Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 41: Lễ vật sinh thần



Người tự ý ngồi xuống bên cạnh Trì Võng đội một cái đấu bồng đen thui dài thật dài, che kín từ đầu tới chân mình, trông như thể sợ bị người khác nhận ra.

Bên hông người này đeo một đôi bội kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra được, cả người lộ ra căng thẳng, giống như đang thủ thế đợi sẵn, luôn sẵn sàng tấn công, phá vòng vây.

Trì Võng nhìn thấy trên tay người này lộ ra một vết thương thật dài vừa mới kết vảy, lông mày nhíu lại khẽ đến mức khó lòng nhận ra: "Tại sao ngươi lại thành ra thế này?"

Phòng Lưu ngồi cạnh y, kìm nén ấm ức, lên tiếng: "Tiểu đại phu, ngươi đừng đuổi ta đi mà."

Cậu bỏ đấu bồng xuống, lộ ra gương mặt có đôi nét giống với Trì Võng.

Mắt cậu long lanh nước, vô cùng đáng thương chỉ chỉ bát mỳ vừa mới được bưng lên ăn được một miếng đã phải đặt xuống của Trì Võng, hớn hở hỏi: "Đã hai ngày nay ta chưa được ăn món gì nóng hổi rồi, bát mỳ này cho ta ăn được không?"

Thấy Trì Võng gật đầu, Phòng Lưu liền ôm luôn cái bát đến trước mặt mình, không chê Trì Võng đã ăn qua, cầm đũa của y, xì xụp ăn.

Sa Thạch đột nhiên chen miệng nói: "Trì Võng, ngươi thấy Phòng Lưu mà lại vui vẻ hơn à, ngươi thích tên nhóc này à?"

Trì Võng không phủ nhận, "Nhìn thấy hài tử nhà mình đương nhiên phải cao hứng rồi."

"Há, như vậy à." Sa Thạch lại nhớ ra: "Đúng nha, ngươi từng nói nhóc con này là huyết mạch của cậu ngươi từ bảy trăm năm trước, đúng là có tí tẹo quan hệ huyết thống, nhưng đã nhiều đời như vậy, đừng nói ngươi đã mở ra năm server, mà e là ngươi cũng không biết ngươi đã mở ra cả tá sever rồi, cho dù có một chút xíu huyết mạch tương đồng, thì đến giờ đã nhạt đi nhiều lắm lắm lắm lắm rồi."

Có vẻ tâm tình Trì Võng đang rất tốt, liền giải thích: "Cũng không nhạt đến như vậy đi... Ngươi không hiểu đâu, nhóc con này đúng là hài tử nhà ta mà."

Phòng Lưu như hùm như sói ăn sạch bát mì, đúng là rất đói bụng, nhưng sau khi ăn được một lát, cậu đã từ từ ngừng lại.

Cậu thấy trong bát chỉ còn lại mấy sợi mì, nhẹ giọng nói: "Thật ra hôm nay là sinh thần của ta."

"Huh, sao ngươi không đi tìm Tiểu Nhiễm tỷ của ngươi?"

Phòng Lưu lắc đầu nói: "Không được, tự ta chọc ra phiền phức, không thể kéo cả nàng vào được, Tiểu Nhiễm tỷ lại không biết võ công, quá nguy hiểm."

Trì Võng khí định thần nhàn nói: "Nàng không biết võ công, ta lại biết võ công, nên ngươi mang phiền phức tới cho ta, để ta giúp ngươi giải quyết à?"

Im lặng một hồi, Phòng Lưu mới mở miệng: "Tiểu đại phu, lúc trước giao thủ với Thiên Sơn Giáo, ta đã biết võ công ngươi chỉ hơn chứ không thể kém ta được. Mà trên bảng cao thủ võ lâm của Bách Hiểu Sinh, chỉ có duy nhất một vị không rõ danh tính xếp trên ta, người đó hẳn là ngươi đi?"

