Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 26: Đây là một tư thế quá mức mờ ám



Sáng hôm sau, tại bàn ăn sáng của nhà họ Tiêu, bố mẹ Tiêu có chút ngạc nhiên khi thấy quầng thâm dưới mắt Tiêu Dĩ Hằng.
Mẹ Tiêu hỏi: "Dĩ Hằng, tối qua con không ngủ à?"
Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh trả lời: "Gặp một bài toán rất khó, con nghiên cứu suốt đêm nên không để ý đến giờ giấc."
Mẹ Tiêu trách: "Đã lớp 12 rồi, không đảm bảo giấc ngủ thì hôm nay làm sao có sức mà nghe giảng?"
Bố Tiêu lại tỏ ra ủng hộ: "Con có lòng nghiên cứu bài khó, đây là hành động đáng khen ngợi! Dĩ Hằng, sáng nay con có môn gì? Nếu không phải môn quan trọng, bố sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Để tránh việc tự chuốc rắc rối rồi không thể đến trường, anh lập tức nói: "Không cần đâu ạ, các môn hôm nay đều rất quan trọng, con không muốn bỏ lỡ."
Anh cam đoan sẽ không ngủ gật trong lớp, lúc này bố anh mới đồng ý cho phép anh đi học.
Bữa ăn của nhà họ Tiêu vốn luôn rất yên tĩnh, nhưng hôm nay, ba người trong gia đình lại có chủ đề mới.
"Đúng rồi, danh sách trại đông trong kỳ nghỉ đông của các trường danh tiếng đã có chưa?" Bố Tiêu nghiêm túc hỏi, "Nghe nói học sinh từ các trường khác đã bắt đầu đăng ký rồi."
Ngón tay cầm đũa của Tiêu Dĩ Hằng khẽ dừng lại, anh nhẹ nhàng gật đầu: "Danh sách đã có, nhưng con vẫn chưa quyết định đăng ký vào trường nào."
Trại đông của các trường danh tiếng là chiêu bài thu hút học sinh xuất sắc của các đại học hàng đầu trong nước. Chỉ những học sinh ưu tú nhất của mỗi trường trung học mới có thể giành được suất tham gia trại đông, tham gia khóa huấn luyện của đại học. Chỉ cần thể hiện xuất sắc trong trại đông, học sinh có thể được tuyển thẳng vào đại học, bỏ qua kỳ thi tuyển sinh, trực tiếp bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Với thành tích xuất sắc như Tiêu Dĩ Hằng, không biết bao nhiêu trường đại học đã tung cành oliu mời cậu tham gia trại đông.
Nghe con trai vẫn còn do dự, bố Tiêu ngạo nghễ ngắt lời, không chấp nhận sự phản đối: "Còn gì phải suy nghĩ nữa? Bố đã nói từ trước, học vật lý, toán làm gì? Cả đời phải dính với phòng thí nghiệm, làm nghiên cứu thì có bao nhiêu người đạt được thành tựu, kiếm được tiền? Phần lớn chỉ là những nhà nghiên cứu nhỏ làm việc trong phòng thí nghiệm của người khác, phụ thuộc vào người khác. Hay là con muốn giống như bố mẹ, cả đời làm giáo viên?"
Mẹ Tiêu đồng tình: "Đúng vậy, con nhìn chú họ của con xem, chỉ là một beta thôi, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học đã vào làm quan, thăng tiến nhanh biết bao. Giờ sống tốt hơn nhà mình nhiều."
Bố Tiêu nói tiếp: "Bố và mẹ đã bàn bạc rồi, con nên đăng ký vào Học viện Ngoại giao Trung Quốc, tích lũy thêm quan hệ, sau khi học xong cao học thì vào làm trong hệ thống nhà nước. Sau đó nỗ lực thăng tiến, với năng lực của con, ba mươi lăm tuổi chắc chắn có thể ngồi vững ở vị trí cao rồi."
Bố mẹ Tiêu tự sắp đặt cuộc đời cho Tiêu Dĩ Hằng, mặc dù anh chưa đến mười tám tuổi, nhưng tương lai mười tám năm sau của anh, họ đã hoạch định rõ ràng.
