Viện của Trang Diễn rất rộng, trồng một dãy hoa hạnh. Đầu hạ, khi hoa hạnh nở rộ, hương thơm nồng đậm tràn khắp cả viện, dù không ra khỏi phòng cũng có thể ngửi thấy được.
Tiểu Trì nằm trên giường của Trang Diễn, ngửi thấy mùi hoa hạnh, dưỡng lại thân thể sau cơn bệnh nặng.
Trong thời gian này Trang Diễn cũng đã từng nói qua với y, việc Tiểu Trì bị rơi xuống sông quá kì lạ. Hộ vệ tâm phúc mà Trang Diễn lưu lại trên thuyền đều đã mất tích, nếu như thích khách nhằm vào Tiểu Trì, đã tốn nhiều công sức như vậy nhưng lại không giết y, đúng là không thể hiểu được.
Tuy trong lòng Tiểu Trì đã có suy đoán, nhưng vì liên quan đến thân thế thực sự của mình, y cũng không dám nói thật với Trang Diễn, nên lúc Trang Diễn hỏi y có manh mối gì không, y cũng chỉ đành lắc đầu không lên tiếng, giả bộ bản thân bị k1ch thích quá mạnh, không nhớ chuyện xảy ra trước khi rơi xuống nước.
Ở bắc cảnh này, người có thể vô thanh vô thức thủ tiêu hết hộ vệ của Trang Diễn thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nếu điều tra từng người một, thì có vẻ cũng không tìm được lý do gì hợp lý.
Không có chứng cứ, cũng không có chút tiến triển nào, chỉ đành tạm thời gác việc này lại.
Tiểu Trì đã khôi phục lại bình thường, không cần Trang Diễn lúc nào cũng phải kề cận chăm sóc nữa. Nhưng y vẫn tiếp tục lưu lại trong phòng Trang Diễn, Trang Diễn cũng không nói gì, không nhắc tới chuyện bắt y về phòng cũ, bọn hạ nhân cũng không thiếu nhãn lực đến mức nhắc nhở làm chủ nhân khó chịu.
Trang Diễn vẫn bận rộn như cũ, trong mười ngày, thì có đến bảy, tám ngày phải đi sớm về trễ, cũng có lúc sẽ ngủ lại quân doanh. Nhưng chỉ cần không bắt buộc phải ngủ lại bên ngoài, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để về phủ, cùng nghỉ ngơi với tiểu thư đồng của mình.
Ngày hôm ấy, buổi chiều giờ Dậu, Tiểu Trì nhớ hôm qua Trang Diễn đã nói với y, có lẽ hắn sẽ hồi phủ vào giờ này, liền nói với Lương quản sự một câu, rồi mang theo mấy hộ vệ trong viện của Trang Diễn, tự mình đi ra đại môn Trang phủ nghênh đón hắn.
Bình thường dù ở trong Trang Phủ, Tiểu Trì cũng ít có cơ hội ra khỏi viện của Trang Diễn. Sáng sớm tiễn hắn đi, chiều muộn đứng ở cửa chờ hắn về, lúc nào cũng đi thẳng một đường, không dám chủ động nói chuyện với ai. Y hiểu nhất đạo lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tránh dính phải thị phi.
Nhưng hôm nay khi đi qua Trang phủ sâu tựa biển này, lúc ra đại môn chờ Trang Diễn, trên đường lại tình gờ gặp phải mấy thiếu niên La Ngạc bị bắt trói tới Trang phủ cùng lúc với y.
Những người này cũng coi như là từng quen biết, bây giờ gặp lại đã trở nên xa lạ, lúc bọn họ vừa mới nhập Trang phủ thì đều chật vật như nhau, đến giờ gặp lại, đều đã chỉnh trang sạch sẽ, y phục xinh đẹp, trên đầu cài châu báu, y phục cũng là y phục của người Hán.
Nhưng loại y phục họ mặc không giống y phục mà Trang Diễn đặt làm cho y, màu sắc sặc sỡ câu nhân, bó sát vào thân thể, vải vóc quá mỏng, cho dù là vì sợ mùa hạ trời nóng thì cũng quá mức lộ liễu.
