Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 128: Muội muội của Úy Trì quốc sư



Mây đen đã giăng kín bầu trời suốt mấy ngày liền, ngột ngạt đến mức người ta không thở nổi, ngay cả Khoan Giang vốn luôn sóng yên gió lặng vào thời điểm này hàng năm, cũng đã có dấu hiệu dị thường.

Bộ Nhiễm ném thư báo sang một bên, nhíu mày: "Nước Khoan giang chảy siết hơn bình thường, vô số thuyền va vào đá ngầm gặp nạn, đã đến lúc phải cân nhắc có nên ra lệnh tạm thời cấm qua sông... Í? Sao ở đây còn nhắc tới cả Tiểu Trì đại phu?"

"Y sao thế?"

Bộ Nhiễm trả lời: "Lúc y đi thuyền qua sông, đúng lúc gặp một chiếc đò ngang bị đắm, đã nhảy xuống sông vớt từng người lên, cứu mạng gần trăm người."

Phòng Huân xuất thần nói: "Y là người tốt, lúc y là Úy Trì quốc sư tôn quý, có vinh hoa phú quý nào mà chưa từng hưởng chứ, sao tự dưng lại nghĩ không thông, chọn làm đại phu mà sống khổ hạnh chứ?"

"Người chắc chắn Tiểu Trì chính là Úy Trì Vọng sao?"

"Ừ, ta cảm thấy như vậy, trực giác của ta luôn rất chính xác." Phòng Huân khẳng định, "Nhiễm Nhiễm, nếu như phải đánh đổi y để chúng ta có thể về nhà được, ngươi nói xem chúng ta có thể ra tay với y được không?"

"Tiểu Trì ca ca đã từng cứu mạng ta, ta sao có thể lấy oán báo ân?" Thần sắc Bộ Nhiễm u ám: "... Không nói chuyện này nữa, ta đã lấy hết tranh thêu trong mộ Thủy hoàng đế ra, nhờ tú nương tìm hiểu, mặc dù còn có một số tranh thêu chưa xác định được của ai, nhưng nhưng số tranh thuê này đều có liên quan với nhau."

Phòng Huân lên được tẹo tinh thần: "Liên quan thế nào?"

"Tất cả đều là do người có huyết thống dòng chính Phòng thị thêu, bắt đầu từ Võ đế Phòng Ổ, truy tới mẫu thân là quận chúa tiền triều ngược lên, tác giả của tất cả tranh thêu, dù là nam hay nữ, đều có huyết thống với nhau."

Phòng Huân giật mình nói: "Ngươi điều tra ngược lên, tất cả đều là tổ tiên hoàng tộc Phòng thị từ mấy trăm năm trước sao!?"

"Tại sao trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy, lại có tranh thêu được thêu sau khi hắn qua đời mấy trăm năm chứ? Vô số kỳ trân dị bảo bị vứt lăn lóc, chẳng thèm quý trọng tí gì, thế nhưng số tranh thêu đó lại được trân trọng cất giữ, tuy là hiếm có thật nhưng đều không phải giá trị liên thành, vậy là sao?"

Bộ Nhiễm kết nối manh mối lại với nhau, chậm rãi mở ra chân tướng, "Úy Trì quốc sư là người trong vương thất La Ngạc quốc, nam tử vương tộc La Ngạc quốc giỏi giám định, nữ tử giỏi thêu thùa... Trong mộ thất của Thủy hoàng đế lại xuất hiện tranh thêu mà sau khi hắn mất nhiều năm mới được tạo ra, nếu tra ngược lại điểm bắt nguồn, thì sẽ phát hiện được chuyện gì?"

Phòng Huân có một suy đoán đáng sợ: "Người trong hoàng thất Trọng triều, cũng tinh thông thêu thùa... Không, không thể nào! Vương thất La Ngạc còn có hậu nhân sống sót sao? Úy Trì quốc sư chưa từng có thê tử a! Ta viết nhiều thoại bản như thế, cũng đã đọc không ít chính sử, dã sử viết về y, trong chính sử xưa nay đều không có ghi chép nào về việc y có thê thiếp, tất cả dã sử đều là đoạn tụ long dương, chuyện này... Này!"

Bộ Nhiễm chạy vào thư phòng, trong rừng thư tịch tìm được một thứ: "Trước đây ta từng đọc "La Ngạc quốc truyền", nhớ là trong đó có viết một chuyện, vương tử cuối cùng Úy Trì Vọng cho dù không có hậu nhân, nhưng y từng có một muội muội là long phượng thai, sau khi vong quốc thì không rõ tung tích, nếu ghi chép này là thật..."

