Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 147: Hoàn chính văn



Cuồng phong kết hợp với mưa tuyết gào thét, càn quét khắp mọi nơi, Trì Võng chưa bao giờ nghĩ cánh đồng tuyết yên tĩnh như mộng cảnh có lúc lại trở thành thế này.

Trước đây Trì Võng vốn không hiểu tại sao nơi đây lại bị Trang Diễn cho là một chiều không gian kỳ quái, nhưng bây giờ khi tầm nhìn đã thay đổi, cuối cùng y cũng hiểu được ý của Trang Diễn.

Dòng chảy năng lượng lưu chuyển rõ ràng đến mức không thể nào thoát khỏi cảm nhận của y, y nhìn thấy ranh giới của cánh đồng tuyết trắng, ở đó có một bức tường vô hình, có thể vượt qua mọi chiều không gian mà y từng biết, tạo thành thông đạo, kết nối với tất cả những nơi mà y muốn tới.

Nhưng chiều không gian kỳ quái -- lĩnh vực của y đã không còn là một chiều không gian bị phong bế nữa, Trì Võng có thể cảm thấy một góc vốn khép kín của nó đã bị xé toạc ra, đang bị khí tức xa lạ xâm lấn, ngay cả khí trời trong lĩnh vực cũng đã biến đổi cực lớn.

Khi ý thức của Trì Võ thăm dò nơi từng là chỗ liên kết giữa cánh đồng tuyết trắng và hoa viên của Sa Thạch, thì không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ nơi đó.

Bước từng bước trong lớp tuyết cao tới tận đầu gối, cuồng phong lớn đến mức có thể thổi bay cả người, hàn ý lạnh lẽo có thể khiến người ta đông cứng.

Y không quay đầu, bước thẳng tới trung tâm gió bão.

Nơi đó có nguồn năng lượng đang phát tán rất mạnh ra xung quanh, ảnh hưởng tới nhận thức của Trì Võng, mà ở điểm mù của y, y cảm thấy một chút quen thuộc yếu ớt.

Tiếp tục tiến phía trước, những bước chân sau lưng bị tuyết lớn nhanh chóng phủ kín, chỉ trong khoảnh khắc, bão tuyết đã xóa sạch dấu vết sau lưng y. Trì Võng không thể nào khống chế được dòng năng lượng hỗn loạn, trong lòng y chỉ có một mục đích duy nhất, kiên quyết tiến về phía trước.

Tuyết trắng dần dần bị dấu vết đỏ như máu thay thế, dường như cánh đồng tuyết trắng tinh sạch đã bị ô nhiễm, không còn giống như trước đây nữa, khi Trì Võng đi trong màn tuyết đỏ sậm, đột nhiên lại phát hiện ra thứ gì đó, bèn đưa tay lần xuống phía dưới.

Nhiệt độ điểm đỏ đó chỉ khác biệt chút xíu so với cánh đồng tuyết, một ít tuyết màu đỏ dính trên tay y, tan ra thành nước, lọt qua kẽ ngón tay Trì Võng, giống như một hạt huyết châu long lanh, rơi xuống tuyết.

Dường như ý thức của Trì Võng phát hiện ra thứ gì đó, y thấy tuyết đỏ trước mặt không ngừng tụ lại, tích lên cao thật cao, y đột nhiên cúi xuống đào tuyết.

Gò tuyết cực lớn bị tay áo Trì Võng phất cho bay đi, lại bị mưa tuyết xung quanh không ngừng phủ lên, y càng đào sâu vào trung tâm, càng cảm nhận rõ hơn nhiệt độ cực nóng kia.

Sức mạnh của y chống lại cỗ năng lượng đang tàn phá bừa bãi, thân thể cũng phản ứng rất nhanh, tuyết đỏ khiến ngón tay y cóng lạnh, rồi y lại nhanh chóng khôi phục lại tri giác, mãi cho tới khi y đụng tới một tầng tuyết khác hẳn những chỗ còn lại.

Có một vòng sáng bao quanh một vùng tuyết tối tăm. Trì Võng sửng sốt một chút, sau khi nhận ra nguồn gốc ánh sáng quen thuộc, tim hẫng một cái, lập tức đào tuyết lên.

Dưới tuyết lớn đỏ sậm từ từ hiện ra thân thể một người, cuối cùng thì cái đầu trọc lốc của hòa thượng bị tuyết vùi lấp cũng đã lộ ra, khi đỡ đầu hắn lên khỏi tuyết, Trì Võng kiểm tra hơi thở của hắn mà lòng như lửa đốt, hơi thở của hắn đã vô cùng yếu ớt.

Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đưa hắn ra khỏi tuyết, đưa tới nơi an toàn cho hắn nghỉ ngơi.

Trì Võng không nói một câu, dùng toàn bộ sức lực đào tuyết tới eo hắn, trầm mặc vác hắn lên, cuối cùng cũng lôi được hắn ra khỏi tuyết.

Trang Diễn cao hơn y nhiều lắm, lúc y cõng hắn đi, hai chân hắn còn lết dướt đất, Trì Võng tha hắn tránh xa khỏi hầm tuyết mà y vừa móc được hắn lên, phòng khi tuyết bị cuồng phong thổi tới, lại chôn vùi cả hai.

Trang Diễn bị Trì Võng tha đi, chóp mũi ngửi thấy mùi hương trên tóc Trì Võng, đó là mùi hương đã khắc sâu vào hồn phách của hắn, vô cùng quen thuộc giúp hắn thấy yên tâm, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, cuối cùng hắn cũng khó khăn khôi phục lại được một tia ý thức, mơ mơ hồ hồ thấy rõ được người trước mắt: "... Tiểu Trì?"

Trì Võng nghe thấy thanh âm của hắn, lập tức thay đổi tư thế, ôm hắn ngồi xuống, để hắn gối lên đùi mình, nhìn sắc mắt hắn tiều tụy, trắng bệch, bèn ghé sát thêm một chút, xoa bóp huyệt vị trên đỉnh đầu hắn, vừa nhỏ giọng dò hỏi: "Người muốn nói gì?"

"... Sao em lại tới được đây? Chặn điểm của chúng ta đã thoát khỏi tuyến thời gian bị văn minh An Tháp giám sát, Thời Hoàn cuối cũng đã không còn chú ý tới em nữa, nếu để gã nhìn thấy em ở đây, tất nhiên sẽ lại điều tra chặn điểm này, vậy em sẽ lại rơi vào nguy hiểm thêm một lần nữa, tất cả những gì chúng ta từng chịu đựng sẽ biến thành công cốc." Trang Diễn không mấy vui vẻ khi nhìn thấy Trì Võng thêm một lần nữa, trái lại còn lộ ra vẻ căng thẳng, bất an, lo lắng: "Đi, đi mau! Không nhanh lên thì không còn kịp nữa rồi."

"Tại sao?"

Hắn chỉ yếu ớt giục y: "Đừng hỏi nữa, đi mau..."

Trì Võng đột nhiên quát một tiếng: "Không nghe thấy em đang hỏi người à —— tại sao!?"

Ấm ức và không cam lòng trong những năm tháng vừa qua bộc phát mãnh liệt mà không hề có điềm báo trước, lửa giận cháy hừng hực, khiến cho tuyết lớn xung quanh hai người nóng tới mức chấn động tâm hồn.

Đây là thời khắc vô lực nhất trong toàn bộ cuộc đời của Trì Võng tính tới giờ phút này, phẫn nộ của y hòa với niềm bi thương không nói nên lời, "Trang Diễn —— tại sao lại không nói với em? Người dựa vào đâu mà quyết định thay cho em? Bảy trăm năm trước cũng như thế, người xuất gia để cứu em, vứt bỏ mọi thứ người có trong tay, nhưng một chữ cũng không chịu nói cho em biết! Nếu như trước đây người sợ bị Chân Gà phát hiện mà che giấu tất cả manh mối, coi như miễn cưỡng cho qua, vậy bây giờ thì sao —— người đang làm trò quỷ gì thế này?"

