Màn đêm lặng lẽ buông xuống trong căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô New York, Lâm Diệc Lâm bỏ túi rác nấu nướng vào thùng rác ở sân sau, vừa bước vào nhà cậu đã được người chồng mới cưới ôm hôn liên tục.
Cậu cau mày khó chịu kêu: "Đừng đụng em, người em đang dơ."
Trần Lộ ôm cậu đi vào phòng tắm, hắn cười và nói: "Vậy thì chúng ta đi tắm đi".
Ngày mai là ngày làm lễ, có mặt nữ vương, Lâm Diệc Lâm sợ sẽ làm sai nên từ chối "Không được.".
Trần Lộ giả vờ tủi thân: "Vừa mới kết hôn em đã chê anh..."
Lâm Diệc Lâm chớp đôi mắt xinh đẹp của mình thật sự rất tủi: "Mới kết hôn anh đã không nghe lời em..."
Hai người nhìn nhau một hồi, vương tử điện hạ đầu hàng.
Lâm Diệc Lâm cười cười trốn vào phòng tắm.
Đến khi vương tử điện hạ lau tóc ướt rồi bước đến giường, trời cũng đã khuya.
Lâm Diệc Lâm đang cẩn thận sắp xếp từng món quà của hai người cho ngày mai, cậu nghe thấy tiếng động bèn nghiêng đầu nói: "Đi ngủ sớm thôi. Hôm nay chúng ta không còn ở đó, bọn họ nhất định sẽ rất sốt ruột, ngày mai không thể đến muộn được.".
Trần Lộ buông tay như không sao cả: "Nếu không đi thì sao?"
Lâm Diệc Lâm nghĩ đến cơn tức giận của Nhan Thanh Vi, vội vàng lắc đầu: "Chết chắc đó.".
Trần Lộ mỉm cười: "Em sợ bà ấy làm gì?"
Lâm Diệc Lâm đóng tủ lại: "Em sợ em làm không tốt khiến quan hệ hai người không thoải mái."
Trần Lộ bừng tỉnh: "Có phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu không?"
Lâm Diệc Lâm tức giận đẩy anh lên giường: "Anh đi ra ngoài, em muốn ngủ."
Trần Lộ nằm trên giường ai oán: "Ngay đêm đầu tiên đã chia phòng ngủ. Tại sao em lại đối xử với anh thế này chứ..."
Miệng nói giả bộ đáng thương vậy nhưng tay lại nhấc chăn lên
Lâm Diệc Lâm hết cách mặc đồ ngủ lên rồi vỗ nhẹ vào mặt anh: "Anh đó, lúc nào mới có thể đứng đắn một chút đây?"
Trần Lộ phản bác: " Anh biết. Em thích người trưởng thành, chững chạc. Tốt nhất là làm nhiếp ảnh!"
Trần Lộ nói như vậy khiến Lâm Diệc Lâm cứng họng không nói nên lời, cậu quỳ xuống kéo tay Trần Lộ: "Anh, bực hả?"
Trần Lộ nằm trên gối, mắt vẫn nhắm lại.
Lâm Diệc Lâm cúi người xuống thì thầm bên tai: "Nếu anh không để ý đến em thì em đi về luôn đấy.".
Vừa dứt lời lập tức muốn xuống giường, kết quả còn chưa kịp đứng dậy đã bị Trần Lộ áp đảo, anh mắt ám muội: "Em phải bồi thường cho anh, anh mới để ý tới em"
Lâm Diệc Lâm cười ngượng: "Ngày mai em phải đứng nguyên cả một ngày đó..."
Tuy là rất muốn làm một ít chuyện không phù hợp cho trẻ nhỏ, nhưng sự thương tiếc dành cho cậu vẫn chiếm nhiều hơn.
Trần Lộ chán nản nằm lại, thở dài một hơi: "Được rồi, thế ngủ đi."
Lâm Diệc Lâm tắt đèn, đắp chăn cho anh rồi mới nằm xuống.
Mọi thứ đều chìm trong bóng tối, trong phòng ngủ yên tĩnh được hơn mười phút, sau đó giọng nói nhẹ nhàng của Trần Lộ vang lên: "Em ngủ chưa?"
Lâm Diệc Lâm nằm bên cạnh đáp: "Em chưa ngủ"
Trần Lộ cười: "Tự nhiên anh nhớ tới chuyện lúc còn học cấp ba. Khi đó anh đối xử với em rất tệ đúng không?"