Đồ Trì Võng gọi cho mình cuối cùng cũng được bưng lên, y tao nhã ăn hết bát mỳ, cũng không trả lời câu hỏi của Phòng Lưu.

Nhưng y cũng không lập tức rời đi, ít nhiều cho Phòng Lưu thêm chút tự tin.

Phòng Lưu nhìn biểu cảm trên mặt Trì Võng, chậm rãi nói: "Trong phái ta xảy ra một số chuyện, hiện tại ta đang bị kẻ khác truy sát. Trước đây đã hao tổn quá nhiều người khi đấu với Thiên Sơn Giáo, nhân thủ còn lại trong tay ta không địch lại bọn chúng. Mấy ngày trước chúng đã thỉnh được trang chủ Phong Vân sơn trang, thiên hạ đệ nhất cao thủ truy tìm tung tích của ta."

"Ta vốn đang điều hành việc cung cấp dược liệu, vật tư để giải quyết ôn dịch ở bắc cảnh, vừa mới xong mấy việc lặt vặt, khi ta đang chuẩn bị chỉnh đốn, cải thiện Lan Thiện Đường, bọn họ lại bắt đầu gây khó dễ cho ta... Đúng rồi, không phải ngươi là đại phu của Lan Thiện Đường sao? Vậy nếu ngươi đến Lan Thiện Đường trong khoảng thời gian này sẽ biết Lan Thiện Đường đã thành cái dạng gì, nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa thanh danh suốt tám trăm năm nay của Lan Thiện Đường sẽ bị hủy trong một sớm một chiều."

Trì Võng biết, dựa vào năng lực của Phòng Lưu, lúc này hẳn có thể đã biết y ít nhiều cũng có chút quan hệ với Vô Chính Môn.

Trong Vô Chính Môn bây giờ, các thế lực đã không thèm nể nang nhau nữa, tranh đấu nội loạn không dứt, Phòng Lưu bị đuổi giết tới tận bắc cảnh này, hẳn là người có thể dùng cũng không còn nhiều.

Phòng Lưu vẫn đang tìm kiếm vị chưởng môn không rõ tung tích kia, nếu như chưởng môn thật sự đã xuất hiện, so sánh giữa thời điểm Trì Võng xuất hiện cùng với hành động của chưởng môn, có thể thấy có rất nhiều điểm tương đồng.

Hơn thế nữa, Trì Võng còn có y thuật bất phàm, cùng với võ công không biết đã tới cảnh giới nào.

Trên thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, Phòng Lưu đã nghi ngờ y. Cho dù Trì Võng không phải chưởng môn, vậy thì y cũng là người có khả năng cao nhất đã tiếp xúc trực tiếp với chưởng môn.

Trì Võng bàng quan nói: "Ta chỉ là một đại phu, sau này cũng sẽ chỉ đơn thuần làm một đại phu, đừng than vãn sự tình trong môn phái giang hồ của các ngươi với ta."

Đôi mắt đen nhánh, ướt đẫm, sáng ngời mà tội nghiệp của Phòng Lưu nhìn Trì Võng chăm chú, khiến cho người khác thấy mà thương.

Mấy tháng không gặp, Phòng Lưu đã gầy rộc đi, gương mặt vốn có nét trẻ con mũm mĩm, bây giờ cũng đã nhọn hơn, đủ thấy gần đây cậu phải chịu không ít khổ.

Trong lúc bị truy sát, Phòng Lưu đã bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực của Vô Chính Môn. Không còn sự can thiệp thích đáng của Phòng Lưu, mọi việc đã rơi vào tay Chu trưởng lão, khó trách tại sao Lan Thiện Đường càng ngày càng sa sút.

Trì Võng trìu mến nhìn nhóc đáng thương trước mặt—— triều đình triều đình vào không được, giang hồ giang hồ sống không xong. Một vị hoàng trữ lại rơi vào tình cảnh này, đúng là quá thảm.