Lúc đi qua cửa viện đó, tầm mắt mấy thiếu niên đó đập thẳng vào mắt Tiểu Trì, hai bên đều sững sờ, rõ ràng đã nhận ra đối phương. Một người trong số đó khi thấy Tiểu Trì, đã hỏi y bằng tiếng La Ngạc: "Ngươi vẫn còn sống sao?"
Tiểu Trì liền nói hộ vệ chờ ở bên cạnh, muốn cùng mấy người họ trò chuyện về chuyện xảy ra mấy tháng nay, mãi mới có cơ hội gặp lại những tộc nhân cùng bị bắt đi khỏi cố quốc thế này, trong lòng y vô cùng chua xót.
Chỉ là sau khi kinh ngạc qua đi, ánh mắt những người đó nhìn y lại có sự lạnh nhạt khó giải thích.
Y phục trên người Tiểu Trì, cho dù là vải vóc hay hình thêu đều vô cùng thanh lịch và đoan chính, cái nào cũng là thượng phẩm, liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Khí thế của y cũng khác hẳn những người đó, đi lại trong phủ cũng có người đi theo, không ngờ trong có mấy chục ngày, lại sống tốt hơn hẳn so với họ.
Lập tức có thiếu niên La Ngạc chua cay nói: "Ngươi đúng là tốt số, vừa mới vào phủ đã bám được lên người đại thiếu gia Trang phủ, bây giờ cũng giống như một thiếu gia. Không phải khổ nhục như chúng ta, rơi xuống cảnh ngộ này, không khác gì hàng hóa bị người chọn tới chọn lui, không còn chút tôn nghiêm nào."
Người bên cạnh cũng lên tiếng bỡn cợt: "Cũng như nhau cả thôi, không phải sao? Chẳng qua dung mạo của y xinh đẹp một chút, bò lên giường của thiếu gia. Suy cho cùng đều là dựa vào thân xác, y thì có chỗ nào hơn chúng ta chứ?"
Tiểu Trì vốn định qua chỗ bọn họ, sau khi nghe được mấy câu này thì dừng bước.
Trong đó có một nam hài thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, liếc mắt nhìn Tiểu Trì, đau khổ cảm thán: "Ngươi may mắn, không cần phải chịu hành hạ giày xéo như bọn ta, bám chặt lấy Trang thiếu gia của ngươi, đừng để rơi vào bước đường hôm nay của bọn ta."
Trong nháy mắt đó, dường như Tiểu Trì đã hiểu được cảnh ngộ của họ, lạnh cả sống lưng mà lùi lại.
Y không cần phải đi qua hỏi thăm tình trạng của những người đồng tộc nữa, đó là khoe khoang vô liêm sỉ, xát muối vào vết thương của họ.
Y rời đi mà như chạy trốn khỏi nơi đó.
Khi đứng ở đại môn Trang phủ như thường ngày, y nhìn thấy Trang Diễn từ xa đang về, vội đè cơn hoảng hốt xuống, nở nụ cười.
Trang Diễn xuống ngựa, tự nhiên nắm tay y một cái, nhưng những lúc thế này Trang Diễn cũng không quen thân thiết với Tiểu Trì, hai người còn cách nhau một khoảng, tuân thủ quy củ giữa chủ tớ, trở về viện.
Vừa vào phòng Trang Diễn, Tiểu Trì giúp hắn cởi áo giáp, sau khi thay y phục, Trang Diễn kéo tay y: "Sao vậy? Hình như hôm nay tâm sự của ngươi nặng nề hơn mọi khi."
Tiểu Trì chỉ lắc đầu nói: "Không phải mà, thiếu gia trở về, ta rất vui."
Trang Diễn cười cười xoa tóc y: "Rất biết nói ngọt nha, đã đọc xong bộ "Dung Trai tùy bút" chưa?"
"Đọc xong rồi, cả "Bốn câu kệ ngữ kinh kim cang", "Đa tâm kinh" ta cũng đã đọc qua."
