Bỗng dưng, ánh sáng "Bạch ngọc nhạn truỵ " vốn đang bắn ra bốn phía lại ngừng phát sáng, chung quanh cũng theo đó trầm tĩnh lại.
Đỗ Nam Nam vừa mở mắt, lại phát hiện mình vẫn còn ở trong "Phong Nguyệt Lâu" , Hạ Dư mê mẩn nhìn nàng, Luân Tự Đông bị nàng làm cho mờ mịt, không tìm ra đầu mối.
"Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Hạ Dư khẩn trương đi tới trước mặt Đỗ Nam Nam hỏi thăm."Chúng ta vì sao vẫn còn ở nơi này?"
"Ta nói . . . . . . khối ngọc này có thể không đầy đủ, khẳng định nó còn có một nửa khác." Đỗ Nam Nam mệt mỏi đứng dậy, chậm rãi nói: "Mất đi một nửa bạch ngọc kia , tự nhiên sẽ không trở về được."
"Một nửa bạch ngọc kia? ! Một nửa ngọc kia ở đâu?" Hạ Dư trong lòng như lửa đốt.
"Ta cũng không biết ! Sư phụ ta để lại sách cổ cho ta cũng không ghi lại rõ ràng, có lẽ nó ở Đường triều,cũng có lẽ ở Tống Triều, có lẽ. . . . . . Trời ạ! Ta thật sự là không biết vì sao có thể như vậy a!" Đỗ Nam Nam khóc không ra nước mắt.
Vừa nghĩ tới mình phải cô độc chết già ở đây, Hạ Dư khổ sở ngã ngồi ở trên ghế, tinh thần chán chường, hoảng hốt.
Đang lúc hai người lâm vào khổ sở, Luân Tự Đông đột nhiên yếu ớt nói: "Một nửa ngọc kia ở chỗ cha ta, lão nhân gia ông ta luôn luôn giữ hết sức kín đáo, ngay cả ta cũng không biết nó đặt ở đâu, trừ phi ——"
"Trừ phi Hạ Dư đồng ý gả cho ngươi, vậy sao?" Đỗ Nam Nam nói thêm.
"Ta đã sớm nói qua đó là ngọc gia truyền của Luân gia." Luân Tự Đông liến thoắng nói.
Đỗ Nam Nam cùng Hạ Dư đưa lưng về phía Luân Tự Đông bàn luận xôn xao." Hạ Dư, ta xem chúng ta nếu muốn lấy được ‘ bạch ngọc nhạn truỵ’ hoàn chỉnh, lập tức phải tính kế chỉ có ngươi theo hắn trở về phủ, trước dò xét đường lối trong ngoài Luân phủ , còn ta lẻn vào Luân phủ ăn trộm Cổ Ngọc."
"Như vậy cũng được sao?" Hạ Dư thấp thỏm trong lòng, không biết có nên tiếp nhận chủ ý cùi bắp của Đỗ Nam Nam không.
"Ngươi đừng quên, ta chính là nữ đạo tặc nổi danh a!" Đỗ Nam Nam cười hả hê."Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta hiện tại đi trước, tìm phu xe tới đón hắn trở về Luân phủ, ngươi ở lại bồi hắn."
"Được rồi!" Tình thế không cho phép, nàng cần phải hướng Luân Tự Đông cúi đầu.
Mệt lả không còn chút sức lực nào, Luân Tự Đông đưa mắt nhìn Đỗ Nam Nam thần bí rời khỏi phòng ngủ, mà làm hắn vẫn còn tức trong lòng, Hạ Dư đang đứng trước mặt, hắn quay đầu cố ý không để ý tới nàng, coi như là không kháng nghị.
"Này, ngươi đừng không để ý tới ta ! Cùng tiểu nữ tử như ta cần gì phải so đo đây?" Nàng chạm vào vai trái của hắn, làm nũng dụ dỗ nói: "Ngươi nhìn ta một cái có được hay không?"
"Thực tế nàng có gì đẹp mắt." Như cũ tức giận Luân Tự Đông khó tính căn bản không tiếp nhận nàng nói xin lỗi.
Thực tế? Hắn lại dám chê nàng, Hạ Dư không khỏi nổi dận, nhưng vì nửa miếng Cổ Ngọc kia, nàng chỉ có tạm thời nhịn xuống."Thật xin lỗi! Mới vừa rồi là do ta quá lỗ mãng, để bồi thường ngươi, ta đem thuốc giải cho ngươi là được rồi." Nói xong, nàng lấy ra một viên dược hoàn màu trắng đưa tới trước mắt hắn."Bảo đảm trong vòng mười giây thuốc bên trong sẽ hết công dụng."