Vì vậy Trì Võng gọi tiểu nhị lấy thêm hai món, cho nhóc đen đủi này ăn no một chút, rồi hai người mới rời khỏi quán ăn.

Hai người đi trên đường, Phòng Lưu gợi chuyện: "Lúc ta tới đây, đã thấy một người đang đi về hướng nam, gần đây người này rất nổi danh... Chính là người ta đã kể với ngươi trước đây ấy, tên hòa thượng trẻ tuổi mới được Cố Hư pháp sư, chưởng môn Phật môn của Thiền Quang Tự, coi trọng."

Tim Trì Võng khẽ nhảy một cái.

Phòng Lưu nói tiếp: "Hòa thượng này nhìn qua thì còn rất trẻ, nhưng khí độ cao thâm. Ta thấy chắc chắn sau này hắn sẽ là một cao tăng lưu danh thiên hạ. Nhưng thoạt nhìn hắn cũng đủ thảm, cả người thương tích, không chốn nương thân cũng giống như ta."

Trì Võng đạm mạc nói: "Ai bảo hắn quản việc không đâu. Dù sao tên đó không chết được, ăn thêm tí đắng cũng đáng đời."

Phòng Lưu lập tức ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi biết tên hòa thượng đó?"

Trì Võng cười nhạo một tiếng: "Ta biết hòa thượng làm quái gì?"

Phòng Lưu hơi suy nghĩ nói: "Trước đây ta đã cảm thấy, hình như ngươi rất ghét mấy chuyện liên quan tới hòa thượng?"

Trì Võng mặt lạnh te nói: "Ngươi cả nghĩ rồi."

Không biết tại sao, nhưng Phòng Lưu đột nhiên có thể chắc chắn, riêng chuyện này thì cậu tuyệt đối không cả nghĩ.

Bọn họ lại đi tiếp, đã thấy bóng dáng Yến nương ở cuối con đường. Thấy Trì Võng từ xa, mắt nàng sáng ngời, lập tức đi tới: "Trì đại phu, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi."

Phòng Lưu lập tức nhìn y, ngữ điệu quái dị hỏi: "Trang đại phu, tại sao ngươi lại họ Trì?"

Trì Võng chẳng hề quẫn bách khi lớp ngụy trang bị vạch trần, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Không phải ngươi đã sớm tra được rồi sao? Đừng có vờ vịt."

Phòng Lưu bị Trì Võng làm cho câm nín, Trì Võng lại quay sang Yến nương, nét mặt thản nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Trì đại phu, có mấy tên nam nhân đến tiệm, trông có vẻ không dễ dây vào, A Miễu bảo ta tới tìm ngươi."

Phòng Lưu hào hoa phong nhã nói: "Cô nương đừng sợ, ta với Tiểu Trì ca ca sẽ đi xem thế nào."

Thấy Phòng Lưu tự ý đổi giọng gọi ca, Trì Võng nhàn nhạt nhìn cậu.

Sa Thạch cười lớn trong đầu Trì Võng: "Ha ha ha, tên nhóc này gọi ngươi là ca nha! Có muốn ném gia phả vào mặt nhóc, để nhóc gọi ngươi một tiếng tổ tông không?"

Mặc dù đúng là nên gọi bằng tổ tông, nhưng Trì Võng làm sao cũng không thể thốt thành lời được, y mang theo tâm tình phức tạp, chấp nhận cách gọi ca này, dẫn theo Phòng Lưu và Yến nương chạy tới Lan Thiện Đường ở Kim Thành.

Vừa đến cửa Lan Thiện Đường, đã thấy có một nam nhân cao to ôm một cái rìu đứng trước cửa.

Phong Vân Tranh chào hỏi một chút: "Trì công tử, lại gặp được ngài rồi."

