Chúng tôi chạy sấp ngửa trên cái cầu thang đá cao sừng sững. Hansel dẫn đầu Chris bọc hậu. Cầu thang đó dẫn chúng tôi lên một lối đi rộng rãi, chúng tôi chạy thật nhanh trên mặt đất bằng phẳng. Tiếng tù lại rền vang phía sau.
Chúng tôi chạy mãi. Ánh sáng hửng lên phía trước, trần hàng khoét nhiều lỗ thông lớn. Chúng tôi chạy nhanh hơn. Hành lang dẫn chúng tôi tới một đại sảnh lớn sáng bừng với những tia nắng mặt trời từ những ô cửa cao. Chúng tôi vượt qua những cánh cổng đá khổng lồ đã vỡ nát.
" Lối ra! " tôi reo lên trong đầu.
Cổng chính mở ra trước mắt, nó mở đường ánh nắng chói lóa chiếu vào.
Có một toán quỷ đứng gác trước ở đó, chúng đứng nấp sau những cánh cổng, nói đúng hơn là những gì còn sót lại của nó.
Hansel quật ngã tên chỉ huy một cách dễ dàng. Những tên lính quỷ còn lại thì quá dễ dàng đánh bại khi chúng đã không còn người chỉ huy. Ra khỏi cổng điều đầu tiên tôi làm là bịt lối ra. Dù chúng có quyền năng sức mạnh gì đi chăng nữa thì cũng không thể dễ dàng phá bỏ lớp đá tảng đã được phù phép. Mà nếu có làm được thì sau đó chúng sẽ phải "giáp mặt" với kết giới tôi lập nên "cho" chúng.
Chúng tôi chạy, nhảy xuống những bậc thang khổng lồ trắng muốt đã bị bài mòn theo thời gian.
Cuối cùng, chúng tôi cũng vượt qua sự tuyệt vọng để thấy lại được trời xanh trên đầu và cảm nhận được làn gió trên mặt.
Khi tôi quay lại nhìn phía sau, chỉ có thể thấy được một màu đen đang bao trùm lấy vòng cổng. Có một làn khói đen bốc lên nhưng bị ngăn lại bởi kết giới khiến không gian bên trong chỉ hoàn toàn là một màu đen thẫm.
...
Chúng tôi cắm trại trên một đỉnh đồi, nơi có những khối đá trắng xếp sát nhau. Wave và Hazel hái thảo dược, Chris canh chừng xung quanh. Tôi lo băng bó vết thương cho Hansel.
- A!
- Bây giờ anh mới biết đau HẢ? - vừa nói tôi vừa nhấn mạnh chiếc khăn ấm lên vết thương của Hansel.
- Ái! Nếu em không muốn làm thì để anh tự làm - Hansel nói.
- Không! Để em làm - tôi gắt.
Tôi nào có ý làm anh đau, mà có lẽ có. Nhưng rõ ràng kẻ ngốc là anh, ai kêu anh lao ra ngoài làm anh hùng mở đường đâu. Nghĩ thế thôi nhưng dù sao thì mọi người và cả Hansel đều bình an vô sự là may mắn rồi.
- Thế này đỡ chưa ? - tôi hỏi.
Tôi nhẹ nhàng bôi thuốc (từ thảo dược mới đi hái về) lên vết thương rồi băng chúng lại bằng một dải băng gạc trắng.
- Đỡ rồi - Hansel đáp - Haiz, lúc đó em nhất thiết phải mạnh tay với anh thế sao?
- Có đấy - dứt lời, tôi buột một nút chặt khiến tấm băng cọ mạnh vào vết thương của anh làm nó chảy máu.
- Á!
Sau khi nới tấm băng gạt ra và quấn chúng quanh bả vai của Hansel vài vòng tôi nó
- Em xin lỗi.
- Biết thế là tốt.
- Anh...thôi bỏ đi.
- Cái gì bỏ đi ? - Hansel gặng hỏi.
- Không có gì quan trọng. Cái quan trọng là ... - vừa nói tôi vừa với tay lấy cuốn sách da đã được thu nhỏ đeo trên cổ xuống và biến nó trở lại trạng thái đồ sộ ban đầu - cuốn sách này.
- Em lấy nó hồi nào vậy? - Hansel ngạc nhiên hỏi.
- Em "thó" nhanh nó trước khi lũ quỷ xông vào - tôi nhún vai.
- Mang nó theo chỉ tổ nặng, em lấy nó làm gì?
- Em đang mong nó có thể giúp chúng ta tìm ra cánh cổng ra khỏi chốn khỉ ho cò gáy này chứ sao!
- Được. Nhưng nếu cái thứ đó vô dụng, anh đề nghị…không…anh sẽ ném nó đi!
- Nó là của em! Anh KHÔNG CÓ QUYỀN!
- Sao cũng được.
Trước đó tôi không để ý nhiều tới cuốn sách, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì thấy nó thật thảm thương. Nó đã bị đâm, bị chém, và nó còn chằng chịt những vết ố đen hoặc sẫm màu như những vết máu cũ. Tôi đã phải rất nhẹ nhàng và cẩn trọng khi mở sách, nhưng những trang giấy vẫn kêu lách tách, thậm chí còn rời hẳn ra khi tôi mới mở được tấm bìa da của cuốn sách.
- Anh đã nói mà. Cuốn sách này chỉ là đồ bỏ đi thôi – Hansel nói.
- Anh không thể đánh giá một cuốn sách chỉ qua tấm bìa sách được (you can't judge a book by its cover)
Tôi chăm chú đọc cuốn sách một hồi lâu mà nhưng gì tôi thu được cũng chẳng phải cái gì đó có ích. Cuốn sách này được viết bằng rất nhiều thứ tiếng, trong đó có cả ngôn ngữ cổ từ thời khai sơ. Tới trang sách thứ n tôi đã suýt nhảy lên vì vui sướng khi nhìn thấy có một tấm bản đồ chỉ đường được vẽ rất chi tiết, tỉ mỉ.
- