Tên Háo Sắc Xấu Xa

Chương 15: Hồi cuối



Năm năm sau tại Luân phủ thành Bắc Kinh

Sen trong ao toả mùi thơm ngát, lá sen xanh thẳm dàn trên mặt nước, nhiều đóa sen trắng hồng như tuyết vươn lên khỏi lá, lộ ra vẻ đẹp thanh tao, như đang dịu dàng cười với người.

Sau buổi trưa nhàn rỗi, Luân Tự Đông cùng nương tử hắn yêu-Hạ Dư, đang ngồi ở bên hồ giữa đình "Lan Tâm" đánh cờ.

Lúc này nhi tử bảo bối cầm trong tay người cá làm bằng bột, hớn hở chạy tới bên cạnh hai người.

"Phụ thân! Mẫu thân! Hai người xem Kiệt nhi làm người bột này, nhìn có được hay không?" Luân Kiệt mới được 4 tuổi cười hì hì nói. Bé và phụ thân có cùng một đôi mắt thâm thúy, khi cười thật đẹp.

"Oa! Kiệt nhi thật là lợi hại, nhi tử làm con chuột thật đáng yêu!" Luân Tự Đông khen ngợi con trai khéo tay, vốn tưởng rằng có thể khiến thằng bé vui vẻ, không ngờ. . . . . .

"Phụ thân! Nhi tử làm con ‘ thỏ ’, không phải con chuột!" Kiệt nhi giống như bị thương nặng nói: "có phải Kiệt nhi làm rất xấu không? Phụ thân mới nói vậy. . . . . ."

"Không, Kiệt nhi làm rất sinh động, rất tuyệt !" Hạ Dư không đành lòng để nhi tử tuổi còn nhỏ mà tự ái bởi vì trượng phu "nhìn nhầm" ."Là mắt cha con có vấn đề, không có tế bào nghệ thuật, mới có thể đem một con ‘ thỏ ’ thật đẹp nhìn thành ‘ con chuột ’."

"Này, nương tử, nàng ——" Luân Tự Đông thật uất ức! Kiệt nhi rõ ràng là làm con chuột kia! Nàng thật đúng là có thể mở mắt nói mò!

"Mẫu thân, người ngàn vạn đừng nói phụ thân như vậy, phụ thân cũng rất lợi hại !" Kiệt nhi một mặt thay phụ thân chống án, một mặt tìm trong túi lấy ra một người bột khác, cười nói: "Người xem, đây là phụ thân hôm qua làm cho Kiệt nhi ."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Đây mới thật là tự tay ta nặn đó!" Luân Tự Đông cảm kích nhìn nhi tử biện hộ cho mình! Thường ngày không có uổng công thương yêu nhi tử rồi.

"Hả?" Hạ Dư đầy bụng nghi ngờ cầm người bột trong tay Kiệt nhi , cẩn thận nhìn , hẳn là hình dáng của nữ nhân, nàng không khỏi nhíu mày, uy hiếp : "Tự Đông, chàng nói chàng nặn ra nữ nhân này à, là cô nương nào vậy?"

"Ta. . . . . . Đương nhiên là nương tử!" Luân Tự Đông khẩn trương cười hề hề giải thích.

"Là ta? !" Hạ Dư giả bộ không tin."Gạt người! Một chút cũng không giống ta nha! A! Ta biết rồi, nhất định là lúc chàng làm nó, trong đầu nghĩ tới nữ nhân khác, cho nên mới nặn không giống như vậy, có đúng không?"

"Trời đất chứng giám! Nương tử." Luân Tự Đông chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nữ nhân thật đúng là đa nghi."Ta nào dám nghĩ tới những nữ nhân khác đây? Là nương tử quá đẹp, bàn tay ta kém cỏi làm không tốt rồi!"

"Là thế này phải không?" Cho dù hắn chỉ là đang an ủi nàng, lọt vào trong tai nàng, những lời này nghe rất cảm động .

"Đúng a! Đúng a!" Luân Tự Đông vội vàng lôi kéo nhi tử làm chứng ."Kiệt nhi, con nói cho mẫu thân biết, người phụ thân nặn bột này là ai?"

Luân Kiệt khờ dại cười một tiếng."Đương nhiên là mẫu thân!" Đôi phụ tử này thật đúng là ăn ý mười phần!

Nhìn một đôi phụ tử người gặp người yêu như vậy , Hạ Dư không khỏi cười thầm, trong nụ cười tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc.

"Chàng còn hồ nháo !" Nàng nhẹ nhàng hôn lên gò má Luân Tự Đông, cười nói: "Tâm ý của chàng ta đều hiểu, sẽ không hoài nghi."

"Nàng!" Luân Tự Đông cười một tiếng, ai bảo đây là nương tử hắn yêu thích đây. Hắn sao có thể tức giận với nàng được? Huống chi hắn yêu nàng như vậy, sao có thể không bị sự đáng yêu của nàng hấp dẫn ?

Hai người bọn họ đang tình đầu ý hợp, chàng chàng thiếp thiếp , Kiệt nhi ở một bên hét lớn : "Phụ thân! Mẫu thân! Hai người đưa Kiệt nhi ra đường chơi có được hay không?"