"Người cửu tử nhất sinh tiến vào số hiệu Vô Chính, trở thành thể năng lượng số 002. Trong mấy trăm năm chuyên tâm khổ học tri thức mấy chục ngàn năm sau, người là một người ở thời viễn cổ, thế mà lại cứng đầu vượt qua biển tri thức lớn như lạch trời, một đường đi thẳng trên con đường tiến hóa tới văn minh An Tháp... vừa tới cửa thì dừng lại. Chỉ vì người biết Thời Hoàn sẽ quay lại đây một lần nữa, vậy những sự khác thường của em sẽ khiến gã chú ý, cho nên người đã cẩn trọng sắp đặt kế kim thiền thoát xác cho em... văn minh An Tháp đã đạt được sức mạnh vô biên gần với thần linh nhất, người không có tự tin sẽ thắng được chúng, cho nên mục đích cuối cùng của người, cũng chỉ là hy vọng bản thân có thể thay thế em, trở thành mục tiêu bị Thời Hoàn tiêu diệt sau khi chia cắt chặn điểm, sau khi chặn điểm này thoát khỏi tuyến thời gian, em mới có thể sống tiếp, sống đến ngàn ngàn vạn vạn năm nữa..."

Lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng y, thiêu đốt thanh quản đang sung huyết của y đến khàn cả giọng: "Nói cho người biết —— Em không muốn! Em không muốn! Bảy trăm năm qua, mỗi lần em tỉnh lại dưới lăng mộ, em đều không biết là mình là thứ gì, còn sống hay đã chết, mà giờ đây, sau khi biết những chuyện người đã làm cho em, còn bắt em phải gánh trên lưng hy sinh của người mà sống tiếp... Cuộc sống như thế, em không cần, dù chỉ là một ngày!"

Sau khi ngạc nhiên qua đi, Trang Diễn lộ ra thần sắc vô cùng bi thương và tiếc nuối, hắn muốn nói gì đó, lại thấy Trì Võng đột nhiên cúi xuống cắn môi hắn, lực cắn mạnh mẽ, đau đớn vừa ấm áp lại vừa chói mắt, xưa nay Trang Diễn chưa bao giờ đau khổ đến mức này.

Hắn phí bao công sức mới có thể giơ tay xoa xoa gò má của Trì Võng: "Tiểu Trì... phu nhân, ta cũng rất thương em, làm sao ta có thể khiến em không cam lòng cho được? Nhưng mà chúng ta cũng không còn cách nào khác... Đi nhanh đi, lúc đó khi Thời Hoàn bắt được ta rồi trở về văn minh An Tháp, nghiên cứu nguyên nhân ta có thể tự mình tiến hóa, ta nghĩ ta tuyệt đối không để cho gã phát hiện ra em. Cho nên trong chớp mắt khi thoát ly khỏi chặn điểm, ta đã chọn tự hủy, bây giờ đang tiến hành tới bước cuối cùng... Tiểu Trì, em không nên có mặt ở đây."

Trang Diễn lộ ra vẻ mặt đắng chát: "Bởi vì trước đây ta từng tình cờ tiến vào chiều không gian kỳ quái —— lĩnh vực của em, có lẽ là vào thời khắc cuối cùng ta vẫn luôn nhớ tới em.... Chính suy nghĩ khác biệt đó, đã xé ra một lỗ hổng, giúp ta tới được chỗ này. Thế nhưng chiều không gian kỳ quái này cũng không an toàn, bất cứ lúc nào Thời Hoàn cũng có thể lần theo dấu vết của ta để tới dây, em đi mau đi... Đừng để bị gã phát hiện, bây giờ ta đã rơi vào hoàn cảnh này, còn có thể gặp em một lần cuối cùng, đã thỏa lòng lắm rồi."