"Ta nên tin tưởng nàng lần nữa sao?" Luân Tự Đông tức giận nói.
"Ngươi yên tâm, thuốc giải này tự ta cũng dùng qua rồi,rất an toàn! Thành thật mà nói, gặp lại ngươi trở nên chật vật như vậy, ta cũng vậy không đành lòng a!" Thật sự nàng đối với hắn sinh lòng đồng tình.
"Vậy sao?" Luân Tự Đông nhướng mày nói."Tốt, vì biểu hiện thành ý của nàng, nàng không phải nên theo phương thức nàng mới vừa ‘ hạ dược ’ ta làm lại một lần."
"Ngươi không phải được voi đòi tiên." đề nghị của hắn lần này tự nhiên làm nàng tức giận, đầy một bụng căm tức.
"Ta biết ngay nàng tuyệt không phải thật lòng đối đãi ta, đến gần ta chỉ cũng chỉ là vì ‘ bạch ngọc nhạn truỵ’ thôi."
"Hừ!" Hạ Dư quật cường không chút nào suy tính bóp vỡ viên hoàn thuốc này, ném thẳng trên mặt đất."Ta cần gì vì một viên ngọc vỡ đối với ngươi khúm núm đây? Nói cho ngươi biết, khối ngọc vỡ kia cô nương ta không cần!" Lời nói hung dữ, chợt xoay người muốn rời đi nơi này.
"Nàng định đi đâu?" Biết mình lợn lành chữa thành lợn què Luân Tự Đông cảm thấy hối hận, thấy nàng muốn đi, mình lại không có lực ngăn nàng.
"Ta muốn cùng Chiêu Sa Nhạc trở về nước Ngõa Lạt sống, tối thiểu hắn là bằng hữu đầu tiên ta gặp, càng thêm là một vị chính nhân quân tử nho nhã." Nàng lạnh nhạt trả lời hắn.
"Không cho phép nàng đi!" Hắn dốc hết toàn lực để gào lên những lời này.
Hạ Dư cũng không vì vậy dừng bước lại, nàng vẫn lựa chọn rời đi, để lại hắn một người sầu não khổ sở.
" Hạ Dư——" có lẽ bởi vì tâm tình quá mức kích động, dược hiệu nhanh chóng theo máu nóng sục sôi, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy hoa mắt choáng váng, vừa gọi tên của nàng, cả người liền tê liệt ngã xuống giường.
Hạ Dư cùng Đỗ Nam Nam ngồi trên sườn núi nhỏ nghỉ ngơi, cùng nhau thưởng thức ánh chiều tà, ánh nắng chiều phía Tây; cùng nhau ở Phi Hồng yên tử xanh vàng rực rỡ Hạ Dư thở dài.
Hạ Dư nhón tay bứt lấy vài nhánh cỏ lau, đem nó ngắt làm một chút xíu, một chút xíu, sau đó nhàm chán ném xuống dưới sườn núi.
"Này! Hạ Dư, chúng ta chẳng lẽ thật cứ như vậy mà sống qua cả đời?" Đỗ Nam Nam hỏi.
"Đi! Ai muốn sống với ngươi cả đời." Hạ Dư xì mũi coi thường nói.
"Ngươi còn dám nói, nếu không phải là ngươi lâm trận bỏ chạy, chúng ta cũng không rơi vào kết quả như vậy a!" Đỗ Nam Nam ngược lại không cam lòng.
"Làm ơn, ngươi kêu ta đi theo Luân Tự Đông, phục vụ hắn, ta làm không được." Hạ Dư nói."Muốn đi bản thân mình tự đi đi!"
"Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng người hắn coi trọng cũng không phải là ta." Đỗ Nam Nam nhìn trời chiều tay tạo thành chữ thập cầu nguyện."Ông trời a! Ta biết cả đời ta làm nhiều việc ác, nhất định là không về được thế kỷ hai mươi rồi, chỉ cầu ngươi đại nhân đại lượng, khiến một kẻ có tiền lại có một chút xíu đẹp trai thu nhận ta đi!"
Nghe nàng khấn cầu xong, Hạ Dư cười một tiếng."Cái người này coi như là van xin cái gì a! có cốt khí một chút có được hay không?"
"Ngươi nào có thể hiểu ta tịch mịch thế nào ! Ta lại không giống ngươi như vậy thật hạnh phúc, vừa đến nơi này lập tức có người tới lấy lòng ngươi." Đỗ Nam Nam rất không cảm thụ nói.
"Không cần nhạo báng ta, ta không có loại tâm tình này." Đối với người đó, Hạ Dư có vẻ u buồn rất nhiều, dù sao trong lòng nàng thủy chung nhớ thương Đài Bắc, người nhà của nàng, đồng nghiệp, bằng hữu, mọi người nhất định vô cùng lo lắng cho nàng?
"Đừng lo lắng, đường là người mở, biện pháp cũng là người nghĩ, nếu muốn đối phó với cáo già xảo huyệt Luân Tự Đông, đoạt lại ‘ bạch ngọc nhạn truỵ’, ta tự nhiên có diệu kế!" Từ trước đến giờ toàn là chủ ý cùi bắp Đỗ Nam Nam lại dương dương đắc ý nói.
"Ngươi có biện pháp gì?" Hạ Dư nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Ngươi đem lỗ tai lại gần ta cho ngươi biết."
Chỉ thấy Đỗ Nam Nam ở bên tai Hạ Dư thủ thỉ nói ra diệu kế của nàng, mà vẻ mặt lo lắng trùng trùng trên mặt Hạ Dư từ từ nở ra nụ cười, liên tiếp giơ tay tán thưởng.
Ánh chiều tà hắt lên bóng dáng của hai nàng, phảng phất càng thêm chói mắt.
Sáng sớm, Luân Tự Đông cưỡi tuấn mã chạy băng băng trên thảo nguyên, con ngựa hí một tiếng điếc tai, chạy nhanh như bay, Luân Tự Đông vững vàng ngồi trên yên ngựa ánh mắt toả sáng ngạo mạn khinh thường, làm cho người ta cảm giác một cỗ uy nghiêm hùng vĩ, không trách sao các cô gái trong Kinh Thành đều bị hắn làm cho mê muội khuynh tâm.
Đột nhiên, một người làm thở không ra hơi chạy thẳng tới phía trước hắn, kêu: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Nghe tiếng người làm vội vã kêu gọi, Luân Tự Đông không thể không kéo dây cương bổ nhào về phía trước dừng bước hỏi: "Chuyện gì?"
"Thiếu gia, có ba tên khách ngoại bang đến tìm ngài, một người trong đó tự xưng là Chiêu Sa Nhạc." Người làm thở dốc hổn hển nói.
"Là hắn?" Luân Tự Đông kinh ngạc nhảy xuống lưng ngựa."Hắn ở đâu?"
"Tiểu nhân để hắn ở trong phòng khách uống trà nghỉ ngơi." Người làm nói.
"Rất tốt, ta cũng muốn gặp hắn một lần." Luân Tự Đông tràn đầy ghen tỵ nóng lòng muốn biết Chiêu Sa Nhạc có sức quyến rũ ở chỗ nào? Vì sao có thể khiến Hạ Dư bỏ mình đi, xông thẳng vào trong ngực của hắn.
Không đợi chốc lát, hắn thật nhanh hướng phía nhà lớn đi tới.
Đại sảnh Luân gia thiết kế lộng lẫy mà không mất uy nghiêm, trên nóc phòng có vẽ đồ án tỉ mỉ, hình trụ điêu khắc long phượng trông rất sống động, trên tường treo rất nhiều tranh chữ của các danh nhân có tiếng, về phần bên trong nhà bài biện bàn ghế, đều là từ gỗ chế tạo mà thành. Đại sảnh vừa lúc hướng mặt về phía vườn hoa nơi đình viện, đem một vườn xanh ngọc lục bảo chiếu vào bên trong phòng.
Chiêu Sa Nhạc cùng hai huynh đệ Mật Tu như đứng trên đống lửa chờ Luân Tự Đông xuất hiện, cho dù người làm chiêu đãi bọn họ trà hảo hạng, bọn họ nhưng cũng không có tâm trí thưởng thức.
"Ha. . . . . . Không biết Vương Tử Điện Hạ nước Ngoã Lạt đại giá quang lâm hàn xá, có gì chỉ giáo đây?" Luân Tự Đông chưa bước vào đại sảnh,âm thanh cuồng vọng kiêu ngạo cũng đã đến trước.