Tiểu Trì có thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Trang Diễn nhận ra ý tứ của y, ôn hòa giải thích: "Phật độ người hữu duyên, cho dù ngươi không xuất gia, nhưng ngươi cũng có thể học được trí tuệ trong kinh phật."
Tiểu Trì nghe lời gật đầu, Trang Diễn chăm chú nhìn y một lúc, khẳng định: "Hôm nay ngươi không vui, chắc là ở mãi trong phủ sắp chán muốn chết rồi đúng không? Buổi sáng hai ngày nữa, ngươi ra ngoài cùng ta một chuyến."
Y không muốn bị Trang Diễn đoán được tâm tư, lập tức lên tinh thần hỏi: "Thiếu gia, ngươi định đưa ta đi đâu?"
Hai ngày sau, Trang Diễn dừng ngựa, ôm Tiểu Trì từ trên lưng ngựa xuống.
Hai người đang đứng trước Phổ Đà Tự.
"Phổ Đà Tự là chùa lớn ở bắc cảnh." Trang diễn giới thiệu: "Ước nguyện ở đây cũng sẽ dễ linh nghiệm hơn, ngươi cứ vào trước đi vãn cảnh đi, nghĩ xem có tâm nguyện gì, lát nữa ta sẽ đưa ngươi vào trong thắp hương cầu khẩn."
Tiểu Trì đột nhiên được đưa tới đây thì lộ ra thần sắc khiếp đảng: "Thiếu gia, hòa thượng kia... tại sao lại chạy tới chỗ chúng ta?"
Trang Diễn cười nói: "Hòa thượng ấy là trụ trì ở đây, cũng là một vị bằng hữu của ta, để ta nói chuyện với hòa thượng này mấy câu, sau đó sẽ đi vãn cảnh cùng ngươi."
Hắn chuẩn bị rời bước, Tiểu Trì lại kéo ống tay áo của hắn, hơi hơi bất an: " Hòa thượng? Thiếu gia người..."
Trang Diễn cũng đoán ra ý của y, cười to nói: "Yên tâm, thiếu gia sẽ không xuất gia làm hòa thượng đâu, có thể thả ra để ta đi không?"
Thấy hòa thượng đã tới cạnh hai người, Tiểu Trì cũng không tiện làm nũng trước mặt người xuất gia, đàng phải hạ tay xuống.
Hòa thượng này có khí độ bất phàm, khuôn mặt hiền từ, nhìn bề ngoài cũng thấy được tấm lòng từ bi, hòa thượng nhìn Tiểu Trì một cái, rồi quay sang chào hỏi Trang Diễn.
Trang Diễn có vẻ thân thiết với hòa thượng, hai người nói chuyện rất hợp ý nhau.
Thấy hòa thượng đã rời đi cùng với Trang Diễn, trong lòng Tiểu Trì lại nghĩ, hẳn là thiếu gia đã đọc rất nhiều kinh phật, nói chuyện với hòa thượng kia mà y nghe như vịt nghe sấm.
Nhưng mà... nếu thiếu gia không xuất gia, thì đọc nhiều kinh phật như thế làm gì? Trong lòng Tiểu Trì vô duyên vô cớ nổi lên lo lắng, nhưng hiếm hoi lắm mới được ra khỏi phủ một lần, y dẫn theo toàn bộ hộ vệ mà Trang Diễn lưu lại cho mình, trước tiên vào trong vãn cảnh chùa một chút.
Phổ Đà Tự đúng là một ngồi chùa rất lớn, bên ngoài cực kỳ đồ sộ, càng vào trong càng thấy uy nghiêm hơn.
Y vào trong la hán điện, rồi vào gian phật điện khác, bên trong điện có tượng phật dát vàng, khuôn mặt uy nghiêm từ bi, cao khoảng ba tầng lâu, cực kỳ tráng lệ hùng vĩ.
Trong điện có một nam nhân đang quỳ, tư thế thành kính chắp tay trước ngực, mặt hướng về phía tượng phật.