Sau khi Bộ Nhiễm xác định được thông tin ghi nhận trong "La Ngạc quốc truyền", hai người cùng rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Bộ Nhiễm mới chậm rãi nói: "Úy Trì Võng không có hậu nhân, nhưng y còn có một muội muội ruột thịt, cũng là huyết mạch của vương thất La Ngạc, nếu như muội muội của y có thể sống sót qua khỏi thời loạn lạc, thành gia sinh con, lại truyền tuyệt nghệ thêu thùa của mình lại cho đời sau..."

Phòng Huân chậm rãi nói tiếp: "Tất cả những người họ Phòng trong Hoàng thất Trọng quốc đều kế thừa tài nghệ thêu thùa hạng nhất từ tổ tiên truyền lại, Võ đế còn có lệnh, phàm là con cháu Phòng thị đều phải học thêu..."

Hai người nhìn nhau, những thứ tưởng như vạn năm chả liên quan gì với nhau lại thực sự liên quan với red free e nhau, thì sẽ dẫn tới một kết luận kinh người... Các nàng nhìn thấy sự không dám tin trong mắt nhau.

Phòng Huân trừng mắt hỏi: "Thật sự là y sao? Nếu vậy thì y bắt đầu mai danh ẩn tích, đổi sang họ Trì từ bao giờ? Trong bảy trăm năm qua, không có bất kỳ ghi chép nào về y sao?"

Bộ Nhiễm lẩm bẩm: "Trọng triều khai quốc hoàng đế tráng niên mất sớm, đệ đệ của người và Kế thừa tướng đã từng treo thưởng khắp thiên hạ, tìm một vị đại phu họ Trì..."

"Nhưng sau khi Minh đế Phòng Nhị kế vị, đột nhiên lại dừng việc treo thưởng lại... Hoặc là họ đã mất quá nhiều thời gian cũng không tìm được người, hoặc là đã tra được tin tức trọng yếu, ví dụ như... Giống như những gì chúng ta phát hiện được hôm nay, buộc họ phải chuyển việc tìm kiếm từ ngoài sáng vào trong tối..."

Mắt Phòng Huân sáng lên: "Mẹ ơi! Vậy đêm nay ta sẽ đến mộ lão tổ tông... ôi mẹ ơi!"

Bộ Nhiễm đập cho nàng một phát, hơi cáu: "Trộm mộ trộm thành nghiện rồi đấy à? Không còn cách nào khác sao?"

"Cách khác..." Não Phòng Huân bắt đầu nảy số, đột nhiên linh quang chợt lóe: "Đúng rồi, lúc ta nằm vùng ở Thiên Sơn Giáo, đời đời Phong Vân sơn trang đều kinh doanh tửu quán mà Kế thừa tướng để lại, Kế thừa tướng không phải là trọng thần dưới thời Trọng Võ đế, Trọng Minh đế sao? Tửu quán kia quanh năm bán lỗ, Phong đại ca toàn phải móc tiền túi ra duy trì bao nhiêu năm rồi? Cũng không nỡ đóng cửa. Hơn nữa, tửu quán đó còn có một quy định cổ quái, phàm là người mặc y phục đại phu, chỉ cần nói rằng mình họ Trì, là có thể được ăn uống miễn phí. Hậu viện tửu quán của Phong đại ca còn chôn một vò rượu thơm nức cả mũi, ta đã nhớ nhung vò rượu đó rất nhiều năm, nhưng nói thế nào Phong đại ca cũng không chịu cho ta, nói đây là rượu của người khác. Nhưng sau đó, vò rượu đó lại đột nhiên biến mất, ta không còn ngửi thấy mùi thơm đó ở hậu viện nữa, thì biết là đã đưa cho người khác rồi.... Tính lại thời gian, chắc là lúc Tiểu Trì đại phu lần đầu tiên tới núi Thiên Sơn đi, Phong đại ca lại đào vò rượu kia..."

Phòng Huân vỗ bàn đứng dậy: "Ta đi tìm Phong Vân Tranh, nhất định là hắn biết điều gì đó."

"Còn liên hệ về huyết thống giữa vương thất La Ngạc từ bảy trăm năm trước với Phòng thị nữa." Bộ Nhiễm tiếp tục lật xem ghi chép trong sử sách, chậm rãi phân tích: "Trên sử sách còn ghi chép về xuất thân của vương hậu cuối cùng của vương thất La Ngạc, tộc nhân của bà cũng không phải không còn ai, vẫn còn ở Tây Nhạn Quan truyền thừa tới nay, tên... Đúng rồi—— phụ thân của Lưu Lưu cũng là đời sau của tộc này."

Bộ Nhiễm đóng sách lại, suy tư nói: "Truớc đây khi Tiểu Trì đại phu ngồi cùng một chỗ với Phòng Lưu, ta đã cảm thấy dung mạo hai người họ có mấy phần giống nhau, lúc đó còn tưởng do họ đều có huyết thống vùng quan ngoại, cho nên giống nhau cũng là bình thường... Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như hoàng tộc Trọng triều thật sự chảy huyết thống của vương thất La Ngạc... Nếu như Úy Trì Vọng thực sự là Trì Võng mà chúng ta quen biết, vậy thì Lưu Lưu chính là người thân có huyết thống gần gũi với y nhất còn lại trên đời rồi, khuôn mặt hai người giống nhau như thế, tuy rằng xác suất cực nhỏ, nhưng cũng có thể giải thích được."

Phòng Huân đột nhiên cười trên nỗi đau của người khác: "Bây giờ ta lại rất hy vọng Tiểu Trì đúng là Úy Trì Vọng, như vậy là có kịch hay xem rồi, nếu nhóc con Lưu Lưu phát hiện tiểu ca ca mĩ mạo như hoa mà nó thầm mến đột nhiên biến thành tổ tông gia gia của nó, không biết sắc mặt sẽ thành thế nào đây?"

Trưởng công chúa điện hạ muốn xem kịch còn chưa được xem, đã nhận được cấp báo từ trong cung truyền ra.

"Hoàng di gọi ta và Nhiễm Nhiễm lập tức tiến cung sao?" Phòng Huân hơi bất ngờ, "Được thôi, đi thì đi, không biết có chuyện gì? Sao lại gấp gáp như vậy."

Hoàng cung nguy nga, lối đi ngoằn ngoèo, Phòng Huân và Bộ Nhiễm quen đường quen lối vào trong cung, lại gặp được một người mà họ không thể ngờ tới được.

Trong cung điện không có người lạ, chỉ có hoàng đế và một người mà hai nàng đều quen biết. Lúc người này quay lại, Phòng Huân sững sờ chôn chân tại chỗ, "... Phong đại ca?"

Nhìn thấy hảo bằng hữu đã lâu không gặp, Phong Vân Tranh cũng chỉ gật đầu một cái, hắn hết sức nghiêm trang, cho dù đang đối diện với thiên hạ chí tôn và những người tôn quý nhất Trọng triều, cũng không hề mất bình tĩnh.

Hắn cầm tín vật trong tay, cao giọng nói: "Hậu nhân của Phong Vân sơn trang, phụng di chiếu của Minh đế Phòng Nhị, thời cơ đã tới, tới đây tuyên chỉ —— con cháu Phòng thị, tiếp chỉ."

Phòng Huân ngạc nhiên, nhưng Hoàng di của nàng cũng đã xác nhận tín vật là thật, đành phải hành lễ nghe chỉ.

"Phàm là hậu nhân Phòng thị ta, không được tự ý tìm hiểu hành tung của một người, không được mưu hại người đó, nếu người đó cần thì Phòng thị ta phải ra sức trợ giúp. Nhớ kỹ, người này có ân với tổ tông Phòng thị, không được nghi ngờ mục đích, lập trường của người này."

Phong Vân Tranh đặt tín vật trong tay xuống, tiếp tục nói: "Đây là một nửa di chiếu, phần còn lại đặt ở dưới chân dung Trọng Minh đế trong từ đường của Phòng thị, bệ hạ có thể đích thân tới kiểm tra."

Hoàng đế cũng có rất điều muốn hỏi, nghe lời này, liền đứng dậy đi vào trong từ đường kiểm tra. Phòng Huân liếc mắt ra hiệu với Bộ Nhiễm, Bộ Nhiễm cũng yên lặng lui ra cùng.

"Tiểu Thanh Long... Trưởng công chúa, các ngươi phải dừng lại, các ngươi đã rất gần chân tướng rồi." Phong Vân Tranh khí độ ôn hòa, lần đầu tiên Phòng Huân cảm thấy áp lực nặng nề kể từ khi quen biết hắn, "Có một số việc không biết cũng tốt, truyền nhân của Phong Vân sơn trang chúng ta có trách nhiệm đời đời bảo vệ bí mật này, dù cho ngươi có là bạn tốt nhiều năm của ta, nhưng tới lúc cần, ta và Phong Vân sơn trang sẽ không do dự đối đầu với ngươi... Nhưng việc chúng ta có trở thành kẻ địch hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi."

Phòng Huân im lặng hồi lâu, mới nói: "Năm đó khi ngươi thu nhận ta luyện võ, ta đã biết ngươi ít nhiều gì cũng đã biết được thân phận của ta, ta còn tưởng là ngươi trung thành với hoàng thất, xem ra cũng không sai bao nhiêu... Chỉ là người ngươi trung thành là hoàng đế một trăm năm trước."