Phòng Lưu chua xót hỏi: "Tại sao cả thiên hạ đều biết ngươi họ Trì, không phải họ Trang thế? Tại sao lại lừa gạt mỗi mình ta thế? Tiểu Trì ca ca, ngươi đúng là quá thiên vị ta rồi."

Trì Võng không thèm để ý tới cậu, gật đầu nói: "Phong trang chủ, tìm ta có việc gì?"

Ba chữ "Phong trang chủ" vừa vang lên, thần sắc nhẹ nhõm của Phòng Lưu biến mất tăm, tay cậu đặt trên bội kiếm bên hông, chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.

"Không, ta tìm cậu ta." Phong Vân Tranh chỉ vào Phòng Lưu.

Trong mắt Phòng Lưu toàn là băng giá: "Chu trưởng lão đúng là rất bạo tay, năm trước đã bắt đầu tiếp xúc với Phong Vân sơn trang rồi đi? Thế mà lại có thể thuyết phục được trang chủ đích thân xuất mã, không biết là phải tiêu bao nhiêu tiền mời có thể mời vị đại phật như ngài tới?"

Trì Võng tiến lên vài bước, cau mày hỏi: "Ngươi muốn giết nhóc này?"

Phong Vân Tranh thẳng thắn phủ nhận: "Giết cậu ta làm gì? Không có. Chẳng qua là có người nhờ ta làm một chuyện thôi."

Phong Vân Tranh ôm rìu của mình đến trước mặt Phòng Lưu.

Phòng Lưu rung nhẹ hai cổ tay, song kiếm bay khỏi vỏ, trái phải vung lên một đường, kiếm chiêu tiêu sái lóa mắt.

Phong Vân Tranh không phải là người sẽ nuốt lời, nếu không gia tộc của hắn sẽ không vì ước định của tổ tiên mà mấy đời đều thủ dưới chân núi, đến tận khi hoàn thành ước định với Trì Võng mới rời khỏi Thiên Sơn Thành, nơi mấy đời nhà hắn trấn giữ.

Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Trì Võng vẫn đứng gần đó, luôn quan sát chặt chẽ cuộc chiến. Nếu Phong Vân Tranh thật sự có ý làm hại Phòng Lưu, Trì Võng sẽ lập tức ra tay can thiệp.

Phong Vân Tranh vung rìu, đánh với song kiếm của Phòng Lưu. Cuộc chiến vừa bắt đầu, Phòng Lưu đã rơi vào thế hạ phong, liên tục bại lui.

Võ công của Phong Vân Tranh thẳng thắn thoải mái, vừa lỗ m ãng lại vừa tinh tế. Chiêu thức có uy lực cương mãnh, dùng tốc độ và sức mạnh tuyệt đối, tàn nhẫn áp chế võ công lấy "xảo" và "nhanh" làm chủ của Phòng Lưu.

Giao chiến chính diện, xảo kình không thể đấu lại sức mạnh, mà tốc độ khiến Phòng Lưu vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không nhanh bằng cái rìu nặng nề, cồng kềnh của Phong Vân Tranh. Thời gian hắn luyện võ dài hơn Phòng Lưu rất nhiều, Phòng Lưu tất nhiên không phải đối thủ của hắn.

Sa Thạch chen miệng nói: "Trì Võng, ngươi xem, tên Phong Vân Tranh này thật sự có thiên phú luyện võ nha, đây là tuyệt học gia truyền của nhà hắn, vốn chỉ là loại công phu loại hai loại ba, sau khi được hắn cải biến, đã trở thành công phu hạng nhất. Nước chảy mây trôi, không gì cản được, lực đạo cực kỳ cương mãnh, một khi tăng tốc thì không có bất kỳ sơ hở nào."

Trong lúc Sa Thạch bình luận, trận đấu bên kia đã sắp kết thúc.

Một rìu của Phong Vân Tranh đánh bay song kiếm của Phòng Lưu, sau đó hắn làm một hành động.