Lâm Diệc Lâm trả lời: "Phải đó, rất là tệ. Lấy tiền sách của em, hại em không đủ tiền ăn."
Chuyện kinh điển này bị cái loa phát thanh Đỗ Uy nói ra nói vào gần như trở thành trò cười cho tiểu Lâm Tử, Trần Lộ nghe vậy chỉ có thể xấu hổ nói: "Em đừng nhắc lại nữa."
Lâm Diệc Lâm nói thêm: "Còn suốt ngày đặt socola cho em, đòi em phải mua nước suối cho anh.".
Trần Lộ khẽ cong khóe miệng: "Thật không hiểu sao em lại thích món ngọt tới như vậy. Ngày mai anh dùng chocopologie by knipschildt xây cho em một ngôi nhà.".
Lâm Diệc Lâm không nhịn được cười ha ha: "Nhà kẹo sao?"
Trần Lộ nắm tay cậu không trả lời.
Lâm Diệc Lâm nói: "Lúc đó, anh luôn đi theo em khắp nơi, cả ngày hỏi em cái này có được không, cái kia có được không, sau đó chỉ có em nhận mà không làm gì cho anh..."
Trần Lộ nói: "Đó là vì anh thích em."
Lâm Diệc Lâm đáp lại ngay: "Nhưng em cũng thích anh.".
Trần Lộ vu0t ve đầu ngón tay cậu, mỉm cười: "Cho nên chúng ta ở bên nhau là được rồi. Anh cưng chiều em, để mỗi ngày của Lâm công chúa đều vui vẻ thì anh cũng vui vẻ."
Chàng vương tử nghe được tiếng kêu vội vàng ôm lấy vợ, dành những nụ hôn cho cậu.
Trong bóng tối gần như chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, ngón tay Lâm Diệc Lâm ch4m rãi lướt qua tóc mai của Trần Lộ, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh.
Một lát sau, Trần Lộ chống người lên rồi nhìn xuống khẩn cầu: "Anh thực sự muốn làm, anh sẽ chú ý."
Lâm Diệc Lâm mỉm cười, sau đó cầm lấy hộp khăn giấy ở đầu giường nhét vào tay anh, lời ít ý nhiều: "Phòng vệ sinh, tự mình giải quyết."
Ngày hôm sau, vương tử điện hạ bị tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ đánh thức.
Đôi mắt Trần Lộ đang còn buồn ngủ nheo lại nhìn về phía ánh mặt trời, sau đó theo thói quen sờ bên cạnh.
Kết quả không có ai
Một lát sau, Tiểu Lâm Tử bưng đĩa thức ăn sáng trên tay bước vào: "Dậy rồi à?"
Trần Lộ vẫn còn mơ màng ngồi trên giường: "Em dậy sớm vậy."
Lâm Diệc Lâm cười, bảo anh súc miệng rồi ăn sáng, cậu tranh thủ qua chuẩn bị âu phục.
Trần Lộ cầm ly sữa nhíu mày nhìn vào khay, cầm xấp giấy lên hỏi: "Bà chủ nhỏ, đây là gì vậy?"
Lâm Diệc Lâm giả vờ không để ý: "Công chứng tài sản. Em nghĩ hay anh ký đi, tránh cho mẹ anh không vui."
Trần Lộ tỏ vẻ mặt kinh thường ném tập giấy xuống: "Anh sống không chỉ vì bà ấy."
Lâm Diệc Lâm bỏ quần áo trong tay xuống đi qua khuyên nhủ: "Anh và em kết hôn không phải vì cái này. Anh ký rồi sẽ bớt hiểu nhầm và dị nghị hơn rất nhiều"
Trần Lộ hỏi ngược lại: "Cho nên em không cần gì cả, cho dù anh có thể vứt bỏ em bất cứ lúc nào cũng được à?"
Lâm Diệc Lâm ngồi xuống giường nắm cổ tay anh: " Em tin tưởng anh, anh không cần những cam kết và trói buộc bên ngoài này. "
Trần Lộ hơi ngừng lại rồi mỉm cười, xé hết toàn bộ giấy tờ. Sau đó rất nghiêm túc nhìn cậu: "Anh cũng vậy."
Lâm Diệc Lâm ngây ngốc nhìn nhiệm vụ nữ vương giao cho mình, không hiểu vì sao lại có hơi không nói nên lời.
