Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 233: Nhãn thần sát



Chín đạo huyền kim mang theo uy áp nóng bỏng kinh khủng đánh tới Đông Tứ, toàn bộ bầu trời tựa như mặt trời giữa trưa, Kiếm Tông oai quá chỉ sợ, nếu như chín đạo Huyền Kim Oanh Pháo hạ xuống An Khang châu, mật một nửa An Khang châu đều sẽ biến mất.

Bốn mươi chín người khác rốt cuộc biết vốn liếng để Mục Thiên cuồng ngạo, trong mắt lộ ra kinh ngạc tán thán.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết, Côn ca dùng một chiêu dã man va chạm, liền đụng chết hai tên Kiếm Tông.

Đông Tứ khẽ ngẩng đầu nhìn về phía chín đạo huyền kim.

Oanh!!!

Chỉ thấy chín đạo huyền kim ầm ầm đụng vào một lớp bình phong, toát ra quang mang chói mắt, nhưng chín đạo huyền kim không có ý thỏa hiệp, phảng phất thề sống chết đều phải đụng xuyên bình chướng.

Sóng nhiệt từng đợt từng đợt bao phủ đường phố, khiến An Khang châu trời đêm gió rét trở nên nóng bỏng.

- Không có tác dụng gì, Huyền Kim Oanh Pháo liên tục không ngừng cung cấp đạo lực, cho đến khi mục tiêu tử vong mới thôi.

Mục Thiên giơ cao chuôi kiếm, bất ngờ gầm thét.

Chín đạo huyền kim trong nháy mắt càng thêm hung mãnh, đã lớn gấp hai lần lúc đầu, chín đạo huyền kim loáng thoáng dung hợp thành một đạo.

Mà ánh mắt Cửu Đầu Giao càng độc ác, chín cái đầu đồng loạt dâng lên, mang theo ánh vàng rực.

- Loại chơi đùa trẻ con này, đúng là nhàm chán đến cực điểm.

Đông Tứ lạnh nhạt nói ra, một chút động tác đều không có, chỉ nhìn xem bình chướng chủ động xuất kích, thế mà bọc huyền kim lại.

Loại tình huống này Mục Thiên chưa từng thấy qua, bình chướng dùng để phòng ngự, sao lại có tác dụng khác được?

Đông Tứ dù sao cũng là đệ tử Vạn Ác Thiên Tôn, mặc dù qua nhiều năm như vậy không có tiến bộ lớn, thế nhưng lĩnh ngộ công trên pháp vẫn có, giống như công pháp hiện tại y đang sử dụng, Đông Tứ đạt tên là "Nhãn Thần Sát".

Chính là thông qua ánh mắt phóng thích công pháp, trước đó ở bên trong Phan gia, Đông Tứ dùng cũng là Nhãn Thần Sát, chuẩn xác mà nói, hiện tại thủ đoạn chủ yếu của Đông Tứ chính là Nhãn Thần Sát.

Chủ yếu là bức cách cao, đứng đấy bất động liền có thể cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

Hiện tại Mục Thiên đã cảm nhận được.

Quang mang trên bầu trời dần dần dập tắt, khôi phục như thường.

- Chuyện này không có khả năng!

Mục Thiên trợn mắt lên, chết cũng không tin một màn vừa rồi kia, một cái bình chướng phòng ngự bao trùm huyền kim, sau đó liền không còn.

Đây là công pháp gì?! Đây quả thực không phải công pháp, đây chính là ảo thuật!

Tất cả mọi người tường rằng sát chiêu của Mục Thiên nhất định có thể xóa sổ địch nhân, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, chỉ là sáng một chút, lại tắt rất nhanh.

Đối thủ rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?

- Thiên hạ to lớn, không có gì không thể, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, hiểu biết của ngươi quá nông cạn.

Đông Tứ ngay từ đầu đã duy trì tư thế đứng chắp tay, đối mặt với Kiếm Tông, một bước cũng không di chuyển.

- Ta kiến thức nông cạn? Ngươi nói ta kiến thức nông cạn?

Mục Thiên phảng phất muốn nổ tung, sống lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy có người nói mình kiến thức nông cạn.

Đông Tứ khẽ thở dài một tiếng:

- Tiểu hài tử bị nói trúng, liền sẽ không phục giống như ngươi, đối với ngươi, ta đã không còn hứng thú.

- Ta là tiểu hài tử?

Mục Thiên phảng phất gặp phải chí mạng lần hai, thân thể đứng trên hư không đều run rẩy lên.

Đột nhiên, Đông Tứ đưa tay phải ra, dùng ngón cái cùng ngón trỏ khoa khoa một thoáng:

- Khoảng cách giữa ngươi và ta là như vậy.

Mục Thiên nhìn khe hở giữa ngón cái cùng ngón trỏ, kém nhiều như vậy? Khoảng cách kia chỉ sợ chính thiên địa vạn vật, Thiên Đạo chí tôn đi.

Trong lúc Mục Thiên đang ngây ngốc, trên vai đột nhiên bị người vỗ:

- Người trẻ tuổi, không có việc gì đừng lắc đầu, như vậy nhìn rất ngốc.