Hắn ném cái rìu sang một bên, nắm lấy cổ áo của Phòng Lưu, trong lúc Phòng Lưu còn đang kinh ngạc, đấm thẳng một quyền vào mặt Phòng Lưu.

Phong Vân Tranh hết sức lễ độ nói: "Có người nhờ vả, nếu thấy ngươi ở đâu thì phải đánh cho ngươi một trận, cho ngươi khỏi đi khắp nơi chọc phá người khác, làm người cho tử tế."

Phòng Lưu ôm mặt, giận dữ nói: "Đánh người không đánh mặt! Cái này ngươi cũng không biết à?"

Phong Vân Tranh gật đầu một cái nói: "Người nhờ vả ta đặc biệt dặn dò, nhất định phải đánh vào mặt ngươi."

Dứt lời, Phong Vân Tranh lại vung thêm một đấm, đấm thẳng vào mắt Phòng Lưu.

Cú đấm này đấm cho Phòng Lưu bẹp dí dưới đất, Phong Vân Tranh nói được làm được, sau đó thực sự mặc kệ cậu, nhặt rìu lên, lại gật đầu với Trì Võng, rồi quay người rời đi.

Phòng Lưu như cún con bị đá một cái, ôm mặt lăn lộn trên đất, nhìn vô cùng đáng thương.

Trì Võng yên lặng xem trò vui, thấy Phòng Lưu tự bò dậy được, thì qua loa hỏi một câu: "Không sao chứ?"

Phòng Lưu bỏ tay ra, một con mắt xinh đẹp đã xanh lè.

Một lát xong, bên trong Lan Thiện Đường.

Trì Võng đưa cho Phòng Lưu một lọ thuốc: "Tự xoa đi."

Phòng Lưu với một mắt xanh lè, mỹ mạo tất nhiên đã bị tổn hại rất lớn, nhưng dù sao cái gốc của cậu vẫn rất tốt, vẫn còn vốn liếng để kiêu ngạo.

Cậu cực kỳ đáng thương nói: "Ngươi đứng im nhìn ta ăn đòn như thế, đúng là chẳng thèm quan tâm ta tí nào mà."

Nhìn con mắt như gấu trúc của cậu, Trì Võng cực kỳ buồn cười, y cười nhẹ nói: "Ngươi phải thấy may mắn mới phải, Phong trang chủ là người biết giữ lời, nói đánh ngươi thì tuyệt đối không giết ngươi, chừa lại cho ngươi một cái mạng, phải vui lên chứ."

Phòng Lưu không vui ngoác miệng nói, từ trong tay áo móc ra một bao giấy gói rất dày: "Cũng không phải là không thu được gì, lúc nãy khi giao đấu với hắn, đã móc được vật này từ trên người hắn, không biết đến giờ thì hắn đã phát hiện ra chưa?"

Trì Võng nhớ tới mấy đời Phong Vân sơn trang có quan hệ với lão bằng hữu họ Kế của mình, thì cầm lấy gói giấy, dạy dỗ cậu: "Dù sao cũng là đồ của người ta, là quân tử thì không được nhìn lén."

Trong nhất thời, Phòng Lưu dường như phải chịu oan ức lớn bằng trời, nắm lấy tay Trì Võng, ỉ ôi: "Ngươi rõ ràng là cùng phe với ta mà, từ lúc nào lại giao hảo với trang chủ Phong Vân sơn trang như thế? Ta bị hắn đánh, ngươi lại còn nói đỡ cho hắn. Tuổi tên đó còn gấp đôi ta, cố tình bắt nạt một đứa nhỏ như ta, thế mà còn không biết xấu hổ."

Trì Võng nhẹ tênh nói: "Trang chủ Phong Vân sơn trang nay mới ba mươi, không phải ngươi nói ngươi đã mười tám tuổi, qua ngày hôm nay là mười chín à? Nếu ngươi chỉ bằng nửa số tuổi của hắn, không phải mới mười lăm sao?"