Đối với họ, Tiêu Dĩ Hằng không phải kết tinh của tình yêu, mà là một công cụ thay thế để họ thực hiện những tham vọng còn dang dở.
Và ngay từ ngày đầu tiên chào đời, Tiêu Dĩ Hằng đã buộc phải sống dưới áp lực nặng nề.
Anh không nói một lời nào, lặng lẽ ăn xong bữa sáng rồi về phòng lấy cặp sách đi học.
"Tối nay có thể con sẽ về muộn một chút." Trước khi ra khỏi nhà, anh báo với bố mẹ, "Sau giờ học có hoạt động nhóm môn Vật lý."
Không đợi bố mẹ nói gì thêm, anh liền quay người rời đi.
......
Nhà họ Tiêu cách trường không xa cũng không gần, mỗi ngày anh đi đúng giờ vừa kịp đến trường học buổi tự học buổi sáng.
Trường Trung học Hoa Thành không có nhiều học sinh ngoại trú, nên cổng trường không đông đúc như các trường khác với đầy những xe đẩy bán đồ ăn sáng. Chỉ có một quầy bánh kếp ở góc phố, chủ quán sáng tạo ra món bánh kếp với thịt muối, thịt xông khói, nấm kim châm, que cay. Nếu để những người theo chủ nghĩa bánh kếp nguyên bản nhìn thấy có lẽ sẽ tức giận đến ngất xỉu.
Nhưng chính hương vị đặc biệt ấy đã hấp dẫn những thực khách thích trải nghiệm mới lạ.
Tiêu Dĩ Hằng còn chưa đến cổng trường đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang lôi kéo với bác bảo vệ.
"Cháu chỉ ra ngoài mua cái bánh kếp thôi mà! Năm phút, không, ba phút là cháu quay lại!" Lệ Chanh giọng ngọt ngào, giở trò nũng nịu, "Giấy xin ra ngoài của thầy cô ạ? Cháu không có thứ đó! Bác ơi, chúng ta quen nhau lâu rồi mà, bác nỡ nhìn thấy bé Chanh Chanh đáng yêu của bác ăn sáng không đủ no, bụng đói đi đến lớp tự học sáng hay sao?"
Rõ ràng Lệ Chanh trước mặt đàn em thì luôn xưng là "anh Lệ", nhưng lúc này lại mặt dày làm nũng, một câu "bé Chanh Chanh" đến là ngán ngẩm.
Bác bảo vệ sao có thể dễ dàng để người ra ngoài, giữ chặt lấy áo đồng phục của cậu không cho ra. Lệ Chanh liền chơi trò đuổi bắt với bác, tạo ra một cuộc "đấu tranh sinh tử" ngay cổng trường.
Những tràng cười đùa, vẻ mặt hớn hở, dưới ánh nắng ban mai, từng cử chỉ của cậu như được quay chậm lại, nụ cười nơi khóe miệng, mái tóc vàng óng, mỗi khung hình đều khắc sâu vào thế giới của Tiêu Dĩ Hằng.
Ngay lúc đó, Tiêu Dĩ Hằng chợt nhận ra, vì sao anh chỉ gặp Lệ Chanh vài lần, nhưng ánh mắt lại luôn bất giác dừng trên người cậu.
Bởi vì trên người Lệ Chanh, có thứ mà anh không có nhưng lại khát khao.
Đó chính là tâm hồn tự do.
Anh sống dưới áp lực cao của bố mẹ, một con rối như anh làm sao lại không bị thu hút bởi người toả sáng rực rỡ như vậy chứ.
Mặc dù Tiêu Dĩ Hằng không nói gì, nhưng ánh mắt trầm ngâm của anh vẫn thu hút sự chú ý của Lệ Chanh.
Hai người nhìn nhau.
Động tác của Lệ Chanh cứng đờ, ngập ngừng dừng lại.
"À, anh đến rồi à?" Lệ Chanh chưa bao giờ trải qua lần chào hỏi nào lúng túng như vậy. Cậu không chắc mình có cười hay không nữa.
Cậu sờ lên mặt mình, cảm nhận rõ các đường nét trên khuôn mặt vẫn ở đúng vị trí, nhưng cậu lại như mất khả năng điều khiển chúng, chỉ có thể nở một nụ cười kỳ quặc.