Trần Lộ vẫn là Trần Lộ, mặc kệ người khác có nói gì, chuyện anh đã quyết định dù có như thế nào cũng không thay đổi.
Tuy tùy hứng lại ngông cuồng nhưng cũng tốt vô cùng.
Khi hai người đến Garden Grove ở LA bằng máy bay riêng, hôn lễ đã sắp bắt đầu.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống bãi cỏ xanh tươi. Hoa tươi, đài phun nước, vô số ruy băng, bóng bay và các bức tượng tinh xảo cùng với ban nhạc chuyên nghiệp, hoành tráng đến mức khiến người khác hoa cả mắt.
Vẫn có một số chiếc xe thể thao nổi tiếng tiến vào nhưng phần lớn khách khứa đều đã ngồi vào chỗ.
Nhân viên nhìn thấy Trần Lộ lập tức chạy tới hỏi: "Anh đi đâu vậy? Chủ tịch tìm anh khắp nơi đấy ạ."
Trần Lộ đáp: "Không phải tôi đến rồi sao, mẹ tôi đâu?"
Nhân viên trả lời: "Bên trong ạ."
Trần Lộ quay đầu lại nói với Lâm Diệc Lâm: "Anh đi nói chuyện với mẹ trước."
Đến giờ này mà hai người tách ra có vẻ không hợp lý, đang lúc tiểu Lâm Tử đầy nghi hoặc nhìn anh, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hỏi thăm quen thuộc: "Lâm Diệc Lâm."
Cậu kinh ngạc quay đầu, hơi bất ngờ khi nhìn thấy Trình Nhiên đứng cách đó không xa. Dáng người Trình Nhiên vẫn cao gầy như cũ, gương mặt nhã nhặn tuấn tú, nét dịu dàng không hề che giấu.
Trần Lộ yên lặng nhìn Lâm Diệc Lâm, không nói gì đi theo nhân viên.
Lúc này Lâm Diệc Lâm mới bừng tỉnh hỏi: "... Sao anh lại ở đây? "
Trình Nhiên đi tới dịu dàng nói: "Trần Lộ gửi thiệp mời cho anh. Anh nghĩ đây là một ngày rất quan trọng của em nên cố ý đến đây. "
Lâm Diệc Lâm nhớ đến những lời mình từng nói với Trần Lộ, cúi đầu cảm xúc lẫn lộn, sau đó lại giơ tay mỉm cười: "Cám ơn anh. "
Tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt lạị có chút rưng rưng.
Trình Nhiên giơ tay xoa nhẹ lên đầu Lâm Diệc Lâm, nhẹ giọng nói: "Đứa ngốc này, mạnh mẽ lên nào. Tuy rằng em sẽ gặp rất nhiều chuyện không vừa ý, nhưng quan trọng là giờ hai người đã bên nhau rồi, phải quý trọng."
Lâm Diệc Lâm gật đầu, tuy rằng đè nén nhiều uất ức, nhưng giờ phút này tất cả đều không cần phải nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Trình Nhiên cong lên, cười nhẹ: "Kết hôn vui vẻ. Đương nhiên nếu có chuyện không vui, em có thể đến nói với anh. "
Lâm Diệc Lâm cắn môi gật đầu.
Trình Nhiên ấm áp ôm cậu, sau đó nói: "Mau đi đi. Chúc em hạnh phúc."
Lâm Diệc Lâm cuối cùng cũng mỉm cười đáp: "Anh cũng vậy."
Dứt lời, cậu xoay người ch4m rãi bước về phía giáo đường cổ kính.
Cậu bước đi không hề quay đầu lại, bởi vì con đường phía trước, dần dần trở nên rõ ràng.
Trình Nhiên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng quật cường lại mạnh mẽ này, trên mặt lộ chút cô đơn.
Đúng lúc này, một chàng trai đột nhiên đi tới hỏi: "Sao thấy anh Lâm không vui mấy?"
Trình Nhiên hoàn hồn cười nhạt: "Bởi vì cậu ấy phải làm chuyện khó làm nhất đời này."
Dịch Giai chớp chớp đôi mắt to, không hiểu lắm.
Trình Nhiên nói thêm: "Hôn nhân."
Lúc này Dịch Giai mới vui vẻ gật gật đầu: "Vừa rồi em gặp Tiêu Huyền á. Anh ấy còn ký tên cho em nữa. Ha ha."
Trình Nhiên có chút bất đắc dĩ lại rất trìu mến ôm bả vai cậu: "Đi vào thôi. Em chưa được xem hôn lễ phương Tây bao giờ đúng không?"
Dịch Giai vui vẻ vừa đi vừa nói: "Dạ. Đáng tiếc lần này không có cô dâu mặc váy cưới."
Trình Nhiên trêu chọc: "Vậy sau này em mặc chịu không?"
Câu hỏi này lập tức đổi lấy một loạt tiếng oán giận bất mãn của cậu trai.
Dưới ánh mặt trời, những giọt nước từ đài phun nước tạo nên màu sắc của cầu vồng, làm mờ bóng lưng của họ.
Tất cả câu chuyện đều trở nên càng lúc càng xa.
Tối đó, tiễn tất cả khách khứa về khách sạn, hai nhân vật chính của chúng ta đã mệt tới mức không chịu nổi. Đúng lúc bọn họ muốn về không gian riêng tư thân mật một chút để thư giãn, thế nhưng vừa bước vào liền thấy nhân vật chính mà rất nhiều nổi tiếng muốn làm quen.
Nhan Thanh Vi đoan trang ngồi trên ghế sô pha lớn trong phòng tân hôn của họ, bà cười nhẹ: "Mẹ còn chưa kịp chúc phúc cho hai đứa."
Lâm Diệc Lâm lập tức kéo tay Trần Lộ từ trên thắt lưng mình xuống: "Cám ơn mẹ..."
Ngược lại Trần Lộ có chút bất mãn: "Điều tốt nhất mà mẹ dành cho tụi này chính là không nên quấy rầy vào lúc này."
Nhan Thanh Vi nhìn sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp trên tay nở nụ cười ung dung: "Thật là một đứa trẻ không biết nói chuyện. Nhưng chuyện này cũng không làm lỡ quà cưới của mẹ tặng cho hai đứa. Tiểu Lâm lại đây."
Lâm Diệc Lâm lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Nhan Thanh Vi kéo cậu ngồi xuống: "Mẹ đã liên lạc với giáo sư Chu Phàm Ích, đây là người hướng dẫn của con khi khai giảng. Giáo sư là người có rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc trong những năm gần đây. Ngày mai con nói chuyện với giáo sư đi. Thầy ấy nói gần đây ở Texas có một công trình lớn, có thể mang cậu đi cùng."
Nghe vậy Lâm Diệc Lâm hốt hoảng hỏi: "Thật sao?"
Nhưng Trần Lộ lại nắm đúng trọng điểm, đi qua ném cà vạt lên sô pha: "Ngày mai?"
Cả thế giới đều biết ngày mai là tuần trăng mật mà anh đã mong đợi từ lâu.
Nhan Thanh Vi rõ ràng là đang trả thù vấn đề việc công chứng tài sản. Bà cố ý hỏi Lâm Diệc Lâm: "Giáo sư Chu đã tới rồi, con đi cùng giáo sư, hay là đi du lịch?"
Lâm Diệc Lâm khó xử nhing hai mẹ con kia, không nói ra lời.
Nhan Thanh Vi lại cười: "Đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng. Trần Lộ, mẹ cũng có quà cưới cho con, mở ra xem đi."
Nói xong thì đưa một cái bọc lớn cho anh.
Trần Lộ khó hiểu lật lên lật xuống mấy bộ đồ rằn ri, thật sự không hiểu: "Ý gì đây?"
Nhan Thanh Vi nói một cách thành khẩn: "Là một người đàn ông, không thể quá đắm chìm trong ăn chơi vui thú. Mẹ cảm thấy con nên rèn luyện ý chí, cho nên mẹ sắp xếp cho con khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng. Thời gian không quá dài, chỉ có ba tháng. Cố lên, vấn đề khai giảng mẹ sẽ lo cho con."
Sau đó bà mới tao nhã đứng dậy nhìn đồng hồ: "Mẹ không quấy rầy nữa. Thời gian hai đứa có thể bên nhau cũng chỉ còn mười tiếng. Ngày mai quân đội sẽ đến đón bảo bối của con."
Trần Lộ trợn mắt nhìn mẹ mình đi mất.
Sau đó lại nhìn Lâm Diệc Lâm dở khóc dở cười.
Cuối cùng anh cũng cảm nhận được: Thực sự, tất cả chỉ mới bắt đầu.