Tiểu Trì thấy có người ở trong nên không tiến vào, chỉ đứng ngoài nhìn tượng phật, chờ lát nữa Trang Diễn di ra sẽ nghe thiếu gia giảng giải điển cố ở đây.
Y đang muốn rời bước, không ngờ người trong điện lại đứng lên, quay người lại, hai người vừa lúc chạm mắt nhau.
Nam nhân này có thân hình cao lớn, ánh mắt như điện, y mặc một bộ y phục màu đỏ tía, chỉ nhìn Tiểu Trì một cái rồi rời mắt đi, không nói câu nào mà đi tới bên cạnh y.
Trong chùa, Trang Diễn đang trò chuyện với trụ trì, trụ trì đích thân đưa Trang Diễn ra ngoài.
Trang Diễn nói: "Pháp sư, xin dừng bước, ta vãn cảnh trong chùa một lát rồi sẽ rời đi, không tiện quấy nhiễu pháp sư tu hành."
Hòa thượng niệm một câu: "A di đà phật" rồi tạm biệt hắn.
Thấy Trang Diễn đã đi xa, trụ trì mới than một câu, "Trang thí chủ là người hữu duyên với Phật môn ta, tiếc là không thể vào cửa phật. Nếu sau này hắn trở thành quân chủ, tất sẽ là một đời thịnh thế minh quân, nếu là thần tử, tất sẽ là hiền thần được sử sách lưu danh. Chỉ là thiếu niên bên cạnh hắn kia..."
"Y làm sao?"
"Quá thông minh tất sẽ hại đến bản thân, e là không sống lâu được." Pháp sư trụ trì xoay người, chào hỏi người sau lưng: "Mộc thí chủ."
Mộc Bắc Hy gật đầu, gã mặc một trường bào sang quý màu đỏ tía, ngồi xuống.
Gã tự rót cho mình một ly trà, nói: "Thiếu niên người La Ngạc kia... Xinh đẹp đến mức có chút yêu khí. Pháp sư có thể nhìn thấu sinh tử trong tam giới, nếu nói y số yểu, có lẽ là không sai đâu... ừm?"
Trụ trì sững người, khi Mộc Bắc Hy nói chuyện lại đột nhiên ngừng lại, lập tức nhấp ngụm trà, không nói thêm nữa.
Ánh nắng buổi trưa chiếu vào trong phòng, Trì Võng ở trên giường từ từ mở mắt ra.
Nơi đây là Phổ Đà Tự, bảy trăm năm trước y đã tới đây một lần, vừa rồi y mới nhớ ra, hóa ra y đã từng gặp Mộc Bắc Hy ở đây.
Y đột nhiên phun một cái: "Phi."
Thanh âm của Sa Thạch vang lên: "Sao thế, Trì Võng?"
"Giờ là giờ nào?"
"Giờ tỵ, ngươi ngủ ba canh giờ rồi."
Trì Võng vừa mặc y phục vừa hỏi: "Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu thế? Tại sao không thấy ngươi nói gì?"
Sa Thạch nghiêm túc đáp: "Ta đau đớn kiểm điểm lại sai lầm của mình, lần này ngươi bị Chân Gà gài bẫy là do ta sơ suất. Chờ lần tới khi tích lũy đủ năng lượng, ta sẽ thăng cấp thật nhiều để bảo vệ tốt cho người, tuyệt đối không để cho nàng ám toán ngươi ác liệt như vậy, dù sao thì ngươi cũng xinh đẹp như vậy, đúng là loại không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
"... ám toán, thương hoa?" Ngữ khí vi diệu, Trì Võng xuống khỏi giường, "Ta thấy ngươi cũng rất có thiên phú văn chương, lần sau cho ngươi tự đề bút, tự mình vẽ chữ, có thích xuất hiện cùng chỗ với Mộc Bắc Hy không..."
Sa Thạch: ".... Hôm nay ta lại đắc tội ngươi chỗ nào thế?"
"Ta không phải kiều hoa, không chịu được gió táp mưa sa. Cho dù có gặp phải Chân Gà khó gặm, cũng không hẳn sẽ rơi vào thế hạ phong, cuối cùng thì ngươi nhầm lẫn ở chỗ nào vậy?"