Chắc chắn trông cực ngốc.
Nhưng khi nghĩ đến "giao dịch" giữa mình và Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh không thể nở một nụ cười bình thường được.
Cậu tìm đại một chủ đề: "À... tôi thấy quầng thâm mắt của anh khá nặng, tối qua ngủ không ngon à?"
Tiêu Dĩ Hằng ừ một tiếng, hỏi lại: "Còn cậu, đêm qua ngủ có ngon không?"
Lệ Chanh khẽ ho: "Ngon, rất ngon. Nằm phát là ngủ."
Hôm qua cậu chạy đôn chạy đáo tìm em gái, không chỉ mệt về thể xác mà còn mệt cả tinh thần. Sau khi gọi cho Tiêu Dĩ Hằng, cậu xấu hổ muốn chết, một mình chui vào chăn lăn lộn mãi mới ngủ được, chỉ là...ngủ không yên giấc.
Cả đêm cậu mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, lúc thức dậy, tuyến thể nóng rực đến mức cậu còn ngại tự chạm vào.
Nhưng câu trả lời của cậu, qua tai Tiêu Dĩ Hằng lại thành bằng chứng cho sự vô tâm của cậu.
Tiêu Dĩ Hằng nghĩ đến nỗ lực cả đêm qua của mình, rồi nhìn gương mặt tràn đầy tinh thần của tên nhóc hư đốn này, chỉ muốn kéo cậu đi ngay bây giờ dạy cho một bài học.
"Còn về giao dịch, cậu đã chuẩn bị kỹ chưa?" Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng nhắc nhở, "Không định chạy trốn đấy chứ?"
"Tôi trốn cái gì?!" Lệ Chanh hừ một tiếng, "Còn anh, nhìn yếu xìu thế này, cũng không biết có đáng đồng tiền bát gạo không!"
"Yên tâm, chắc chắn khiến cậu thấy..." Tiêu Dĩ Hằng khẽ mím môi, đường nét trên khuôn mặt dưới ánh ban mai hiện lên vẻ kiêu ngạo vượt xa lứa tuổi, "đáng giá từng đồng."
...
Trong buổi học hôm đó, cả Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng đều không tập trung nổi.
Sự mất tập trung của Tiêu Dĩ Hằng thể hiện ở việc tâm trí anh lơ đãng, ngay cả khi đôi mắt nhìn chằm chằm vào bảng, anh vẫn không nghe nổi một lời giảng nào của giáo viên. Khi giáo viên vật lý hỏi anh, Lưu Khả phải thì thầm gợi ý đáp án ở trang nào trong sách, anh mới tìm ra câu trả lời.
Trong khi đó, sự mất tập trung của Lệ Chanh thể hiện ở việc cậu ngồi chăm chú nghe giảng! Cậu không chỉ nghe giảng mà còn lấy giấy bút ra ghi chép, sao chép lại tất cả những gì giáo viên viết trên bảng đen!
Cả lớp đều bị hành động chăm học khác thường của cậu làm cho kinh ngạc, ngay khi tan học cậu đã bị đàn em vây quanh.
Hoàng Diệp Luân muốn sờ xem cậu có sốt không, nhưng Lệ Chanh đã đánh cái tay giơ ra một cách thẳng thừng.
"Anh, hôm nay sao anh lại học hành chăm chỉ vậy?!" Hoàng Diệp Luân hỏi với vẻ đắn đo, "Anh thường chỉ chơi điện thoại hoặc ngủ trong giờ, hôm nay lại còn chép bài, anh... anh không bị ốm chứ?"
"Phi phi phi, cha còn khỏe lắm, mi khỏi lo." Lệ Chanh nói một cách không hài lòng, "Tao cố gắng học hành thì sao? Còn đăng trạng thái, 'Hôm nay cũng phải cố gắng nha' luôn rồi, tao đang làm gương cho em gái, có hiểu không."
Dù nói như vậy, nhưng lý do thực tế là, nếu cậu không tự tìm việc cho bản thân thì trong đầu cậu sẽ chỉ toàn hình ảnh về Tiêu Dĩ Hằng.