"Kiệt nhi ngoan, trước chớ quấy rầy mẫu thân có được hay không? Mẫu thân sắp thắng phụ thân ván cờ này rồi." Hạ Dư di chuyển quân "Xe" mở ra một con đường sống, trự tiếp công kích " tướng" của hắn .

"Nương tử, chúng ta sao có thể đối với lời Kiệt nhi nói mắt điếc tai ngơ đây?" Luân Tự Đông vừa thấy ván cờ sắp thua, lập tức ôm lấy nhi tử Luân Kiệt đòi cứu binh."Cho nên ! Chúng ta làm phụ mẫu phải quan tâm thật chu đáo tới nhi tử của mình mới đúng." Nhìn bộ dáng hắn nói, thật giống như hiểu đạo lý rõ ràng.

"Là thế này phải không?" Biết rõ là hắn ăn vạ, nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo Kiệt nhi là kết tinh của tình yêu của hai người đây? Nàng dịu dàng sờ hai gò má mềm mại của Kiệt nhi, nói: "Không có biện pháp! Vì Kiệt nhi, không thể không thả cho phụ thân con một con ngựa!"

"Này ——" Luân Tự Đông một tay đem quân cờ nát vụn."Ván này chúng ta ‘ hoà ’ đi! Nương tử."

Kiệt nhi trong ngực hắn không nhịn được cười một tiếng."Cha lần nào cũng giở trò vô liêm sỉ này." Luân Kiệt làm mặt tiểu quỷ mà cười cha mình.

"Không sai! Cho nên Kiệt nhi trưởng thành thiên thiên vạn vạn không thể học cha ngươi một dạng vô liêm sỉ như vậy." Hạ Dư thừa cơ giáo dục Kiệt nhi, thuận tiện dạy dỗ tướng công nàng một chút."Biết không? Kiệt nhi."

"Dạ!" Kiệt nhi gật mạnh đầu.

"Rất tốt, như vậy chúng ta có thể lên phố rồi." Hạ Dư hài lòng cười, hơn nữa nhắc nhở Luân Tự Đông."Tướng công, đừng quên khi trở lại chơi tiếp ván thứ hai ! Đến lúc đó chàng cũng phải cẩn thận một chút nha!"

"Tốt! Xin đợi chỉ giáo." Luân Tự Đông không cho là đúng cười nói.

Cứ như vậy cả nhà bọn họ ba người mang theo tâm tình vui vẻ, cười cười nói nói rời khỏi Luân phủ, đi ra phố, hạnh phúc khiến người ta không khỏi sinh lòng hâm mộ.

Có lẽ cuộc sống của bọn họ bình thường, cũng là hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, không phải sao?

Trong thư phòng hậu cung của nước Lõa Ngạt, cả người nàng vận bộ thanh y trong lòng đang tràn ngập tình mẫu tử cầm bút viết thư, nàng muốn viết một phong thư cho Hạ Dư ở Bắc thành xa xôi, báo với nàng ấy tình trạng gần đây của mình.

Hạ Dư thân ái:

Ngươi có ổn không? Mùa hè ở Ngõa Lạt tương đối nóng, nhất là ở phía tây sa mac. Nóng đến mức cả bóng dáng chim bay cũng không thấy. Mặt trời hừng hực như lửa đốt . Không biết ở Bắc Kinh thế nào? Một nhà ba người các ngươi có ổn không?

Ta và phu quân rất nhớ các người. Nhưng vì quốc sự bận rộn, không có cơ hội đi Trung Nguyên thăm mọi người. Không thể làm gì khác tạm thời dùng thư để thay lời nhớ nhung. Hôm nay ta nghĩ có lẽ mình đã mang thai ! Hi vọng chưa tới ba tháng sau bảo bảo có thể thuận lợi ra đời, đến lúc đó lại mời ngươi tới đặt tên cho đứa bé! Cũng đồng thời mời cả nhà ngươi tới chỗ này du ngoạn.

Không biết ngươi và Luân Tự Đông có tính toán sinh cho Kiệt nhi thêm một đệ đệ hoặc là muội muội nữa hay không? Vô luận như thế nào ta đều muốn nói cho ngươi biết, ở trong lòng ta chuyện ta cảm thấy hạnh phúc nhất chính là đời này kiếp này được ở bên cạnh người mình yêu thích , sinh con cho hắn, ngươi cho là thế nào?

Dừng bút ở đây, chúc ngươi mọi chuyện bình an, gia hòa vạn sự tốt đẹp! Chờ hồi âm của ngươi.

Nhớ ngươi … Đỗ Nam Nam

Suy nghĩ của Đỗ Nam Nam…. Hết

Sau khi đặt bút xuống, nàng vui sướng cầm thư lên đọc một lần, khóe miệng Đỗ Nam Nam không ngừng xuất hiện nụ cười thỏa mãn đẹp đẽ, cho dù thời tiết nóng bức cực kì khó chịu, tâm tình nàng vẫn có một cảm giác mát lạnh thoải mái, chan chứa tình cảm cùng lời cảm ơn và chúc phúc của người bạn thân thiết ở nơi xa

-Hoàn -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.