Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 53: Tiêu Dĩ Hằng cắn gáy cậu, nếm được vị máu



Đây là một cái bẫy! Rõ ràng đây là một cái bẫy!
Lệ Chanh bực bội đi vòng quanh phòng mỹ thuật, mắt không kiềm được liếc nhìn bức tranh bí ẩn kia.
Người thợ săn xảo quyệt đã đặt bẫy, bày ra miếng mồi ngon nhất, con mèo nhỏ tò mò quanh quẩn bên cái bẫy, kiềm chế không nổi muốn đưa móng vuốt nhỏ ra thử mồi.
Lệ Chanh nghe hai giọng nói đang vo ve bên tai.
Một là thiên thần lý trí, nắm lấy cổ áo cậu gào lên: "Lệ Chanh, tỉnh táo lại! Đây rõ ràng là cái bẫy Tiêu Dĩ Hằng đặt, nếu cậu mở tấm vải này ra thì chắc chắn sẽ bị anh ta cười nhạo cho mà xem!"
Giọng còn lại là đồng đội ma quỷ khẽ thì thầm bên tai: "Trời ạ, anh Lệ cậu là trùm trường đấy, Tiêu Dĩ Hằng không cho làm là cậu nghe lời anh ta thật à? Hơn nữa, anh ta không có ở đây, cậu chỉ cần lén mở một góc ra nhìn rồi đặt lại ngay, anh ta sẽ không biết đâu ~"
Hai giọng nói đánh nhau bên tai, kết quả không ngoài dự đoán - ác ma nhỏ đại thắng.
Lệ Chanh ra vẻ đằng hắng một cái, hai tay đặt sau lưng, bước chậm rãi từng bước đến trước bức tranh như một vị lãnh đạo đang đi kiểm tra nội dung công việc.
Tấm vải nỉ màu xám mềm mại phủ lên giá vẽ, che đi toàn bộ bức tranh, Lệ Chanh không thể đoán được đó là cảnh vật gì.
Biết đâu, dưới tấm vải chẳng có gì, chỉ là một màn lừa gạt rỗng tuếch.
Lòng bàn tay Lệ Chanh nóng lên, cậu lấy lại bình tĩnh, cuối cùng không còn do dự nữa, nắm lấy một góc tấm vải.
Sau đó nhẹ nhàng kéo -
Tấm vải mềm mại trượt khỏi giá vẽ, Lệ Chanh chìm vào một biển xanh biếc.
Đó là sóng nước, là màu ngọc bích, là mặt biển do vô số sắc xanh tạo thành.
Nước biển chia ánh mặt trời thành những mảng sáng lấp lánh, nhẹ nhàng bao lấy thân hình màu mật ong.
Thân hình đó thuộc về một chàng trai.
Cậu ấy đang bơi - không, đúng hơn là đang khiêu vũ trên đỉnh sóng.
Cậu ấy khỏa thân, nhưng sự trần trụi đó không mang lại cảm giác dung tục nào cho bức tranh, cậu ấy không cần mặc lên bất kỳ tấm vải nào, vì bản thân cậu đã khoác lên mình ánh nắng, sóng nước và bọt biển.
Trên bờ vai rộng, những bó cơ lưng nổi lên săn chắc, hòa cùng đường cong quyến rũ của eo và hông. Mỗi thớ cơ căng ra khi cậu vươn người trong làn nước, cánh tay dài khua mạnh, đôi chân khuấy động những đợt sóng trắng xóa. Mái tóc vàng óng như tơ trời, từ từ lan ra hòa vào đại dương xanh thẳm.
Dù bức tranh không vẽ rõ khuôn mặt chàng trai, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, Lệ Chanh đã nhận ra - người trong tranh, chính là cậu.
Tiêu Dĩ Hằng đã vẽ cậu.