"Vẫn còn chưa chịu nghĩ xem em đã làm thế nào để tới được đây tìm người sao?" Thần sắc Trì Võng trở nên vừa lạnh lùng vừa kiên cường, "Người chống đỡ mọi thứ cho em, là vì người muốn bảo vệ em, có lẽ tiền đề người muốn bảo vệ em như vậy, chính là vì người cho rằng em không có năng lực đối đầu với kẻ thù. Cho nên người lựa chọn giấu em đi, quyết định hy sinh bản thân thêm một lần nữa... Nhưng em cần người bảo vệ sao? Tại sao người lại không chịu thương lượng với em để giải quyết khốn cảnh này, Trang Diễn, người khinh thường em thế sao?"

Dường như Trang Diễn nhận ra điều gì, mắt hắn đột nhiên sáng lấp lánh: "Tiểu Trì, em..."

"Thay đổi nhận thức, thấy được chiều không gian mới, nhận được sức mạnh mà trước đây không thể nào nhận được... Nếu như đây chính là tiến hóa, là chìa khóa để tiến vào văn minh An Tháp, như vậy thì chìa khóa này chưa bao giờ chỉ có một cái duy nhất." Trì Võng cúi đầu, trong con ngươi của hai người chỉ phản chiếu hình bóng của nhau.

Cảm xúc mãnh liệt vừa rồi của Trì Võng đã bình ổn lại chỉ trong mấy hơi thở: "Cảm thụ sức mạnh mà em đã lĩnh ngộ được đi, Trang Diễn."

Gió bão đầy trời đột nhiên dừng lại, bão tuyết kinh người bị đánh tan trong thoáng chốc, biến thành cơn gió dịu dàng, hoa tuyết nhẹ nhàng, sức mạnh phá hoại của từng thứ đều bị biến hóa từng cái một, chảy vào cơ thể hắn, chữa trị thương tổn sau khi hắn khởi động chương trình tự hủy.

Thân thể suy tàn nhanh chóng căng tràn sức sống mới, năng lượng kia là thứ hắn chưa bao từng được tiếp xúc, vừa tươi mới vừa xa lạ, khiến cho toàn thân hắn khoan khoái.

"Ta có thể cảm thấy rồi, Tiểu Trì." Đó là niềm vui sướng bắt nguồn từ sức sống kỳ vĩ của sinh mệnh huyền bí. Dường như Trang Diễn cảm thấy tất cả tạp chất bị đẩy ra ngoài, là niềm vui thuần khiết nhất của sinh mệnh, hắn an tường, ôn hòa hỏi câu cuối cùng: "Thời Hoàn sắp tới rồi, em định thế nào?"

Hắn thấy hình bóng phản chiếu trong con ngươi của Trì Võng, trong con ngươi đen huyền ấy không còn là hình bóng của hắn, mà là biển sao mênh mông vô tận xán lạn, ngưng tụ vô số thời gian.

Trì Võng nhìn bức tường ngăn cách với những chiều không gian khác đang được gia cố lại nhanh chóng, hờ hững nói: "Trang Diễn, em đã gặp Thời Hoàn rồi. Em nhìn thấy gã ở thời điểm hiện tại và từng thời điểm trong quá khứ ở chặn điểm... Ở thế giới vô biên đó, cũng có những người thức tỉnh giống như chúng ta, đi trên những con đường khác nhau để tiến hóa khác với văn minh An Tháp, trong đó có ngàn vạn khả năng để chọn, trước giờ chưa bao giờ chỉ có một, hai lựa chọn."

"Thời Hoàn sẽ không tới đây nữa, bí mật của gã bị phát hiện rồi." Trong mắt Trì Võng đồng thời thấy được mọi điểm trong chiều thời gian, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Bây giờ em đã có sức mạnh ngang bằng với gã, cho nên... Em đã giúp gã tìm lại một đóa tường vi từng bị mất trong quá khứ. Được rồi, giờ gã ốc không mang nổi mình ốc, đã bị văn minh An Tháp gắn mác phản bội, tuy rằng bây giờ em còn chưa thể một mình đối đầu với sức mạnh của văn minh An Tháp, nhưng có thể mượn lực tán lực, bốn lạng bạt ngàn cân, tất sẽ có những người khác giúp chúng ta đối phó với gã. Trang Diễn, gã không còn là mối nguy hiểm với chúng ta nữa. Tuy rằng em không thể nhìn thấy tương lai của gã, nhưng thời gian nhất thể, chỉ cần một thay đổi nhỏ ở chặn điểm này, cũng đủ thay đổi mọi thứ bằng hiệu ứng bươm bướm... giống như cách gã từng làm với chúng ta."