Phòng Lưu đột nhiên cứng miệng, lập tức nhảy sang chuyện khác. Cậu chớp mắt gấu trúc một cái, cầm lọ thuốc mỡ lên nói với Trì Võng: "Ta bị thương mà, mắt không thấy gì cả, ngươi bôi thuốc giúp ta được không?"

Trì Võng vẫn ngồi im, cực kỳ lạnh lùng.

Phòng Lưu làm nũng ăn vạ y: "Tiểu Trì ca ca, hôm nay là sinh thần của ta. Ta từ chỗ xa thật xa chạy tới đây, còn nhớ mang lễ vật cho ngươi... Ngươi bôi thuốc cho ta, coi như là tặng lễ vật cho ta, có được không?"

Trì Võng chịu đựng một lúc, nhìn con mắt không bị xanh lè của hắn, mắt ướt nhẹp, điềm đạm, đáng yêu, cuối cùng đành thở dài nói: "Đưa thuốc đây."

Vì phải xoa thuốc, mặt Phòng Lưu dựa vào rất gần.

Dưới ánh nến ấm áp, Phòng Lưu tuổi trẻ, da dẻ mềm mại, ngay cả Trì Võng cũng phải cảm khái một câu, nhóc này đúng là đã thừa hưởng được dung mạo rất đẹp.

Phòng Lưu hơi hơi híp mắt lại, hưởng thụ hơi lạnh từ ngón tay Trì Vòng, xoa xoa trên mặt mình. Ở khoảng cách gần như thế, Phòng Lưu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, khi nhìn chằm chằm vào ngũ quan của Trì Võng, cậu thấy chiều sâu và tỉ lệ không đúng lắm.

Trong lúc tay Trì Võng còn đang bôi thuốc quanh mắt Phòng Lưu, cậu đột nhiên to gan, đưa tay sờ sờ mặt y.

Cậu sờ sờ mặt Trì Võng một chút, đột nhiên hiểu ra nói: "Đúng là ngươi đang dịch dung mà."

Tay Trì Võng dừng lại, bỏ thuốc mỡ xuống, một quyền đấm thẳng vào con mắt lành lặn còn lại của Phòng Lưu.

Phòng Lưu và ghế tựa đều ngã lăn quay ra đất, trong lúc cậu còn lăn lộn khắp nơi trong phòng, Trì Võng đã dứt khoát quay người rời đi.

Sau khi trở lại khách đi3m, Trì Võng đặt lên bàn gói giấy mà Phòng Lưu đã thuận tay lấy từ chỗ Phong Vân Tranh, giống như hàng ngày, sau khi rửa mặt thì lên giường vận nội công.

Không ngờ rằng, y lại nghe thấy hình như đêm nay Sa Thạch uống rượu, cực kỳ say mê mà "khàkhà" mấy lần.

Trì Võng thấy không đúng lắm, hỏi: "Sa Thạch, ngươi làm sao vậy?"

"Không~ không làm sao ~" thanh âm của Sa Thạch lên lên xuống xuống, khác hẳn với bình thường.

Dựa theo phản ứng của Sa Thạch thì chắc chắn đã xảy chuyện gì đó, nhưng không biết tại sao nó lại giấu giếm như vậy. Trì Võng lập tức cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ, hôm nay có chỗ nào khác thường.

Y sắp xếp mọi chuyện từ đầu tới cuối, kiểm tra lại một lần, ánh mắt dừng lên ở cái gói giấy mà y đã đặc biệt căn dặn Phòng Lưu không được tùy tiện mở ra xem.

Một lát sau, Trì Võng hủy niêm phong, lấy xấp giấy bên trong ra kiểm tra.

Bản viết tay có chữ lớn "Túy Tụ Đào - quyển thứ Bảy" cứ như vậy không báo trước nhảy ra trước mặt Trì Võng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.