Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!

Chương 5: Không cứu



Người tới đã có chuẩn bị.

Thính lực của Trì Võng rất tinh, đã nghe rõ toàn bộ mưu tính của chưởng quỹ Huyên Thảo Đường đối diện.

Y nghe chưởng quỹ Huyên Thảo Đường nói: "Người đưa lão nhân gia chạy mấy chục dặm đường núi tới đây, Huyên Thảo Đường chúng ta thấy ngươi đúng là một người con có hiếu, vô cùng cảm động. Ta quyết định sẽ không thu tiền chẩn trị, thuốc thang của nhà các người, tất cả đều do Huyên Thảo Đường chi trả, ngươi cứ yên tâm chăm sóc lão nhân gia, không cần phải lo lắng gì hết."

Nông phu không ngờ lại vớ bở như vậy, nghe mà vui mừng khôn xiết, không ngừng tạ ơn.

Chưởng quỹ Huyên Thảo Đường lúc này mới vào đề: "Ngươi có biết đại phu ở Lan Thảo Đường bên kia không?"

Nông phu đúng lý ngay tình phẫn hận nói: "Tên đại phu ta gặp trên đường chính là y."

Chưởng quỹ chậm rãi nói: "Lan Thiện Đường trước giờ vẫn khinh thường chúng ta, nói chúng ta không giữ y đức như họ, không có căn cơ. Nhưng sự thật trước mắt, chúng ta tình nguyện cứu chữa cho phụ thân ngươi, mà bọn họ thì sao? Loại đại phu thấy chết không cứu, bại hoại y đức như vậy nên bị đưa ra trước toàn dân thiên hạ, không thể để cho bọn họ tiếp tục lừa mình dối người như vậy được."

Nông phu vốn cũng không định hòa giải, lại bị chưởng quỹ Huyên Thảo Đường thầy dùi, lập tức chạy sang Lan Thiện Đường gây sự.

Hắn thấy cửa lớn Lan Thiện Đường đã đóng chặt, bèn gây ra động tĩnh thật lớn ngoài cửa, khiến cho dân chúng xung quanh tò mò bu lại hóng chuyện.

Nông phu lấy hơi hét to: "Ngươi ra đây, xem mà xử lý việc ngươi thấy chết không cứu cho lão cha ta."

Dân chúng bàn tán xôn xao.

Ngoài cửa vang lên một tiếng: "Ai, tên nào có mắt như mù, la hét cái gì? Lan Thiện Đường chúng ta hôm nay đóng cửa, ngươi có muốn hắt nước bẩn thì cũng không thể bạ đâu mà hắt thế được!"

Người lên tiếng chính là đại phu mập quản sự. Sau khi đóng cửa, hắn cứ bứt rứt trong lòng, bèn trộm chạy đến kiểm tra xem thế nào, đúng lúc gặp chuyện.

Nông phu trung niên chỉ tay vào người Trì Võng: "Chính là tên tiểu tử này, ngươi dám nói y không phải là đại phu của các người? Phụ thân đáng thương của ta, tuổi đã một bó lớn, còn ngã gãy chân, lão nhân gia đau đớn như thế, vậy mà ngươi biết y há mồm ra nói thế nào không?"

Trong đám dân chúng vây xem có người nói thêm vào: "Vị huynh đệ, người nói ra xem, để hương thân phụ lão chúng ta phân xử giúp cho."

Nông phu thấy có nhiều người vây xem như vậy, lại càng hung hăng. Lẫn trong dân chúng còn có mấy kẻ lừa gạt do Huyên Thảo Đường gọi tới, đã ăn tiền của người ta, kẻ hô người đáp, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Trì Võng thấy chết không cứu.

Trì Võng khép lại bệnh án.

Nhàm chán muốn chết.

Dựng một cái bẫy nhảm nhí như vậy, nghe qua là biết dụng tâm bên trong.

Chuyện trăm chỗ hở như vậy còn định bắt y đích thân ra tay sao?

Vào lúc này Trì Võng không khỏi nhớ đến thời điể, bản thân còn là quốc sư, thuộc hạ xung quanh toàn đám lanh lợi nhạy bén, giỏi nhìn mặt đoán ý.