Đánh dấu tạm thời... đánh dấu tạm thời... từng chữ đều mang theo ngữ khí mập mờ, khiến cậu không thể không nghĩ đến những gì sắp xảy ra sau giờ học.
Alpha và omega, kẻ cho và người nhận, họ giống như hai cực nam châm, định mệnh hút nhau.
Giao dịch của họ được giữ kín với tất cả mọi người, là bí mật chỉ thuộc về riêng họ.
Sau giờ tan học, Lệ Chanh kiếm đại một cái cớ, giao Chanh Vàng cho Hoàng Diệp Luân, còn mình thì chậm chạp đi đến vườn hoa nhỏ của trường.
Hiện tại là giờ ăn tối, căng tin và phòng học đầy người, chỉ có vườn hoa nhỏ là yên tĩnh.
Tiêu Dĩ Hằng chọn một góc khuất chờ cậu, trên tay cầm một quyển sách đọc chăm chú. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Lệ Chanh, anh lập tức nhận ra.
Tiêu Dĩ Hằng không nhúc nhích, cho đến khi Lệ Chanh đứng trước mặt, anh mới ngẩng đầu lên từ cuốn sách, bình thản nói: "Cậu đến rồi?"
Nếu nói về khả năng giả vờ, alpha xảo quyệt này khéo đứng đầu thế giới.
Ánh mắt cậu liếc qua một cách lơ đãng, khẽ khỉnh mũi hỏi anh: "Ờ này, chúng ta đi đâu đây?"
Việc đánh dấu tạm thời không phải là chuyện nhỏ, làm chuyện thân mật như thế buộc phải tìm một nơi thật yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Thực ra, Lệ Chanh đã cân nhắc đến việc đưa Tiêu Dĩ Hằng về ký túc xá của mình hoặc phòng thay đồ của đội bơi, nhưng lại cảm thấy không an toàn lắm.
"Đi theo tôi." Tiêu Dĩ Hằng đứng dậy, đóng cuốn sách lại rồi cầm trong tay.
Lệ Chanh liếc nhìn bìa sách, thấy trên đó viết gì đó liên quan đến vật lý, cậu thậm chí còn không hiểu nổi tiêu đề.
Gã này sao vậy, còn có tâm trạng đọc sách vật lý nữa à, anh ta coi việc đánh dấu tạm thời này chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không?
Lệ Chanh cảm thấy khó chịu, như thể sự lo lắng suốt cả ngày của mình chỉ là một trò hề.
Hai người đi mà không ai nói lời nào, bầu không khí lạnh lùng, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ chuẩn bị đánh nhau.
Họ tránh người qua kẻ lại, cuối cùng cũng đến nơi - ngoài dự đoán của Lệ Chanh, địa điểm mà Tiêu Dĩ Hằng chọn lại là phòng mỹ thuật.
Tiêu Dĩ Hằng nói: "Cô Thu Nhàn đã nghỉ thai sản rồi, trước khi đi, cô ấy để lại chìa khóa phòng mỹ thuật cho tôi, đây là nơi an toàn tuyệt đối."
Lệ Chanh chưa kịp nghĩ tại sao cô Thu lại đưa chìa khóa cho Tiêu Dĩ Hằng, anh ta đã mở cửa, lịch sự mời Lệ Chanh vào trước.
Lệ Chanh vốn tưởng khi cô Thu không có mặt ở đây, phòng mỹ thuật chắc bụi bặm lắm.
Không ngờ nơi này lại vô cùng sạch sẽ. Trên kệ sát tường sắp xếp gọn gàng các mô hình thạch cao, hoa quả bằng nhựa được cất trong tủ, giá vẽ cũng xếp ngay hàng thẳng lối... Đây là nơi yên tĩnh, riêng tư, rèm cửa khép hờ, thi thoảng có làn gió nhẹ thoảng qua khe cửa sổ.
Đây là địa điểm hoàn hảo nhất.
Chính giữa phòng mỹ thuật đặt một bộ bàn ghế. Bên cạnh bàn ghế có một giá vẽ, khác với các giá vẽ trống khác, trên giá vẽ này có một bức tranh được che lại bằng một tấm vải, không nhìn thấy nội dung bên trong.
