Khi còn bé chúng ta đều mơ một giấc mơ như thế này: một buổi sáng nào đó tỉnh dậy bỗng nhiên phát hiện bản thân đang nằm trong chỗ sâu của một tòa lâu đài. Nơi này có tất cả những gì thần bí nhất, xinh đẹp nhất thế giới. Khi mở cửa sổ ra, bên ngoài chính là rừng cây ngút ngàn cùng với những cơn gió mát mẻ ập tới.
Giấc mơ ngày đó của Tạ Tiểu Vũ đã trở thành sự thật.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mi mắt chính là trần nhà cao cùng đèn thủy tinh tinh xảo.
Giường đệm cậu đang nằm lớn kinh người, drap giường màu lam sạch sẽ còn tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, trên tủ nhỏ ở đầu giường cắm những đóa hoa trắng đang phủ sương.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng nhìn vẫn lạ mắt.
Từ trước tới nay tốc độ vận hành não của Tạ Tiểu Vũ rất chậm, lần này cũng vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới như bị sét đánh mà ngồi bật dậy: đây không phải là phòng ngủ của BOSS sao, mà BOSS đâu?
Đứa ngốc cuống cuồng nhảy xuống sàn nhà chạy ra ban công, chỉ thấy một người làm vườn đang chăm sóc cây trong vườn hoa.
Chạy xung quanh như điên hai vòng cũng không tìm thấy quần áo cũ của mình, không có cách khác, cuối cùng vẫn quấn áo ngủ quá khổ vọt xuống dưới lầu.
Chuyện kỳ lạ nối tiếp một chuyện kỳ lạ.
Tạ Tiểu Vũ đứng trên cầu thang ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cậu lén nhìn xuống mới thấy Tiêu Huyền tự mình chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.
BOSS dường như không có ý định ra ngoài, ăn mặc tùy ý, áo ngủ trên người giống với Tiểu Vũ như đúc.
Đứa ngốc trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Huyền bỏ trứng vào đĩa, vội vàng chạy tới nói: "Em, để em làm, sao anh có thể tự mình làm?"
Tiêu Huyền lãnh đạm nghiêng đầu, không có tâm tình gì: "Cậu say y như heo chết, chẳng lẽ muốn tôi đói chết?"
Tạ Tiểu Vũ quẫn bách nói xin lỗi: "Thật thật xin lỗi, thật xin lỗi... Em cũng không biết sao lại uống nhiều rượu như vậy, không có lần sau."
Lúc này tiếng "đinh đinh" từ lò vi sóng vang lên.
Tiêu Huyền đi lấy sữa làm ấm rót ra hai ly, rồi sau đó mới sai bảo: "Đem đến phòng ăn."
Dứt lời, hắn bước ra ngoài y như địa chủ.
Tạ Tiểu Vũ trừ nghe lời ra cũng không có lựa chọn khác.
Cậu rất cung kính đặt bữa sáng kiểu Tây xuống trước mặt BOSS, rồi sau đó hỏi: "Quần áo của em đâu ạ... "
Tiểu Huyền ngước mắt: "Ném rồi."
Tạ Tiểu Vũ kinh hãi: "Vậy, vậy, vậy... "
Tiểu Huyền lười đợi cậu cà lăm hết câu: "Ngồi xuống ăn cơm, tôi cũng không để cậu trần như nhộng ra ngoài."
Tạ Tiểu Vũ không thể làm gì khác hơn là lo sợ cầm dao nĩa vụng về không biết xuống tay thế nào.
Tiêu Huyền không có nhắc lại chuyện tối qua, mỗi cử chỉ hành động đều là lãnh đạm và ưu nhã theo thói quen.
Ngược lại Tạ Tiểu Vũ vô cùng áy náy lại hỏi: "Tối qua anh ngủ ở đâu?"
Gương mặt Tiêu Huyền không có biểu cảm gì: "Dĩ nhiên là ngủ trên giường tôi."
Tạ Tiểu Vũ không biết bị hắn dọa lần thứ mấy: "A, vậy em, em... "
... Sao có thể tùy tiện ngủ cùng nhau vậy. Mặc dù đều là đàn ông nhưng hắn là Tiêu Huyền ó Tiêu Huyền Tiêu Huyền đó =V=
Gương mặt Tạ Tiểu Vũ hơi đỏ lên, Tiêu Huyền cười nhạt: "Là cậu cưỡng ép tôi. Cậu có biết mình uống say suýt nữa đập nát nhà của tôi, còn chết sống muốn ôm tôi ngủ chung."
Tửu lượng của Tạ Tiểu Vũ kém vô cùng, cậu hoàn toàn không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng không có sức để biện bạch: "... Em thật sự không phải cố ý... "
Tiêu Huyền còn rất rộng lượng: "Bỏ đi."
Khiến cho Tạ Tiểu Vũ cảm động đến rơi nước mắt.
Ánh nắng lúc chín giờ sáng là ánh sáng dịu dàng rực rỡ nhất trong ngày.