Đại phu mập ở Lan Thiện Đường này y thuật đã kém, xử lý chuyện gì cũng không xong.

Chuyện đã như vậy, hắn còn để cho nông phu cùng đám người kia nhảy nhót, hắt nước bẩn cho Lan Thiện Đường cả nửa ngày.

Nếu đám thuộc hạ năm đó của Trì Võng có ở đây, đã có trăm ngàn biện pháp cho tên nông phu phải câm mỏ, phân rõ thị phi cho dân chúng xung quanh.

Đại phu mập còn chưa biết thân phận Trì Võng, nhưng vừa rồi bị y đuổi ra khỏi y quán khiến cho hắn kiêng kỵ y sâu sắc, vừa vặn nhân cơ hội này phủi sạch quan hệ giữa Lan Thiện Đường với Trì Võng lai lịch quỷ dị kia.

Hắn há mồm liền nói: "Đây cũng không phải đại phu của chúng ta, ai mà không thấy hôm nay chúng ta đóng cửa, người này tự ý đi vào, không có quan hệ gì với chúng ta hết."

Trì Võng nghe xong, suýt nữa phì cười vì trình độ ngu xuẩn của hắn.

Đại phu mập mở cửa, giả bộ hét lên: "Người đang làm cái gì đấy? Sao dám tự ý động vào bệnh án của Lan Thiện Đường chúng ta?"

Trì Võng chỉ nhàn nhạt nói: "Chỗ ngươi đang hít thở vẫn còn khí tức của người mắc ôn dịch, cái ghế trúc người vừa sờ vào cũng bị họ ngồi lên rồi đấy."

Đại phu mập đang hừng hực khí thế thoáng cái đờ cả người ra.

"Sao, không sợ ôn dịch nữa à?"

Đại phu mập cẩn thận lui ra ngoài cửa Lan Thiện Đường từng chút một, hét lớn: "Ta muốn báo quan, ngươi tự ý xông vào Lan Thiện Đường, chắc chắn có dụng ý xấu!"

Trì Võng cất bệnh án, đứng dậy đi ra ngoài.

Dân chúng trong trấn nhỏ đang hóng chuyện, lại thấy một tiểu đại phu lạ mặt từ trong Lan Thiện Đường đi ra, dáng vẻ tuấn tú, nếu là đại phu thì tuổi tác cũng còn quá nhỏ.

Thấy y đi ra, nông phu tức giận mắng: "Chưa thông y thuật thì đừng có ra ngoài hại người! Y thuật kém cỏi như ngươi thì về mà làm dược đồng đi, học mà nhớ cho hết các loại dược liệu trước đã!"

Trì Võng đứng ở một bên cửa, ánh mặt trời chiếu vào nửa bên mặt y, khiến người khác nhất thời không thể thấy rõ sắc mặt, "Y thuật... kém?"

Y bước một bước, thanh âm trong trẻo: "Bệnh do âm hàn từ thận mà ra, nếu còn để thận quá sức dẫn đến thận hư..."

Trì Võng ung dung đến bên cạnh nông phu: "Yếu không lên được, thường gọi liệt dương."

Nông phu: "..."

Trì Võng thấp giọng chỉ đủ hai người nghe được: "Nhìn khí đen trên mặt ngươi thì biết, bệnh này không phải chỉ mới một hai năm nay, đúng không?"

Nông phu trung nhiên kinh hoàng thất sắc.

Trì Võng khẽ mỉm cười: "Nói thật, có muốn trị không?"

Dân chúng hóng chuyện cũng thấy có biến, nín thở nghe hai người nói chuyện.

Sắc mặt nông phu lúc đỏ lúc đen, biến qua đổi lại, rõ ràng là đã sợ quắn cả người.

"Để càng lâu càng khó trị, nói nhỏ cho ta nghe, lão bà chê bôi ngươi à?"

Nông phu: "..."

"Ngươi bây giờ vẫn còn cứu được, nhưng để lâu thêm một chút thì khó nói a."

Trì Võng hơi động mắt, từ từ cất cao giọng, gằn từng chữ: "Tật xấu này của nam nhân ấy mà, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ...."

"Dừng dừng dừng! Ta trị! Không phải ta muốn trị còn chưa chắc đã được sao!"