Theo tiếng nói nhìn lại, ánh mắt Chiêu Sa Nhạc cùng Luân Tự Đông chống lại nhau, ở trong mắt của hắn Luân Tự Đông là một gã tiểu nhân hèn hạ chuyên tìm Hạ Dư gây phiền toái.
Mà Luân Tự Đông xem Chiêu Sa Nhạc trước mắt áo mũ chỉnh tề thế nào cũng chỉ là một loại người mà thôi. Hạ Dư trước khi đi từng quăng cho hắn câu nói muốn cùng Chiêu Sa Nhạc trở về nước Ngõa Lạt sống, hiện tại Chiêu Sa Nhạc lại tìm tới cửa, chẳng lẽ Hạ Dư. . . . . . đã xảy ra chuyện? Luân Tự Đông trong lòng đột nhiên một hồi đau nhói, không để ý thế tục lễ nghi hung hăng níu cổ áo của Chiêu Sa Nhạc, trong lúc vội vã dữ dội nói : " Chiêu Sa Nhạc, Hạ Dư như thế nào?"
" Luân Tự Đông, ngươi chớ có vô lễ với Điện hạ." Cho dù biết rõ không đấu lại Luân Tự Đông, hộ chủ tâm thiết huynh đệ Mật Tu vẫn rút kiếm hét lớn.
"Hừ!" Luân Tự Đông nơi nào cần né tránh, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua, đủ khiến cho Mật Tu Văn, Mật Tu Vũ hai người không rét mà run, lần trước dạy dỗ bọn hắn máu mê dầm dề thê thảm đến nay vẫn in thật sâu ở trong đầu.
Giờ phút này Luân Tự Đông cũng buông tay thu hồi sức lực, tựa hồ cũng lĩnh ngộ được mình quá lỗ mãng, dù sao chân tướng sự tình chưa tra rõ, hắn cũng không thể chỉ trích Chiêu Sa Nhạc." Chiêu Sa Nhạc, ta muốn biết Hạ Dư đi đâu rồi hả ?" Kể từ khi cùng nàng từ biệt, hắn đầu tiên là ở trong phủ dưỡng sinh nghỉ ngơi, đợi" nhuyễn cốt hoàn " dược hết tác dụng, đã mất liên lạc với Hạ Dư.
Nhưng Chiêu Sa Nhạc cũng không cho hắn câu trả lời chắc chắn."Hôm nay tới cửa lải nhải, chính là vì Hạ cô nương mà đến, chúng ta đã ba ngày chưa thấy qua bóng dáng của nàng." Chiêu Sa Nhạc trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Ba ngày không thấy nàng?" Luân Tự Đông sơ lược mà đoán ngày tháng, ba ngày trước không phải là ngày Hạ Dư tức giận đùng đùng rời khỏi"Phong Nguyệt Lâu" sao? Nói như vậy, Hạ Dư cũng không trở lại bên người Chiêu Sa Nhạc, nàng sẽ đi đâu đây? Cùng người nào ở chung một chỗ?
"Không sai, nàng đã mất tích ba ngày rồi, ta cho là nàng lại bị ngươi làm khó, không cách nào thoát thân." Chiêu Sa Nhạc thẳng thắn nói ra chủ ý ban đầu.
" Hạ Dư là một cô gái cùng người khác bất đồng, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện, nếu không ai cũng đừng nghĩ lưu lại nàng." Luân Tự Đông nói như vậy, hoàn toàn là đang cảnh cáo Chiêu Sa Nhạc: tự động cách Hạ Dư xa một chút.
" Luân Tự Đông, ngươi nói Hạ cô nương hiện tại ở nơi nào đây?" Chiêu Sa Nhạc hỏi.
"Ngươi hỏi ta , ta đi hỏi thần sao?" Luân Tự Đông không nhịn được trả lời.
"Ngươi ——" Chiêu Sa Nhạc từ trước đến giờ không dễ tức giận , tính khí tốt lại cũng bị hắn khơi lên tức giận, hắn bất đắc dĩ chỉ có oán mình làm điều thừa hỏi thăm vị trí của Hạ Dư từ Luân Tự Đông."Thôi! Không cần ngươi lao tâm, chúng ta tự có thể tìm thấy Hạ cô nương."
"Đã như vậy, ta cũng không rảnh theo cùng các vị, các ngươi có thể đi về!" Luân Tự Đông lập tức hạ lệnh đuổi khách.
"Hừ! Mật Tu Văn, Mật Tu Vũ, chúng ta đi!" Chiêu Sa Nhạc phẫn nộ dẫn tùy tùng rời đi.