Làn nước xanh biếc ôm ấp mái tóc vàng óng, làn da rám nắng màu mật ong như hòa cùng ánh hoàng hôn cam rực rỡ.
Trong mắt Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh là bản giao hòa của những gam màu ấy.
Nhưng Lệ Chanh lại không chỉ đơn thuần là những sắc màu ấy.
Trước bức tranh, Lệ Chanh như thể bị hút hồn, mọi giác quan đều hướng về tuyệt tác trước mắt. Cậu quên đi mọi ngôn từ, mọi hành động cử chỉ, chỉ còn tâm trí miên man nghĩ về khoảnh khắc Tiêu Dĩ Hằng tỉ mỉ phác họa nên từng đường nét của bức tranh.
Tiêu Dĩ Hằng mỗi tối đều đến phòng mỹ thuật, một mình lặng lẽ vẽ cậu? Khi vẽ bức tranh này, Tiêu Dĩ Hằng nghĩ gì, ánh mắt ra sao? Có phải Tiêu Dĩ Hằng cũng mặc chiếc tạp dề lấm lem, đầu ngón tay dính đầy sắc màu như hôm nay?
Tiêu Dĩ Hằng... Tiêu Dĩ Hằng... Tiêu Dĩ Hằng...
Vô số âm thanh hòa quyện lại, Lệ Chanh đờ đẫn nhìn bức tranh, một cảm xúc nóng bỏng bùng lên trong lòng, theo nhịp đập của trái tim lan tỏa khắp cơ thể.
Nghệ thuật quả thực là chiếc cầu nối kỳ diệu của tâm hồn. Giây phút thấu hiểu bức tranh, Lệ Chanh cũng đã chạm đến trái tim Tiêu Dĩ Hằng.
Tình cảm ấy mãnh liệt hơn cả đại dương sâu thẳm, dịu dàng hơn cả nét cọ mềm mại, và chân thành hơn cả ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng lặng lẽ dõi theo cậu.
Thời gian như ngừng lại. Lệ Chanh không biết mình đã đứng trước bức tranh bao lâu, bởi lẽ, mọi khái niệm về thời gian đều đã tan biến.
Cho đến khi -
"Chanh Chanh," giọng Tiêu Dĩ Hằng vang lên bên tai. Không biết alpha đã quay lại phòng học từ lúc nào, xuất hiện sau lưng Lệ Chanh, đưa hai tay ra, một tay vòng ôm lấy eo cậu, tay kia che mắt kéo cậu vào lòng, "Em phạm quy."
Cả người Lệ Chanh run lên, chưa kịp phản kháng, lưng đã chạm vào ngực alpha.
Tầm nhìn bị che khuất, cậu chìm vào bóng tối. Lúc này cậu mới nhận ra mắt mình khô khốc, không biết đã nhìn bức tranh bao lâu, thậm chí quên cả chớp mắt.
Tiêu Dĩ Hằng cao hơn cậu năm cm, dễ dàng giam lỏng cậu vào lòng.
Alpha nhẹ cúi đầu, thì thầm vào tai người trong lòng: "Đứa trẻ không ngoan phải chịu phạt."
Một cơn run rẩy bất chợt dâng lên từ hõm xương cụt, Lệ Chanh cố gắng vùng vẫy khỏi những cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt, nhưng dường như mọi sức lực đều tan biến.
Có lẽ từ lúc thấy bức tranh, cậu đã không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Tiêu Dĩ Hằng.
Rất nhanh, cậu biết hình phạt mà Tiêu Dĩ Hằng nói là gì -
Cổ áo omega bị kéo xuống, đôi môi nóng bỏng của alpha dán vào sau gáy cậu, những chiếc răng sắc nhọn như thú dữ cắn vào phần thịt mềm sau cổ.
"——ưm!" Lệ Chanh không kiềm được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Cậu là một omega đặc biệt, sau gáy không có dấu vết của tuyến thể. Theo lý thuyết, dù một alpha có cắn nát gáy, cậu cũng chỉ cảm nhận được đau đớn, nhưng trong đau đớn đó, cậu lại cảm nhận được một loại khoái cảm khác.