Tuyết lớn từ từ ngừng lại, lớp tuyết đỏ sậm nhạt dần rồi biến mất, tất cả khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Biển sao trời trong mắt Trì Võng từ từ biến mất, khôi phục lại con ngươi đen huyền, y cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt Trang Diễn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chăm chú: "... Phu nhân, giờ em muốn đi đâu?"

Trì Võng có khả năng từ cánh đồng tuyết trắng đi tới bắt cứ đâu, y tiện tay vẽ ra một chặn điểm quen thuộc, "Chúng ta về nhà."

Hai người nắm tay nhau bước vào, vượt qua sự hạn chế về không gian và thời gian, trực tiếp tới thẳng chặn điểm mà Trì Võng đã chỉ định, sau đó đồng thời rơi xuống giường trong phòng của Trang Diễn tại số hiệu Vô Chính.

Tóc Trì Võng xổ tung ra, trong lúc tóc tai vẫn còn bù xù, y muốn bò dậy khỏi người Trang Diễn, lại bị Trang Diễn ôm chặt eo nhỏ, không cho y nhúc nhích: "...Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tiểu Trì, em đúng là... Kỳ tài, chuyện khó khăn như vậy, thế mà em cũng có thể dễ dàng giải quyết... Là lỗi của ta, đúng ra ta nên thương lượng trước với em, dù là trước đây hay bây giờ, xưa nay em đều lợi hại hơn ta."

Trang Diễn vô cùng vui vẻ, hắn ôm chặt người tưởng mất mà lại có được, kề sát vào lồ ng ngực dày rộng của mình, "Ta không dám nghĩ có ngày mình còn có thể sống sót trở về, được ôm em thế này, đừng cử động, để ta ôm em thêm một chút, ta không nỡ buông tay... đúng ra từ bảy trăm năm trước ta đã phải ôm em như thế này rồi, như thế thì hai chúng ta sẽ mãi mãi không bị chia lìa."

Chân tình lộ ra khiến thần sắc của Trì Võng cũng dịu đi, vòng ôm ấm áp quen thuộc giúp y thấy an lòng, y nhẹ nhàng cọ mặt hắn, từ từ nói: "Em cũng chưa bao giờ nghĩ... lại có một ngày em có thể gọi tên người, Trang Diễn."

"Tên là hư vô, tên gì cũng được." Trang Diễn cũng chẳng quan tâm, "Cho dù là Tử An, Trang Diễn, 002, kể cả chậu tinh... em đều biết rõ đó là ta, vĩnh viễn sẽ không nhận sai."

"Vậy thì một khắc cũng không cần phải chia xa nữa." Trì Võng nhắm chặt hai mắt, cảm nhận hơi ấm từ lồ ng ngực hắn, "Bạch thủ bất tương ly, lần này sẽ đi tới cuối cùng, được không?"

Trang Diễn trầm mặc trong chốc lát: "E là không được."

Hai mắt Trì Võng trợn lên, lộ ra thần sắc nguy hiểm mà chỉ Trang Diễn mới có thể nhận ra được, chờ hắn giải thích.

"Chúng ta sẽ vĩnhp viễn không già đi, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia ly nữa." Trang Diễn nở nụ cười, nghĩ tới dòng sông thời gian xa xưa, "Từ nay, chúng ta sẽ trường tồn cùng với thời gian. Không có sinh lão bệnh tử, không có oán hận khi cầu mà không được nữa."