Lệ Chanh không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, mùi màu vẽ dễ chịu đầy khắp không gian, phảng phất lan tỏa trong ánh hoàng hôn dịu dàng.
Dù đây là nơi quen thuộc, nhưng chỉ nghĩ đến việc sắp xảy ra, cảm giác rùng mình lạ lẫm từ xương sống của Lệ Chanh lại dâng lên, cậu khẽ run rẩy, cảm giác từ đầu ngón tay đến đầu lưỡi đều tê dại.
Cậu không dám nhìn vào mắt Tiêu Dĩ Hằng.
"Vậy... ở đây luôn à?" Ánh mắt cậu đảo qua bức tranh bị che bằng vải, rồi lại nhìn chằm chằm vào quả táo nhựa trong tủ, "Ổn, cũng ổn đấy."
Cơ thể cậu nóng bừng, lý trí cũng dần xa rời. Cậu đứng cứng nhắc như một cái máy giữa các giá vẽ, mất khả năng điều khiển cơ thể.
Giờ cậu nên nói gì? Có nên đùa một tí để giảm bớt sự ngượng ngùng không?
Giờ cậu nên làm gì? Trực tiếp ra lệnh cho Tiêu Dĩ Hằng cắn mình à?
Vô số âm thanh đè nén trong đầu, cậu vô thức nắm lấy vạt áo Tiêu Dĩ Hằng - giây tiếp theo, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cậu bị Tiêu Dĩ Hằng ôm ngang eo lên.
Đến khi cảm nhận được mặt bàn lạnh ngắt, cậu mới hoàn hồn nhận ra mình đã bị Tiêu Dĩ Hằng nhấc bổng đặt lên bàn học.
Lệ Chanh rất cao, khi ngồi trên bàn học thì đôi chân tự nhiên buông thõng, lòng bàn chân chạm đất. Tiêu Dĩ Hằng đứng trước mặt cậu, không biết vô tình hay cố ý mà tách đôi chân cậu ra, chen vào giữa hai chân cậu, khoảng cách chỉ còn vài centimet.
Đây là một tư thế quá mức mờ ám, giống như một đôi tình nhân trốn trong lớp học không người nếm thử trái cấm.
"Anh...!" Lệ Chanh muốn nói gì đó, nhưng đôi tay nóng rực của Tiêu Dĩ Hằng vẫn đặt trên eo cậu, dù cách một lớp áo, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đó.
"Vị khách này," giọng Tiêu Dĩ Hằng nửa cười nửa không, lông mi dài như một chiếc quạt nhỏ quét qua tim Lệ Chanh, "Cậu tự cởi đồ, hay để tôi giúp cậu cởi?"
Gã yêu tinh này, đúng là một gã yêu tinh chuyên hút linh khí của người khác.
"..." Lệ Chanh muốn nhảy lên chỉ trích Tiêu Dĩ Hằng không biết xấu hổ dụ dỗ mình, nhưng trên thực tế, từng lời cậu nói ra lại nhỏ đến nỗi ngay cả chính cậu cũng không nghe được, "...Không phải cởi áo, mà là cởi quần."
Tiêu Dĩ Hằng không nghe rõ, hoặc là anh nghe rõ nhưng không dám tin vào tai mình.
"Cậu nói gì?" Tiêu Dĩ Hằng không tự chủ mà nâng giọng lên chút.
Lệ Chanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh.
"Tôi nói——" Lệ Chanh dũng cảm, nắm lấy tay Tiêu Dĩ Hằng, run run đặt lên đùi trái của mình một cách kiên quyết, "——tuyến thể của tôi, ở đây."
Đúng vậy, tuyến thể của cậu nằm ở gốc đùi, gần động mạch. Mỗi khi đến kỳ phát tình, tuyến thể của cậu sẽ sưng đỏ nóng rực, cần được xoa dịu.
Đây là bí mật mà Lệ Chanh giữ kín.
Giờ đây, Tiêu Dĩ Hằng trở thành alpha đầu tiên trên thế giới biết được bí mật này.
Anh không chỉ biết bí mật này, mà còn chiếm lấy nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.