Nó bước vào quán, thấy khách đã về gần hết, nó đi rót nước uống thì Tú bước ra.
-Giao bánh rồi à ?
-Ừ, ngay nhà con Thanh Đình luôn. – Nó ngồi vào cái ghế gần nhất.
-Tao biết, tao định nói cho mày mà mày đi mất tiêu. – Tú giải thích rồi đưa bánh cho nó theo lời hứa
-Sao này tao sẽ không đi tới nhà đó nữa. – Nó ăn bánh như nuốt cục tức trong lòng. Nó kể chuyện lúc nảy cho Tú nghe…
-Ha ha… - Tú cười sặc sụa.
-Cười nổi gí chứ…
Bỗng ngoài cửa có bóng người bước vào, là một chàng trai với mái tóc màu xanh dương và đôi mắt màu nâu hút hồn. Ngọc Tú hí hửng chạy ra còn nó thì lắc đầu ngao ngán.
-Lục Khương, anh tới chơi hả ? – Tú nói giọng ngọt ngào.
-Anh đến để phụ em đây. – Lục KHương nắm tay Tú tình tứ.
Nó thấy mà nổi hết da gà, con bạn nó mới 14 tuổi đã có bạn trai rồi, mà Lục Khương thì kém gì, anh cũng chỉ mới có 17 tuổi thôi, vậy mà lâu lâu còn gọi “ vợ vợ chồng chồng” nghe mà hại não. Nó châm chọc:
-Hai anh chị muốn tình tứ, tình củm gì thì vào trong cho người ta ăn uống ạ.
Tú liếc nó, rồi giả vờ nói lớn để nó nghe được:
-Anh yêu ! Em vừa làm bánh mới ngon lắm nè. Để em cho anh ăn thử nhé.
Lục KHương biết Tú đang chọc tức nó nên cũng hùa theo làm nó muốn đập chết con bạn thân “ Phản bội bạn bè”.
-Lát bạn anh vào chơi đấy nhé. – Lục KHương xoay xoay cái Iphone thong thả ngồi ghế.
-Ai vậy??? – Tú và nó đồng thanh.
-À là thằng bạn chí cốt của anh hồi nhỏ. Nó học chung, lâu nay anh quên chưa giới thiệu. Nó tên Lạc Hy.
Nó và Tú à lên một tiếng. Trường của nó và Tú rất rộng, Lục Khương cũng học ở đó vì đây là ngôi trường nổi tiếng và dễ học. Chỉ mỗi cái khối 8 mà nó đang học cũng không biết có bao nhiêu lớp rồi chứ nói chi các lớp khác nên cũng chẳng có gì là lạ nếu như không ai hỏi “ Tại sao em không biết”. Vài phút sau, một người mở cửa bước vào…
-A, bạn hiền! Đến rồi à. – Lục Khương khoác tay Lạc Hy vào trong.
Trong lúc đó thì nó há hốc đến nỗi chỉ tí nữa đã rớt cả mồm.
-Sao vậy Thiên Tố? – Tú nhìn nó.
-À, không sao…
Hắn bất chợt nhìn sang nó và bắt gặp ánh mắt bất ngờ của nó rồi buông một câu châm chọc
-Nhìn xa cứ tưởng là người. Nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng.
Hắn ta liếc đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó rồi nhe răng nở nụ cười mang rợ.
Nó cảm thấy máu trong người đang sôi sục. Nó là người rất giỏi về môn Văn nên chuyện này chẳng có gì là khó khăn để đối đáp với hắn.
-Nhìn xa cứ tưởng là tiên. Nhìn gần mới biết thằng điên gần nhà.
Nó không cần suy nghĩ quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt hắn và làm hai câu thơ lục bát thật vần với nhịp điệu trôi chảy. Nụ cười gian manh không kém được vẽ lên đôi môi nó. Gì chứ ăn nói móc họng và cách thức xử lý tình huống cùng lật ngược thế cờ là những thứ mà có thể nói là thứ trời cho nó từ khi còn bé nên chẳng có gì đặt biệt cả.
“- Thái độ ngạo mạn cỡ tên này tôi đạp một cái là bẹp dí như con gián!” – Nó thầm nghĩ.
-Nè cô nói ai điên, nhà tôi gần nhà cô hồi nào?- Hắn giận nóng mặt.
-Thường thì người điên không bao giờ nhận mình điên.- nở nụ cười trêu chọc.
- "....."- Hắn á khẩu, không ngờ cô bé này lại có thể làm khó hắn như thế.