Máu từ tim chảy lan về phía đùi trong, khiến tuyến thể ẩn sâu dưới gốc đùi trái bỗng nóng ran. Hương cam nồng nàn mà thanh mát như một quả bom bông xù, nhanh chóng nổ tung trong không khí.
Lệ Chanh mở to mắt, kiếm tìm chút ánh sáng qua kẽ ngón tay.
Tiêu Dĩ Hằng cắn vào gáy cậu, đầu lưỡi nếm được vị máu.
Mùi hương tuyết tùng từ pheromone của alpha như một tấm lưới lớn phủ lên cả hai người, hòa quyện cùng hương cam ngọt ngào, quấn quýt không rời.
Dù Lệ Chanh chưa đến kỳ phát tình nhưng giờ đây đôi chân cậu mềm nhũn, không thể đứng vững, đành dồn hết trọng lượng lên người Tiêu Dĩ Hằng.
Hình phạt ngắn ngủi chóng vánh khép lại, Tiêu Dĩ Hằng buông lỏng hàm răng, thay vào đó là đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết cắn sưng đỏ sau gáy, khẽ khàng phủ lên đó vô vàn nụ hôn vụn vặt.
"Lệ Chanh... Lệ Chanh... Chanh Chanh..." Anh nhắc đi nhắc lại tên Lệ Chanh, mỗi lần gọi, giọng nói lại càng thêm phần nồng nàn..
Bàn tay che mắt Lệ Chanh được buông ra, ánh sáng nhấp nháy lạ lẫm ùa vào, nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về bức tranh trên giá vẽ.
Trong khoảnh khắc ấy, Lệ Chanh như nhìn thấy chính mình đang bơi giữa đại dương mênh mông, phía sau là bàn tay tài hoa của Tiêu Dĩ Hằng đang vẽ nên từng con sóng vỗ về.
"Chanh Chanh." Tiếng gọi của Tiêu Dĩ Hằng kéo Lệ Chanh trở về thực tại, khiến cậu đối diện với người họa sĩ ấy.
Gương mặt Lệ Chanh bỗng nóng bừng, vết cắn sau gáy nhói lên, mồ hôi thấm ướt khiến mái tóc vàng óng bết vào trán. Cậu hoảng loạn như một chú mèo hoang bị dồn vào chân tường, không biết liệu bàn tay đang vươn tới là làm hại hay cho mình một mái nhà ấm áp.
Lệ Chanh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt alpha, chỉ dám liếc nhìn vết máu nơi khóe miệng người kia.
"... Tuyến thể của tôi không ở sau gáy." Câu nói vụt ra khỏi miệng, khác hẳn điều cậu định hỏi.
Tiêu Dĩ Hằng ngẩn ra, rồi bật cười: "Tôi biết. Chúng ta đều biết."
Anh tựa người vào giá vẽ, một tay ôm lấy Lệ Chanh, tay kia nhẹ nhàng lướt qua vết thương rỉ máu sau gáy cậu.
"Đây chỉ là một hình phạt nhỏ, dành cho kẻ không nghe lời." Giọng alpha trầm thấp, ẩn chứa ý tứ sâu xa, "Nếu cắn vào nơi khác, đó không còn là trừng phạt, mà là phần thưởng."
Lệ Chanh lảng tránh ánh mắt người kia, "Anh vô liêm sỉ thế! Rõ ràng là anh cố tình gài bẫy tôi, dụ tôi phạm sai lầm! Hơn nữa... hơn nữa chẳng lẽ anh không có lỗi à?"
"Tôi sai ở đâu?"
Lệ Chanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của alpha: "Anh giả vờ ngốc à?" Omega giơ tay chỉ vào bức tranh, cả vành tai cũng nóng lên, "Ai cho phép anh vẽ tôi? Lại còn vẽ tôi trần trụi... trần trụi..."