Đợi ba người rời đi, Luân Tự Đông lập tức gọi người làm: "Luân Trung, Luân Nhân, Luân Nghĩa! Mấy người các ngươi đi vào một chút."
Nghe thiếu gia gọi, bọn gia bộc vội vã tiến vào đại sảnh."Thiếu gia, ngài tìm chúng tiểu nhân có chuyện gì phân phó?" Luân Trung cung kính hỏi.
"Các ngươi tất cả nghe cho rõ, hạn các ngươi trong thời gian ngắn nhất, tìm ra vị trí của Hạ Dư, lập tức trở về phủ thông báo cho ta." Luân Tự Đông nghiêm túc nói."Chuyện này đối với ta không phải chuyện đùa, vạn vạn chớ trì hoãn, biết không?"
"Dạ , thiếu gia, chúng tiểu nhân lập tức đi làm." Bọn họ ngay từ lúc trong "Phong Nguyệt Lâu" đã gặp mặt Hạ Dư, biết cô nương này đã đả động thật sâu trong lòng vị thiếu gia từ trước đến giờ bất cần đời, hôm nay thiếu gia vì Hạ cô nương đã không hề như trước lưu luyến trong bụi hoa, toàn tâm toàn ý chỉ muốn cùng Hạ cô nương một người cùng sống đến già.
Thiếu gia khó được si mê như thế, bọn họ há có thể không thay thiếu gia chu toàn ôm giai nhân về nằm mộng đẹp đây?
Sau giờ ngọ, trời quang mây trắng trời xanh nhu hòa như lụa đẹp, gió nhẹ nhảy múa vòng quanh. Một vườn bách hoa xinh đẹp, khoe ra cành nhánh.
Luân Nhân rối loạn vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu, chạy thẳng tới chỗ thiếu gia Luân Tự Đông ngày ngày luyện chữ trong "Trân mặc trai".
"Thiếu gia! Có tin tức của Hạ cô nương !" Luân Nhân mặt đỏ bừng thở hổn hển , vừa đẩy ra cửa chính "Trân mặc trai", liền mừng rỡ như điên báo tin lành.
"Thật?" Vừa nghe đến người làm truyền báo, vốn là ngồi ở trước bàn đọc sách rầu rĩ Luân Tự Đông lập tức đứng thẳng người hỏi: "Luân Nhân, mau nói cho ta biết, nàng đang ở đâu?"
"Có người nhìn thấy Hạ cô nương cùng Đỗ cô nương xuất hiện trong ‘ Anh cốc ’."
"Hả?" Luân Tự Đông trong lòng không khỏi vui mừng, thì ra là Hạ Dư mấy ngày nay là cùng Đỗ Nam Nam sống chung, này bình an vô sự mới đúng.
"Thiếu gia, Luân Trung đã thay ngài đi chuẩn bị ngựa rồi."
"Rất tốt. Ngươi phân phó, để cho người chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa nữa, hảo hảo nghênh đón Hạ cô nương trở lại."
"Dạ, thiếu gia." Luân Nhân hành lễ, vội vàng đi thi hành nhiệm vụ.
Tâm tình Luân Tự Đông giờ khắc này rất phức tạp, mấy ngày nay cùng nàng chia lìa, đã sớm tương tư nàng không dứt, nhưng không biết Hạ Dư phải chăng đã tha thứ hắn luôn trêu cợt nàng, cử chỉ lỗ mãng. Thật ra thì hắn sở dĩ như thế, chỉ vì muốn hấp dẫn chú ý của nàng thôi.
Luân Tự Đông âm thầm thề, nếu hắn gặp lại được Hạ Dư, hắn nhất định phải thay đổi mình, trở thành một nam nhân tốt đủ để khiến Hạ Dư tin cậy dựa vào; vì nàng, hắn nguyện ý gột rửa phong lưu, toàn tâm toàn ý yêu một mình nàng.
Bên trong ‘ Anh cốc ’ hoa anh đào nở đầy đầu cành. Màu trắng hoa anh đào giống như muôn vàn bông tuyết , trắng như tuyết trong suốt, mà loại hoa anh đào có màu đỏ hồng từng mảng, đẹp đẽ uyển chuyển, cùng loại anh đào trắng tương xứng, càng lộ ra vẻ lộng lẫy phồn hoa. Biển hoa trong cốc vô cùng tinh tế, hoặc hồng hoặc bạch hoa anh đào đan vào thành một mảnh gấm lụa rực rỡ.
" Đỗ Nam Nam, ngươi cảm thấy làm như vậy thật thỏa đáng sao?" Hạ Dư tay cầm một thanh chủ thủ đặc chế có thể co gập, đây là do Đỗ Nam Nam đặc biệt xin thợ rèn chế luyện, vậy mà cầm nó, nàng chỉ cảm thấy thấp thỏm lo âu.
"Ngươi đừng lại muốn lùi bước có được hay không?" trong tay Đỗ Nam Nam cầm một bọc chất lỏng của quả hồng chế thành “ túi máu" , chỉ cần dung chút sức đâm, " túi máu" vỡ ra chảy ào ạt như máu tươi y hệt quả dịch, nhìn thấy mà ghê.
Giờ phút này lòng Đỗ Nam Nam không thể so với Hạ Dư khẩn trương."Ta biết rõ lừa gạt Luân Tự Đông như vậy là không đúng, nếu là nghĩ trở về tương lai, trừ lần đó ra thật sự không còn cách nào khác, cho nên vô luận như thế nào ngươi tuyệt đối không thể lại đến trận bỏ chạy."
Đỗ Nam Nam bò đến trên tảng đá lớn, trông về xa xa phía trước, quan sát xem có tung tích Luân Tự Đông hay không."Đây mới là lạ, ta rõ ràng nhờ gã sai vặt ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ truyền tin đồn cho Luân Tự Đông, khiến hắn chạy tới ‘ Anh cốc ’ tìm ngươi, thế nào đến bây giờ ngay cả bóng người cũng chưa thấy?"
Một bên Hạ Dư không khỏi bùi ngùi thở dài."Có lẽ là ngươi tính toán lầm rồi, ở trong mắt Luân Tự Đông, ta căn bản là cũng không có quan trọng như vậy !"
"Vậy cũng không nhất định !" Đỗ Nam Nam đột nhiên cười một tiếng."Đừng không có tự tin như vậy, Luân Tự Đông hắn thật tới." Nàng đã trông thấy Luân Tự Đông cùng hai người phu xe gấp rút như sao hỏa chạy vào"Anh cốc" .
"Hắn. . . . . . Hắn tới?" Hạ Dư trong lòng cả kinh, chậm chạp không thể tin được Luân Tự Đông thật sẽ vì nàng tìm đến"Anh cốc" .
Sự xuất hiện của hắn đơn giản làm nàng vui mừng, xem ra hắn thật sự để ý hành tung của nàng cũng quan tâm an nguy của nàng. Nhưng. . . . . . Nhưng hôm nay Đỗ Nam Nam dụ hắn về phía trước"Anh cốc" chính là một cái bẫy, vì nàng, Luân Tự Đông đang bất tri bất giác rơi vào bẫy , nàng có thể trơ mắt nhìn hắn lần nữa bị lừa gạt sao?
Giờ phút này, lòng Hạ Dư một đoàn hỗn loạn, căn bản không biết mình nên lấy loại tâm tình nào tới đối mặt Luân Tự Đông, tiết mục lúc trước cùng Đỗ Nam Nam khổ cực tập luyện nhất thời cảm giác trống rỗng, tim của nàng cũng theo quá độ khẩn trương mà đột nhiên đập mạnh. . . . . .
"Này!" Cho đến khi Đỗ Nam Nam gào thét khiến nàng từ trong mị mộng kéo về ."Này! Đừng có sững sờ." Đỗ Nam Nam tiện tay đem "túi máu" dự bị nhét vào trong vạt áo, cũng từ tảng đá lớn nhảy xuống đất."Chúng ta có thể bắt đầu đùa giỡn rồi."
"Nhưng. . . . . ." lòng bàn tay Hạ Dư toát mồ hôi lạnh, thật sự không biết mình có nên hay không theo nguyên kế hoạch tiến hành.
"Ngươi rốt cuộc có muốn trở lại Đài Bắc năm 1998 hay không?" Đỗ Nam Nam đối với do dự của nàng cảm thấy không nhịn được.
"Ta dĩ nhiên muốn!" Hạ Dư nói.
"Vậy liền dựa theo kế hoạch mà làm, chúng ta đã luyện tập nhiều lần như vậy rồi, chưa làm gì sai." Đỗ Nam Nam lời thề son sắt nói.
"Được rồi! Này —— ngươi tiếp chiêu đi!" Dứt lời, Hạ Dư lập tức nắm chặt chủy thủ trong tay, hướng Đỗ Nam Nam Mãnh mà đến.