Trì Võng lặng lẽ gật đầu, đột nhiên ôm chầm lấy Trang Diễn. Sự ỷ lại hiếm hoi này khiến cho Trang Diễn hơi giật mình, niềm vui sướng vô bờ tràn đầy lòng hắn, thanh âm cũng dịu dàng hơn, phối hợp mà siết chặt eo nhỏ của Trì Võng, "Phu nhân, em muốn làm gì nào?"

Trì Võng ngẩng đầu lên, nở nụ cười xán lạn: "Muốn người giải thích với em một chút, tại sao lần trước làm xong lại chạy mất? Để mặc em cô đơn tỉnh lại trên giường, người có biết cảm giác đó là như thế nào không?"

"... Do ta quá ngốc, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa, dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ thương lượng với em, có vấn đề gì thì cùng nhau đối mặt."

Trì Võng gật đầu, nụ cười càng thêm rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Còn một chuyện nữa mà em nghĩ thế nào cũng không ra, đầu xuân năm ngoái, trong trạch viện cũ tại thôn Tử Đằng ở bắc cảnh, dưới giàn hoa đua nở, người nói cho em nghe, lúc đó ở Thiền Quang Tự, người đã phạm phải thanh quy giới luật nào, tại sao lại bị đánh?"

Phạm vào giới luật nào sao?

Trong nhất thời, Trang Diễn đầm đìa mồ hôi lạnh, bây giờ hắn đã rõ ràng, đó là lần đầu tiên hắn đi vào chiều không gian kỳ quái ở cánh đồng tuyết trắng, sau đó đánh bậy đánh bạ tới bên cạnh Tiểu Trì.

Dưới giàn hoa Tử Đằng đó không phải là một giấc mộng xuân, mà là sự tình chân chân thật thật từng xảy ra.

Cuối cùng thì hòa thượng giả Trang Diễn cũng phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt tối sầm.

Phu nhân đã biết hết mọi chuyện rồi, e là đang muốn tính sổ từng cái một với hắn.

Hắn chết chắc rồi.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Sau hơn 5 tháng, tiểu thuyết thứ ba "hòa thượng" của ta cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Ta vô cùng cảm tạ quý độc giả đã trải qua chặng đường vừa rồi! Nửa đầu tiểu thuyết này rất lạnh lùng, khiến ta cũng khó chịu, nếu không nhờ các bạn không rời không bỏ, chỉ có mình ta kiên trì thì thật sự quá khổ sở rồi, mọi người đều là đại bảo bối của ta, chính là mặt trời ấm ấp trong tim ta giữa ngày giá lạnh, ta nghiêng mình cảm ơn mọi người một lần nữa!

Những lời này nói ra hơi muộn, không phù hợp với thói quen khi đọc truyện trên mạng của mọi người, nửa đầu chuyện có rất nhiều điểm nghi vấn, độc giả oán hận tại sao công mãi không được xuất hiện, có người mới đọc được mấy chương còn chỉ tay năm ngón bắt phải viết thế nào... Cuối cùng cũng có thể kiên trì tới hôm nay, lúc đó ta không thể giải thích được, bởi ta không thể để mọi người đoán được kết cục và thế giới quan của chuyện ngay từ đầu như vậy được.

Bây giờ khi đã viết xong, quay đầu nhìn lại, thật sự muốn cảm khái một câu, năm đó vô tri, kiên trì tiếp tục viết ra một câu khác thường và mãnh liệt như thế, bị hiện thực tát cho tỉnh người. Nhân sinh có một lần tùy hứng như thế, sau này chừa rồi.

Sau khi viết xong bộ truyện này, ta sẽ thay đổi phong cách, thử viết một câu chuyện ngọt sủng nhẹ nhàng mà mọi người đều thích... Vậy thì chúng ta hẹn cùng nhau đi xem Mộc Sa bảo bảo ngốc manh đi!

Vậy thì để ta giới thiệu một chút về "Trúc mã biến thành cẩu nhi tử quay về" đi!

Mọi người ủng hộ Ayzo tiếp tục tiến về phía trước nha~?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.