Ánh vàng kim nhu hòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ăn, chiếu vào giấy dán tường hoa và bàn gỗ kiểu Châu Âu mang đến vẻ bình yên khó tả. Ngay cả Tạ Tiểu Vũ bình thường cũng vì vậy mà thuận mắt lên không ít.
Cậu rất cẩn trọng, rất cẩn thận, nhưng lúc cầm ly sữa lên uống, vẫn dính một vòng trắng trên môi.
Trừ ngây ngốc, vẫn là ngây ngốc... đáng yêu.
Mặc dù bởi vì say rượu nên trì hoãn lịch trình, nhưng concert là việc vô cùng gấp gáp nên đi làm vẫn phải đi làm.
Nhiệm vụ ngày hôm đó là quyết định trang phục cho BOSS.
Cũng may từ đó đến giờ Tiêu Huyền vô cùng đơn giản, chưa bao giờ làm cái gì kỳ lạ.
Cho nên nhà thiết kế đưa ra mấy bộ kiểu mới nhất sau đó làm thêm kiểu tóc mới, tìm mấy phóng viên chụp lại là trở thành trào lưu.
Vốn Giang Bạch trở lại thì hẳn là Tạ Tiểu Vũ phải đi, nhưng Tiêu Huyền ngang ngược kêu cậu ở lại bên cạnh cầm túi nước, tiếp tục làm người hầu nhỏ không than phiền lấy một câu cho hắn.
Tạ Tiểu Vũ sẽ không nói chuyện phiếm với người khác, chỉ lặng lẽ ngồi trên góc sô pha trong phòng hóa trang, nhìn nhà tạo mẫu tóc Tiêu Huyền mời tới.
BOSS ở hậu trường cực kỳ khó gần, gương mặt tuấn tú gần như tê liệt hết.
Nhà tạo mẫu tóc nói lời khách sáo không thành công, bèn nở nụ cười nghề nghiệp hỏi Tạ Tiểu Vũ: "Cậu là trợ lý mới sao, trước kia chưa từng gặp cậu."
Nhà tạo mẫu tóc cười: "Cậu quá thật thà, một lát tôi giúp cậu chỉnh lại tóc, nếu không đứng bên cạnh Tiêu Huyền sẽ không ra gì cả."
Tạ Tiểu Vũ từ nhỏ đến lớn không có để ý đến vẻ bề ngoài. Cậu để tóc ngắn đơn giản mặc T-shirt đơn giản nhất, lưng đeo balo thể thao đã được năm năm rồi.
Nói thật thà chỉ là lời khách sáo, quanh quẩn trong vòng giải trí phồn hoa này, tạo hình như vậy sẽ có vẻ mộc mạc.
Nhưng Tạ Tiểu Vũ không tham mấy cái này, cười khúc khích cự tuyệt: "Không cần đâu ạ. Em như vậy ổn rồi, ha ha."
Nhà tạo mẫu tóc nhàm chán nói tiếp: "Không có gì, tôi không lấy tiền cậu."
Tạ Tiểu Vũ khoát tay: "Em... "
Kết quả vẫn là BOSS nãy giờ luôn lắng nghe đột nhiên lạnh lùng nói: "Trên thế giới này, người buồn cười nhất chính là bắt chước bừa bãi."
Công kích không hề che giấu làm nhà tạo mẫu tóc không biết nói gì.
Tạ Tiểu Vũ sớm quen, ngại ngùng cong khóe miệng, lại cúi đầu đần ra.
Tiêu Huyền liếc mắt nhìn cậu, khí chất cậu giống như học sinh trung học chưa bước ra xã hội, lại nghĩ tới cái tuổi hai mươi lăm này lúng túng này, nhanh chóng cười khẩy.
Nhưng theo sau cái cười khẩy quen thuộc này, lại có ấm áp khó tả.
Đợi đến khi xong hết, bóng đêm đã sớm vô tình phủ xuống.
Tạ Tiểu Vũ từ cổng lớn công ty đi ra theo Tiêu Huyền, mệt mỏi khắp người.
Cậu chờ tài xế lái xe tới đây, nhân tiện trả túi cho BOSS nói: "Ừm, anh nghỉ ngơi cho tốt nha. Em cũng phải về nhà rồi."
Tiêu Huyền hơi ngây ra rồi sau đó cau mày: "Tôi đưa cậu về."
Đón nhận ân huệ của hắn nhất định sẽ bị nghẹn, Tạ Tiểu Vũ lập tức lắc đầu: "Không cần ạ, tàu điện ngầm rất tiện."
BOSS lập tức nổi cáu, cầm túi ngồi vào xe, câu tạm biệt cũng không nói.
Tạ Tiểu Vũ bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi về phía tàu điện ngầm.
Ai ngờ đi chưa tới năm phút, chiếc xe màu đen kia quay lại.
Kính thủy tinh từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Huyền: "Lên xe."
Tạ Tiểu Vũ vẫn lắc đầu: "Không cần... "
Tiêu Huyền hừ: "Không về nhà, tôi dẫn cậu đến một nơi."
Tạ Tiểu Vũ hơi nghi ngờ.
Sân vận động lớn được Orpheus thuê mấy ngày liên tiếp để diễn tập, nhưng đột nhiên nhân lúc đêm tối đi vào, lại cảm thấy nơi tấc đất tấc vàng này vừa cô tịch vừa vắng lạnh.
Tiêu Huyền kêu người mở đèn, lấy cây ghita, bóng lưng thẳng tắp thon dài đi về sân khấu.
Tạ Tiểu Vũ không biết hắn muốn thế nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì ạ?"
Tiêu Huyền đứng ở trung tâm sân khấu điều chỉnh micro và dây dàn, rồi sau đó nhìn về phía cậu: "Cậu cảm thấy mở concert sẽ hạnh phúc đúng không? Hát ở đây thế nào?"
Tạ Tiểu Vũ không hiểu ý, ngây ngốc trả lời: "Dĩ nhiên rồi. Đây là một nơi nằm mơ cũng dám mơ tới."
Tiểu Huyền khẽ cười, lạnh nhạt nói: "Lần đầu tiên tôi mở concert là 16 tuổi, ra mắt hơn một năm, lần đó trong sân đầy kín người, bầu không khí rất hoàn mỹ, thật làm cho người khác rất có cảm giác thành tựu. Nhưng lần thứ hai; lần thứ ba; lần thứ mười cho đến hiện tại không còn đếm không xuể nữa thì tôi chỉ cảm thấy đây là công việc không thể không làm."
Tạ Tiểu Vũ thấy công việc minh tinh có rất nhiều khó khăn, có lòng tốt an ủi: "Mọi chuyện đều phải cho đi, em biết anh rất khó khăn, nhưng anh là tốt nhất, phải cố gắng lên."
Tiêu Huyền chợt nói nhiều lời, có lẽ là do áp lực tinh thần quá lớn.
Ai ngờ BOSS chỉ nhìn khán đài không bóng người bên dưới, ném đàn ghita cho Tạ Tiểu Vũ: "Hát đi, thích gì hát đó."
Hắn nói xong cũng không có bất kỳ giải thích dư thừa nào, lãnh đạm đi xuống khán đài, tìm chỗ ngồi xuống.
Tạ Tiểu Vũ phản ứng chậm, hồi sau mới ôm đàn ghita hỏi: "Được không ạ?"
Tiêu Huyền không để ý tới cậu, ánh mắt tập trung mà sắc bén.
Tạ Tiểu Vũ mới hiểu BOSS không nói giỡn, cẩn thận hạ micro xuống, gảy lên âm đầu tiên.
Các cô gái khi còn bé thích thử áo cưới của chị, mặc dù không có được, nhưng ước mơ và có được sẽ mang đến niềm vui cùng thỏa mãn cực lớn.
Vào giờ phút này, Tạ Tiểu Vũ chính là như vậy.
Cậu đứng trên sân khấu run rẩy căng thẳng hát tác phẩm của mình, chưa nói tới hoàn mỹ, thậm chí còn cách xa chữ "cảm động".
Nơi này chỉ có một thính giả, là Tiêu Huyền.
Khi giọng hát theo tiếng loa tốt nhất vang vọng toàn sân, bao trùm từng hàng ghế trống, cuối cùng Tạ Tiểu Vũ cũng nghe được tiếng mình hát.
Cậu không kìm được rơi lệ, cố gắng đè nén khống chế mình tuyệt đối không được khóc.
Chuyện tốt đẹp như thế này, dư vị đi cùng với nụ cười hẳn là cảm giác rất hạnh phúc.
Qua thật lâu, Tạ Tiểu Vũ mới cúi đầu đi xuống khán đài đối mặt với BOSS, giọng nói rất nhỏ nhưng chân thành tha thiết: "Cám ơn anh."
Ngoài ý muốn là Tiêu Huyền không vì cảm giác nhàm chán mà ngủ mất.
Hắn vẫn ung dung thản nhiên trả lời: "Không cần cám ơn. Do tôi muốn nghe, tôi nên cảm ơn cậu."
Tạ Tiểu Vũ hơi cười.
Tiêu Huyền nói tiếp: "Thật ra thì cậu hát không tệ, kỹ thuật chưa đủ nhưng có tình cảm chân thành."
Tạ Tiểu Vũ được khen hơi ngại.
Tiêu Huyền lại đưa tay kéo đứa ngốc khuyên nhủ: "Đừng nghĩ việc ngu ngốc như ra đĩa nhạc linh tinh. Trong giới này cái gì cũng có, chỉ không có khát vọng và trung thực. Nếu cậu thật lòng thích, thì đừng biến nó thành công cụ kiếm cơm.
Tạ Tiểu Vũ xấu hổ rút tay về nói nhỏ: "Cho nên sau khi anh làm minh tinh, anh hối hận sao?
Ánh mắt Tiêu Huyền lập tức trống rỗng, không trả lời.