Bởi vì hai người trước kia đã chuẩn bị xong chiêu số, đao qua kiếm lại, tấn công lảng tránh cũng phối hợp không chê vào đâu được, người không biết sự tình có lẽ sẽ thật cho là hai người nổi lên xích mích, ra tay.
Phút chốc, Luân Tự Đông dẫn Luân Trung, Luân Nhân vội vã tìm đến hiện trường, thấy một màn chém giết lẫn nhau này, kinh ngạc không dứt, hoàn toàn không rõ tình trạng phía dưới, hắn sững sờ một hồi lâu.
" Hạ Dư, dừng tay." đột nhiên hồi hồn, đang muốn tiến nhanh tới ngăn cản hai nàng tiếp tục tổn thương lẫn nhau, chỉ thấy Hạ Dư giống như đánh mất lý trí một đao hướng tim Đỗ Nam Nam đâm tới , trúng đao Đỗ Nam Nam tê liệt ngã xuống mặt đất, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ xiêm y trắng như tuyết của nàng. . . . . .
"Trời ạ!" Hạ Dư mặt trắng bệch, đôi tay vừa trợt, chủy thủ dính đầy vết máu rớt xuống đất.
Một bên Luân Tự Đông, Luân Trung, Luân Nhân càng thêm vì cảnh này trợn mắt há mồm, giống như trờ đất rung động sét đánh qua não, ba người khó tin nhìn Hạ Dư, nhìn lại Đỗ Nam Nam đã ngã xuống đất tắt thở, thật lâu nói không ra nửa câu , ông trời, làm sao xảy ra án mạng đây?
Luân Tự Đông nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Đỗ Nam Nam dò xét hơi thở của nàng, bỗng chốc sắc mặt một hồi xanh trắng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hạ Dư mặt mày trắng bệch nói: "Nàng. . . . . . Nàng chết."
"Không còn thở?" Hạ Dư cơ hồ ngồi chồm hổm bên cạnh "thi thể" Đỗ Nam Nam, thân thể run rẩy mất hồn nói."Ta không phải cố ý muốn giết chết nàng! Ta không biết tại sao . . . . . . sau đó nặng tay như thế ?" Hành động của nàng thật sự tinh xảo, ngay cả thi thể giả Đỗ Nam Nam cũng sinh bội phục. Người như cô ta vậy mà đi làm nữ cảnh sát thật là đáng tiếc.
Hạ Dư bộ dáng hoang mang sợ hãi đáng thương, khiến Luân Tự Đông lòng như đao cắt.
"Ta hiện tại phải làm gì?" Nàng nước mắt ròng ròng nhìn Luân Tự Đông: “Ta không muốn ngồi tù, hoặc là. . . . . . hoặc là bị xử tử a!" Tâm tình sục sôi đầu vùi sát trong ngực của hắn gào khóc, ôm chặt hắn ,xót thương nói: " Luân Tự Đông, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu ta !"
"Tốt, tốt, tốt, để cho ta nghĩ biện pháp, nàng đừng khóc được không?" Luân Tự Đông vỗ nhẹ lưng của nàng, giọng nói nhu hoà trấn an tâm tình kích động của nàng."Tỉnh táo một chút, đừng khóc."
"Nhưng. . . . . . Ta giết chết Đỗ Nam Nam, giết người phải đền mạng a!" Nàng nghẹn ngào nhìn hắn nói.
"Ta biết rõ, nhưng ta tin tưởng nàng tuyệt không phải cố ý sát hại Đỗ Nam Nam."
"Đúng a! Ta thật sự là không là cố ý ." Nàng vội vã phụ họa.
Nhìn "thi thể" Đỗ Nam Nam , Luân Tự Đông không khỏi nhíu mày cúi đầu trầm tư, muốn làm an tâm Hạ Dư tìm kiếm một người nào đó tới nhận tội thay.
" Luân Tự Đông, ngươi có biện pháp sao?" Hạ Dư ở trong lòng hắn nói nhỏ.
"Như vậy đi! Trước tiên đem ‘ thi thể ’ Đỗ Nam Nam mang trở về phủ, ta sẽ lấy nghi thức của tì nữ chôn cất nàng. Kể từ đó, nàng cũng không trở thành một luồng cô hồn, quan phủ cũng không có lý do bắt Luân phủ mở quan khám nghiệm tử thi." Luân Tự Đông kín đáo vì nàng suy nghĩ chu toàn.
