầu đáng thương, khó trách hôm nay nổi giận.

- Đúng vậy, có chút vấn đề thần kinh, vừa rồi còn hô hào biến thân gì đó, còn cái gì ngủ say, thức tỉnh cái gì, rất khủng khiếp, Côn ca đường đường là nam nhi, lại muốn biến thành nữ nhân!!!

Phong Điền che cái trán, khó có thể tin.

- A!!!

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cuống cuồng, phu quân lại có ý nghĩ khủng bố như vậy, không được, nhất định phải đi tìm phu quân, dùng tình yêu tới cảm hóa phu quân, tuyệt đối đừng phát điên.

- Côn tẩu, chậm một chút, ta đi thông báo Tần ca, đây quả thật là một tin tức kinh khủng!!!

Phong Điền tranh thủ thời gian chạy đi tìm Dạ Tần, chuyện như vậy nhất định phải nói cho tất cả mọi người mới được.

Nếu như Côn ca biết Phong Điền đang làm gì, khẳng định sẽ giận đến mức gọi Thần Kiếm ra cạo trọc đầu Phong Điền, trong đầu ngươi rốt cuộc chứa những thứ gì!!!

Thế nhưng Côn ca hiện tại hồn nhiên không biết, còn trốn ở trong bụi cỏ đâm chiếc nhẫn, trong miệng hô hào đủ loại biến thân.

Mà ở cách đó không xa, tất cả mọi người đều đang nhìn bóng lưng của Côn ca, thân hơi cong lại, hai tay để ở phía dưới đang chà xát thứ gì đó.

Đám nữ hài tử cũng không nhịn được bưng kín cái miệng nhỏ nhắn.

Phi Tuyết thấy tiểu động tác của Dạ Côn, cả người liền bối rối, lại nhìn Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một chút, chẳng lẽ là thê tử không đủ xinh đẹp? Cần phải trốn ở nhà xí làm chuyện này?

Nguyên Chẩn đã choáng váng, Côn ca vừa chà, vừa hô biến thân, chẳng lẽ là muốn xoa mất, liền biến thành nữ nhân???

Dạ Tần sợ ngây người, đại ca ưu tú thế mà đã biến thành dạng này, quá đau lòng!!! Đại ca áp lực quá lớn!!!

Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cũng mộng bức, đại ca là một người rất trầm ổn, ngàn vạn lần không nghĩ tới, lại có loại đam mê này.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đau lòng khó nhịn, nguyên lai bệnh tình của phu quân đã nguy kịch, mình thế mà không thông cảm, còn vui đùa hờn dỗi, quá không nên.

- Đáng chết, làm sao xoa không ra!

Dạ Côn nhịn không được khẽ quát một tiếng, quyết định phải lên lớp Đông Tứ Đát Từ một phen.

Mọi người nghe Côn ca nói thế, lần nữa mộng bức, Côn ca, ngươi có thê tử, hà tất phải như vậy?

Có bệnh thì phải nói, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, ngươi như thế này là không được.

Tất cả đều là người một nhà, làm sao lại chê cười ngươi đây?

- Đại ca đáng thương của ta, sao lại thảm như vậy.

- Côn ca, không ngờ dưới vẻ ngoài ưu tú ngưu bức, thế mà ẩn giấu đi trọng bệnh, đau lòng, đau lòng quá...

Phi Tuyết:......

Nhưng mà, Dạ Côn lần nữa hô:

- Đậu xanh, đây nhất định là đồ giả!

Tròng mắt mọi người đều muốn lòi cả ra, giả???

Côn ca... đùng nói mình như vậy, chúng ta đều khó chịu thay ngươi.

Trưởng Tôn Nhị đột nhiên nói ra:

- Chúng ta vẫn đừng đi thì hơn, như thế sẽ tổn thương lòng tự trọng của đại ca

- Lời của tỷ tỷ không sai, hiện tại nếu như chúng ta xuất hiện, chỉ sợ đại ca sẽ không gượng dậy nổi.

Tử Yên cũng cho rằng như thế.

Dạ Tần rất đồng ý:

- Tẩu tẩu, đại ca như thế, chúng ta ngàn vạn lần phải giả vờ không biết, bằng không đại ca biết, thật khó có thể tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

- Côn tẩu, ta thấy chúng ta vẫn nên về trước nghĩ biện pháp.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe cũng có lý.

Lúc mọi người ở đây chuẩn bị đi, Côn ca lại hô một tiếng:

- Thật muốn ném ngươi đi, vừa nhìn liền bực mình!

Mọi người:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.