Trì Võng đẩy cửa, bước ra ngoài: "Việc cấp bách bây giờ là phải khống chế tình hình ôn dịch ở bắc cảnh."
Y hỏi thăm hòa thượng gặp được trên đường, đi tìm Tử An.
Tiểu hòa thượng trong chùa nói Tử An đang ở đại môn phật điện, lúc Trì Võng đi tới, trước tiên lại gặp được một thiếu niên đang đứng trước đại môn.
Phòng Lưu đeo song bội kiếm, dựa vào cây cột ngoài phật điện, không biết đang xuất thần suy nghĩ cái gì.
Cả mùa đông chưa gặp Phòng Lưu, Trì Võng cũng thấy nhơ nhớ cậu, nhất là lúc ăn cua, chỉ đành tự mình động thủ.
Phòng Lưu lại cao hơn một chút, trên khuôn mặt trầm mặc đã bớt đi một ít khí chất non nớt của trẻ con, tướng mạo cậu xuất chúng, khoanh tay đứng ở đây rất bắt mắt.
Cậu rất nhanh đã phát hiện ra Trì Võng, mắt sáng ngời gọi: "Trì... Tiểu Trì ca ca."
Khi cậu quay lại nhìn Trì Võng, lộ rõ khuôn mặt, chỉ thấy trên gương mặt trắng nõn của cậu bất thình lình lại có một vòng đen thui thùi lụi trên mắt hình nắm đấm.
Trì Võng không nhịn được cười hỏi: "Lần này bị ai đánh?"
Thần sắc vui mừng của Phòng Lưu đột nhiên tối thui: "... Là loại chó điên nửa đêm cố tình nhảy lên thuyền người khác, đã không bỏ tiền còn muốn lén lút qua sông, đã thế còn có mặt mũi đấm chủ thuyền! Trên thế gian này, sao mà lại có loại người vô liêm sỉ như thế!"
Trong điện vọng ra tiếng của trang chủ Phong Vân sơn trang: "Tiểu huynh đệ, nói chuyện cũng không phải nói như thế. Quen biết là duyên phận, chuyện hôm đó ta làm không chừng sau này sẽ cứu ngươi một mạng đó. Không tin thì ngươi đi hỏi chưởng môn Phật môn Cố Hư pháp sư đi, tại sao hôm đó ngài ấy lại không tới bắc cảnh?"
Phong Vân Tranh thấy Trì Võng thì hỏi thăm một chút: "Trì công tử, nửa năm không gặp, ngươi càng lúc càng đẹp nha, gần đây có khỏe không?"
Phòng Lưu dậy lên cảnh giác hỏi: "Tiểu Trì ca ca của ta với ngươi không quen không biết, cố tình bắt chuyện làm gì?"
Trì Võng nghe thấy có tiếng bước chân, không cần quay đầu lại đã biết người kia là ai, hỏi: "Cố Hư pháp sư có chuyện gì à?"
"A di đà phật." Khuôn mặt Tử An hiếm thấy mà nghiêm túc, "Chưởng môn bị tập kích ở bờ nam, trúng phải kỳ độc, đến nay vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm. Bây giờ ta đang ở bắc cảnh, không thể quay về chữa trị cho ngài... Vì chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Trì Võng chỉ chỉ Phong Vân Tranh: "Thiếu pháp sư, bù lại bằng tên đi ké này đi. Tuổi pháp sư đã cao, không phiền tới lão cũng tốt."
"Phong trang chủ, Lưu công tử đã dùng thuốc trị ôn dịch, ta cũng đã chuẩn bị xong những thứ cần mang theo..."
Tử An cúi đầu nhìn y: "Trì thí chủ, chúng ta lập tức xuất phát."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng Lưu: Một tên tuy võ công cao cường nhưng chỉ là phường thô kệch, tên kia có đẹp mấy cũng chỉ là một con lừa ngốc, chỉ có ta là tốt nhất, mỗi ta có cơ hội.