Đông Tứ làm sao tiếp cận Mục Thiên không biết, Đông Tứ rời đi thế nào, Mục Thiên cũng không biết, cả người phảng phát như bức tượng, Cửu Đầu Giao sau lưng oai phong lẫm liệt, nhưng chủ nhân lại bị đả kích thật sâu.

Nếu như Dạ Côn biết cách làm của Đông Tứ, khẳng định sẽ nói, đây quả thực càng khủng bố hơn việc trực tiếp giết y, nếu như một người đánh mất tự tin, vậy sẽ biến thành một cái xác không hồn, nói một cách khác, đó chính là tự bế.

Ở ngoài thành An Khang châu, Hồn Thí Thiên đứng trong hư không, mặc dù rất xa, nhưng cũng có thể thấy được một chút hình ảnh.

Dù sao hài nhi vẫn không đủ, cho nên định tự mình đến An Khang châu bổ sung.

Nhưng còn chưa tiến vào, đã cảm giác được khí tức của Kiếm Tông.

- Đúng là không nghĩ tới, An Khang châu còn có cao thủ như vậy, thật khiến cho Hồn Thí Thiên ta vô cùng hưng phấn, Hồn Thí Thiên sẽ không e ngại! Khi liệt diễm cháy hừng hực dưới chân ta, sẽ là ngày An Khang châu biến mất!

Nói xong, Hồn Thí Thiên đã không thấy tăm hơi.

Đậu xanh, nói lời tàn nhẫn nhất, lại làm chuyện tiện nhất.

Dạ Côn làm sao cũng không ngờ, Đông Tứ như vậy, thế mà hù chạy người ta.

Một đêm này, tất cả mọi người không công mà lui, Côn ca đợi một buổi tối, cũng không đợi được cơ hội ra ngoài trang bức.

Lúc mặt trời vừa lên, Dạ Côn trở lại phòng, ôm thê tử nằm ngủ.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đau lòng không thôi, phu quân ở bên ngoài suy nghĩ một đêm, tại sao lão thiên lại tra tấn một nam hài tử mười sáu tuổi như thế.

Chẳng lẽ hắn không thể hưởng thụ quyền lợi nam hài tử nên có à, chẳng lẽ bởi vì hắn là đầu trọc, cho nên liền phải khiến hắn trải qua cảnh giới của người xuất gia...

Nhìn biểu lộ thống khổ buồn bực của phu quân, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi ôm thật chặt, cho hắn cảm thấy sự ấm áp của thê tử.

Côn ca chỉ là không có cơ hội trang bức mà phiền muộn thôi.

Các ngươi thế mà có thể nghĩ nhiều như vậy, quá kinh khủng.

Một giấc này, Côn ca trực tiếp ngủ thẳng tới buổi chiều mới dậy, nói thật, quả là không ngờ tới.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đã sớm tỉnh, nhưng vẫn ở bên cạnh Dạ Côn, trong đầu tưởng tượng lấy đủ loại chuyện khủng bố, rất sợ Côn ca nghĩ không thông, làm ra hành động đáng tiếc.

- Ngủ đến choáng váng luôn rồi.

Dạ Côn cười khẽ một tiếng, trước kia chưa từng làm trò mèo ở trước mặt thê tử như vậy.

- Không có việc gì, áp lực lớn, ngủ thêm một lúc.

Diệp Ly vẫn hết sức quan tâm, đôi mắt kia nhu tình như nước.

Nhan Mộ Nhi cũng dùng ngôn ngữ tay chân nói với Dạ Côn, ta rất ngoan.

Dạ Côn thở dài một tiếng:

- Đúng vậy, áp lực quá lớn.

Mình chiếu cố học viện, chiếu cố đệ đệ đệ muội, chiếu cố An Khang châu, đồng thời còn phải luôn đề phòng người có tâm cơ, rất rất nhiều, thật muốn trở về huyện Thái Tây, sống những tháng ngày không lo không nghĩ như lúc trước.

Nói đến chuyện áp lực lớn này, Dạ Côn liền nhớ tới Ngô Trì lão sư.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong lời này, đều muốn khóc, loại áp lực này nam nhân nào có thể chịu đựng nổi.

- Các nàng làm sao vậy, đỏ ngầu cả mắt.

Dạ Côn giật nảy mình, đang nói chuyện, các ngươi lại dùng chiêu này ra.

Không phải muốn ta dỗ à, được được được, biến thân đi đi dỗ các ngươi.

Dỗ nữ hài tử, Dạ Côn cùng Dạ Tần đương nhiên biết, từ nhỏ đến lớn đều được cha hun đúc, lời nói liền có thể thốt ra.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nín khóc mỉm cười, sử dụng chiêu nắm chặt tay nhỏ nện ngực ngươi.

Tăng tiến tình cảm với thê tử xong, Dạ Côn rời giường, hỏi một thoáng, đêm qua cũng không có phát sinh chuyện gì.

Dạ Côn cảm thấy, đây nhất định là chướng nhãn pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.