"Tốt như vậy sao? Ngộ nhỡ sự việc bại lộ, chẳng phải là làm liên lụy tới ngươi sao?" Luân Tự Đông đối với nàng săn sóc nhu tình,khiến nàng sinh đau lòng, nguyên tưởng rằng hắn phong lưu, gặp phải chuyện liên quan đến sống chết như vậy tất nhiên sẽ chuồn mất, nào biết hoạn nạn thấy chân tình, hắn đối với nàng càng nhu tình vạn trượng, càng khiến nàng tự trách khổ sở.
"Nàng hãy yên tâm đi! Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng ." Đây là hắn thật lòng cam kết, đỡ than hình nhỏ yếu phía sau, Luân Tự Đông sau đó xoay người nhìn hai người tùy tùng, giọng nói nặng nề vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Luân Trung, Luân Nhân, các ngươi cho là thường ngày Luân gia ta đối đãi các ngươi như thế nào?"
Luân Trung cung kính đáp: "Thiếu gia, ngụ ý của ngài chúng ta trong nội tâm hiểu rõ, chuyện đã xảy ra hôm nay, chúng ta một chữ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, xin ngài yên tâm đi!"
Luân Nhân cũng trả lời: "Đúng vậy a; chúng ta lấy tánh mạng bảo đảm."
"Ừ." Luân Tự Đông gật đầu một cái."Tốt, ngươi hiện tại đem ‘ thi thể ’ Đỗ Nam Nam đặt lên xe ngựa, chúng ta chuẩn bị trở về phủ."
"Vâng" Luân Trung, Luân Nhân vội vàng đi dọn dẹp "thi thể" vẫn hơi còn nhiệt độ Đỗ Nam Nam .
Mà Luân Tự Đông cưỡi lên lưng ngựa, lôi kéo Hạ Dư ngồi lên ngựa. Tay phải hắn kiên định nắm dây cương, tay trái đỡ eo nhỏ của nàng. Vùi đầu trong lồng ngực bền chắc của hắn Hạ Dư không khỏi lần nữa hỏi thăm: "Ngươi thật đã suy xét kỹ sao? Nếu là bị người vạch trần, ngươi cũng sẽ bị liên lụy."
Luân Tự Đông im lặng không lên tiếng, đắm đuối đưa tình, trên nét mặt không hề một tia hối ý.
Nghe nhịp tim hắn vững vàng, cảm nhận được hơi thở của hắn, Hạ Dư trong lòng mê đắm , vì sao cảm giác của mình đối với hắn càng ngày càng không giống với quá khứ? Hắn trong lòng của nàng tựa hồ đã đoạt lấy vị trí tương đối quan trọng.
Nàng ngước nhìn hắn, giống như muốn ở nơi này trù tính "âm mưu" lùi bước nói: "Thật ra thì nếu như ngươi không muốn nhúng tay vào chuyện này, ta cũng sẽ không trách ngươi, dù sao là ta một người gây họa, không cần thiết liên lụy mọi người." Nàng hi vọng hắn có thể buông tha trợ giúp nàng, bởi vì tất cả đều là vì mưu đoạt "bạch ngọc nhạn truỵ" của hắn thiết kế bẫy rập a!
"Đứa ngốc!" Nhưng hắn vẫn chỉ nói hai chữ này, phất tay ý bảo bọn gia bộc chuẩn bị lên đường trở về Luân phủ, hoàn toàn không có buông tha ý niệm.
Bất đắc dĩ Hạ Dư gần sát trong ngực hắn, muốn nói lại thôi trong lòng nàng mâu thuẫn đảo loạn, khiến nàng tiến lùi đều khó. Bất đắc dĩ vì"Bạch ngọc nhạn truỵ" , vì trở về tương lai cùng người nhà đoàn tụ, nàng không thể không phối hợp Đỗ Nam Nam hợp lực diễn xuất màn kịch này . Không khỏi nghĩ: nhưng nếu muốn nàng lựa chọn rời khỏi hắn, nàng bỏ xuống được sao? Nàng có thể không rơi một giọt nước mắt, không lưu một tia thương cảm mà đi sao? Không! Vào giờ phút này nàng đã không thể nào làm được, nàng không cách nào vì hắn thâm tình lộ vẻ xúc động, không vì hắn mà cảm động a!
Vó ngựa như bay xuyên qua biển cây trùng điệp, chở đầy cõi lòng tâm sự của Hạ Dư, chạy thẳng tới Luân gia.