Chữ cuối cùng cậu không thể nói ra lời. Cậu chưa bao giờ bơi khỏa thân, khi tập luyện luôn mặc quần bơi dài đến đầu gối, nhưng qua nét vẽ của Tiêu Dĩ Hằng, cậu không mặc một mảnh vải nào.
"Đây được tính là lỗi à?" Tiêu Dĩ Hằng chậm rãi nói nhẹ như đang ngâm thơ, "Lệ Chanh, tôi thích em, nên tôi sẽ tưởng tượng về cơ thể trần trụi của em, đây là lỗi à?"
"Cái gì ——" Mặc dù Lệ Chanh đã đoán được Tiêu Dĩ Hằng thích mình, nhưng cậu không ngờ Tiêu Dĩ Hằng lại nói ra theo cách này.
"—— Tôi nói, tôi thích em." Tiêu Dĩ Hằng siết chặt vòng tay, bản chất thật sự ẩn sau vẻ lạnh lùng cuối cùng đã lộ ra một góc.
Alpha giữ chặt omega mình yêu vào lòng, trán chạm trán, mũi chạm mũi.
"Tôi thích em, nên tôi sẽ tưởng tượng về cơ thể trần trụi của em." Đôi mắt phượng của Tiêu Dĩ Hằng đầy ắp bóng hình Lệ Chanh, "Tôi không chỉ nghĩ vào ban ngày, mà còn nghĩ đến hằng đêm —— và những tưởng tượng này, tôi sẽ vẽ từng cái một, đến một ngày nào đó, tôi sẽ dùng vô số tưởng tượng này lấp đầy một viện bảo tàng nghệ thuật, viện bảo tàng này chỉ dành riêng cho em."
"......"
"Em là nàng thơ duy nhất của tôi, cũng là khán giả duy nhất của tôi."
"......"
"Em muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được." Tiêu Dĩ Hằng nhẹ nhàng tiến tới, chỉ còn một chút nữa sẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng kia, "Tôi thích em, Lệ Chanh, tôi thích em."
Nhưng ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Tiêu Dĩ Hằng dừng lại.
Bởi vì Lệ Chanh đang run rẩy.
Đại ca học đường xưa nay không sợ gì, giờ đây lại đang run rẩy.
Đôi mắt Lệ Chanh mở to vô hồn, rõ ràng đang nhìn Tiêu Dĩ Hằng, nhưng điểm cuối lại mờ mịt.
Cậu bị alpha dọa sợ.
Người bơi giỏi bị dòng nước ngầm ẩn dưới mặt hồ yên tĩnh dọa sợ.
Không biết từ lúc nào, một lớp sương mỏng dâng lên từ đáy mắt Lệ Chanh, cậu trừng mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng trước mặt, không chịu thừa nhận mình đã sợ.
Tiêu Dĩ Hằng mềm lòng buông tay.
Lệ Chanh thoát khỏi vòng ôm ngay lập tức, cùng lúc đó, giọt nước mắt treo trên lông mi của cậu bé cuối cùng cũng rơi xuống.
"Anh..." Lệ Chanh quên hết những câu chửi thề đã học được, chỉ có thể dùng lời lẽ yếu ớt nhất tố cáo, "... Tiêu Dĩ Hằng anh là một kẻ biến thái!"
Rồi, cậu đá đổ bức tranh bơi khỏa thân, không ngoái đầu lại chạy ra khỏi phòng mỹ thuật.
Thậm chí cậu còn không mang theo bài tập đã hoàn thành.
Giá vẽ đổ xuống đất, Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn bức tranh bị chủ nhân ghét bỏ, thở một hơi dài.
"... Có vẻ bắt nạt hơi quá rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Có vẻ biến thái lắm rồi (x)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.