Nông phu không muốn mất mặt trước dân chúng, sụp đổ mà nói: "Ta cầu xin ngài đừng nói nữa mà!"

Sắc mặt Trì Võng hòa hoãn: "Đại phu A Miễu của Lan Thiện Đường rất thiện chứng này, ngươi biết phải làm sao chưa?"

Nhìn sắc mặt Trì Võng, nông phu không hiểu sao lạnh toát cả người, sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc, mặt mũi đỏ bừng, xoay người chạy vào Lan Thiện Đường.

Quần chúng hóng hớt: "?"

Chưởng quỹ Huyên Thảo Đường: "..."

Quần chúng vây xem cụt cả hứng, cứ tưởng có trò vui, sao lại thành thế này?

Vị huynh đệ nông phu này tới thì khí thế hung hăng, sao giờ lại co vòi như thế?

Chưởng quỹ Huyên Thảo Đường từ trên lầu nhìn xuống, không khỏi cau mày, bước xuống lầu.

Trong Lan Thiện Đường, A Miễu đang bưng một cái khay, nàng vừa mới cho bé con uống xong thuốc Trì Võng khai đơn, lúc bước ra ngoài suýt thì va vào người khác.

Nông phu trung niên hốt hoảng chạy vào, thấy trước mặt là một cô nương liền hỏi: "Đại phu A Miễu của các ngươi đâu?"

A Miễu: "Ở đây này."

Nông phu lo lắng nói: "Mau đưa ta đi gặp hắn đi."

"Chính là ta a, ngươi làm sao?"

Nhìn cô nương thanh tú, đang độ xuân sắc, nông phu trung niên quả thực không làm sao mở miệng thành lời, câm nín từ tận đáy lòng.

Đại phu mập nghe thấy tiếng nàng, ở ngoài cửa hét lên: "A Miễu, ngươi mau ra đây."

Thấy A Miễu chạy ra, đại phu mập hỏi: "Người mắc ôn dịch kia xử lý thế nào? Đã chết chưa?"

Đại phu mập thế mà lại hỏi thẳng như vậy trước mặt mọi người, A Miễu lắc đầu, không ngờ quản sự nhà mình lại ngu thế, hẳn là do luyện tập chăm chỉ mà thành, vội vàng nói với dân chúng: "Đương nhiên là đã khá hơn rồi. Sau khi Trì lão sư ra tay, cơn sốt của tiểu cô nương cũng đã lui hơn nửa."

Quản sự mập mạp khinh thường nói: "Đây chính là ôn dịch ở bắc cảnh! Bao nhiêu vị đại phu đức cao vọng trọng còn không trị nổi, y thì mới sống được bao nhiêu năm, học y được mấy tháng? Còn đòi trị được ôn dịch mà đại phu đứng đầu thiên hạ cũng phải bó tay à?"

Quản sự mập quay người, lớn tiếng thét vào mặt Trì Võng: "Cái tên tiểu tử kia? Ta chưa bao giờ gặp ngươi, ngươi không phải đại phu Lan Thiện Đường, đứng trong y quán nhà chúng ta làm gì?"

Quản sự mập sợ rằng đông người hỏng việc, bèn tiến tới muốn bắt lấy Trì Võng, dùng chuyện y vụng trộm vào y quán để báo lên quan phủ.

Đối với dân chúng bình thường không luyện võ, Trì Võng trước nay đều rất quân tử, y không vận nội lực, chỉ khéo léo tránh khỏi tay đại phu mập, xoay cổ tay một cái, ra tay từ bên cạnh, cách một lớp y phục gõ mạnh một cái lên huyệt Khúc Trì trên tay hắn.

Đại phu mập "Á!" một tiếng, cả cánh tay tê rần phải hạ xuống.

A Miễu không vui nói: "Sao ngài lại nói như vậy? Y chính là đại phu của Lan Thiện Đường chúng ta."

Chưởng quỹ Huyên Thảo Đường chờ mãi câu này.

Chưởng quỹ từ từ đi xuống: "Hóa ra vị tiểu đại phu này là người của Lan Thiện Đường à..."

Hắn nhấn mạnh vào mấy chữ "đại phu của Lan Thiện Đường."

Thấy dân chúng đã tập trung về phía mình, chưởng quỹ mới nói tiếp: "Tiểu đại phu nếu đã tinh thông y thuật, vậy lão phụ thân của nông phu kia bị ngã gãy chân, trên đường cầu xin ngươi chữa trị, sao người không cứu chữa mà lại đẩy người đến chỗ Huyên Thảo Đường chúng ta?"

Trì Võng nhướng mày, chậm rãi nói: "Không phải người sắp chết ta không trị."

Chưởng quỹ Huyên Thảo Đường nghe vậy, giả bộ giật mình nhíu mày: "Không ngời tiểu đại phu tuổi còn trẻ, lại học theo bậc tiên hiền, lập ra quy tắc nghiêm khắc như vậy."

Tri Võng cau mày, học theo tiên hiền? Tiền hiền quái nào?

Mới qua có trăm năm mà đã có đại phu dám lập quy tắc ngông cuồng như y sao?

"Ta tuy tại Huyên Theo Đường, nhưng lại luôn kính phục di huấn của sư tổ Lan Thiện Đường - Đại phu có đạo, tận tâm trị bệnh, đau nỗi đau của bệnh nhân. Cho dù là bệnh nặng hay nhẹ, đều phải đặt mình vào hoàn cảnh của người bệnh, không được coi nhẹ."

Nói tới đây, Trì Võng cũng đã hiểu ý đồ của gã, lười phản bác.

Những lời gã nói đều là sự thật, nhưng không phải tất cả, không đủ cho những người bên ngoài hóng chuyện.

Chưởng quỹ Huyên Thảo Đường thận trọng, đến điểm là dừng: "Tiểu đại phu đã dám lập ra quy tắc như vậy, hẳn là thập phần tin tưởng y thuật bản thân... Nhưng tại hạ bất tài tự thấy, đại phu cho dù y thuật cao minh thế nào, đầu tiên phải có một thân y đức, chấp nhận tất cả lời cầu xin của bệnh nhân mới là một đại phu tốt..."

"Riêng ở điểm này thì Huyên Thảo Đường chúng ta không thẹn với lòng..."

A Miễu tức giận phản bác gã: "Được được. Ngươi thôi giở trò ly gián, vị đại phu này họ Trì, đời đời hành y, trong đó có một vị là tiên hiền trong mồm người nói đó. Khi còn sống, có vị còn được Trọng Võ đế dùng vạn lượng hoàng kim cầu xin được chẩn bệnh, được Trọng Minh đế ngự phong hậu nhân của y thánh!"

Dân chúng xung quanh ngơ người luôn, toàn trường đột nhiên an tĩnh, chỉ còn nghe tiếng của A Miễu.

"Quy tắc không phải người sắp chết thì không cứu của Trì y thánh từ xưa đến nay thì đã làm sao? Ngươi không phục y đức của y thánh trong ý chỉ hai vị tiên đế à?"

A Miễu khí phách nói: "Ngươi có bản lĩnh thì đến trước lăng Võ đế, Minh đế mà mắng hai vị tiên đế không biết nhìn người, ban phong hiệu linh tinh đi?"

Trì Võng sửng sốt, không chỉ vì sức chiến đấu kinh người của A Miễu, mà còn vì y nhất thời không nhận ra đó là niên hiệu của ai trong số cố nhân năm xưa.

Trọng Võ đế? Trọng Minh đế?

Là ai vậy nhỉ?

Dấu hỏi bay đầy đầu, nhưng Trì Võng lại rất thuần thục mà duy trì vẻ mặt bình thản.

Cứ từ từ, có gì đâu mà phải sợ?

Trước sau gì y cũng sẽ len lén mò ra thôi.

Vì vậy, Trì Võng xoay người đi vào trong Lan Thiện Đường.

Chỉ là y không biết, xa xa trong đám đông dân chúng, có người đã thu tất thảy mọi chuyện vào trong đáy mắt.

Lão lần chuỗi hạt bồ đề trong tay, lặng lẽ niệm một tiếng: "A di đà phật."

_______________

Tác giả có ý kiến:

Trì Võng hết sức bình tĩnh: Ta cần gì thả thính fan não tàn, cứ lượn một vòng là vơ được cả mớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.