Phong Vân Tranh thừa nhận, trầm mặc chờ đợi cùng với Phòng Huân, cho tới khi Bộ Nhiễm nâng phần còn lại của di chiếu giấu dưới chân dung quay lại, cuối cùng cũng xác nhận được nội dung trong đó giống như Phong Vân Tranh đã nói, không sai chữ nào.

Đúng lúc này, giọng nữ của hệ thống Vi Tháp vang lên trong đầu Phòng Huân và Bộ Nhiễm: "Giám sát phát hiện sức ảnh hưởng với giang hồ đã giảm xuống mức 5%, nhiệm vụ sắp thất bại, thỉnh lập tức hành động. Tiến độ khôi phục kết nối đạt 97%."

Phòng Huân bất đắc dĩ thở dài, "Đến cửa cuối cùng rồi, lại bị lão tổ tông hố cho một cái... Ta còn có thể nói gì được nữa? Phong đại ca, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ a. Chúng ta cũng đã một hai năm không gặp nhau, võ công của ngươi còn tăng tiến nhanh như gió, ta không đánh lại ngươi, cũng không muốn đánh nhau với ngươi, đương nhiên sẽ không đối địch với ngươi, nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng đành phải theo vậy thôi."

Dường như Phong Vân Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đã là bằng hữu nhiều năm với ta, tất nhiên ta không muốn phải đối địch với ngươi, chỉ là Phong Vân sơn trang đời đời trung nghĩa..."

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên ngừng lại, Phòng Huân thắc mắc nói: "Phong đại ca...?"

Thanh âm Vi Tháp lại vang lên: "Tiến độ khôi phục đạt 98%, Superbug Úy Trì Vọng đã trở thành uy hiếp mang tính quyết định, số lượng lỗi logic đã đạt đến giới hạn, tính toán phương thức tối ưu... Kế hoạch A, trưng dụng tất cả những người có khả năng thành công nhất trong chặn điểm, cưỡng chế chấp hành tìm giết."

"Phòng Huân, Bộ Nhiễm, thỉnh xuất toàn lực để đạt được sức ảnh hưởng cao nhất trong giang hồ, triều đình, giới kinh thương, dùng để xử lý tất cả lỗi phát sinh sau khi tiêu diệt Superbug, duy trì trật tự thế giới trong lúc thực hiện nhiệm vụ, tránh xảy ra lỗi logic tại chặn điểm."

Phòng Huân trợn mắt há mồm: "Cái quái gì thế? Này là chỉ mặt gọi tên luôn à? Huynh đệ của ta phải bảo vệ Tiểu Trì đại phu, vậy ta còn làm được gì đây?"

Nàng chợt phát hiện điểm bất thường, lại gần lay lay cánh tay Phong Vân Tranh: "Phong đại ca? Ngươi sao vậy? Phát điên rồi sao!"

Giọng nữ băng lãnh của Vi Tháp vẫn đều đều: "Tính toán ứng cử viên tối ưu, dựa theo mười vị trí đầu tiên trong bảng cao thủ võ lâm, so sánh với trình độ vũ lực của Úy Trì Vọng... Phong Vân Tranh, Phòng Lưu, Phòng Huân..."

Phòng Huân: "...Ta đi á, ngươi là cái quái gì? Ta đã đồng ý chưa?"

"Nguyên tắc bảo vệ nhân vật cấp S, loại Phòng Huân... Nguyên tắc bảo vệ nhân vật cấp S, loại Trang Diễn... Cảnh cáo! Cảnh cáo! Thân phận nhân vật phát sinh dị thường, xác định lỗi logic cực lớn, đã tiến hành xử lý, chờ người phụ trách chặn điểm: Thời Hoàn, tiến hành phán định thủ công."

Phòng Huân kêu to gọi nhỏ: "Nhiễm Nhiễm, ngươi nhanh tới xem Phong đại ca! Hắn bị Vi Tháp điều khiển rồi!"

Bộ Nhiễm nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói lỗi logic là sao? Trang Diễn là ai? Còn nữa, Vi Tháp, ngươi đã làm gì Phong trang chủ?"

Cuối cùng Phong Vân Tranh cũng ngẩng đầu lên, gương mặt ngây ngô trống rỗng, trông như mất hồn, thân thể không biết bị sức mạnh nào điều khiển.

Bằng hữu tốt của hắn, Phòng Huân đang đứng trước mặt hắn, hắn lại như không nhìn thấy mà bước từng bước ra khỏi đại điện hoàng cung.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Võng: Hài tử Phòng thị đều là cún con nhà ta, đều là huyết mạch của muội muội ta, thế sự thay đổi, hoàng đế thay người. Có gì mà không thể nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.