Dương Phong đứng yên một chỗ, trong mắt vẫn nhìn người con gái đang dần dần khuất dạng. Con ngươi không còn hình bóng của cô gái liền trở nên lạnh lẽo, cô tịch, thần sắc một mảng lạnh bao phủ.
Tại sao? Có phải anh chưa đủ tốt để đánh bật lại hình tượng Lục Triển Bách?
Nhìn những mảnh giấy dán trên tường. Trong đầu liền hiện lên hình ảnh hai người dán mảnh giấy đó lên. Giá như người đến trước là anh. Anh muốn mình trong tầm mắt của Tôn Noãn Tịch trước Lục Triển Bách...
Mọi điều vẫn không thể nói trước...
- Tiểu Tịch, giá như tớ đến sớm hơn anh ta, tớ yêu cậu nhiều hơn anh ta.... Cậu có đến với tớ không?
Tiểu Tịch giá như cậu nghe thấy điều này. Nhưng tớ sẽ chờ, chờ đến khi cậu chấp nhận, đời còn dài, anh ta sẽ chưa về.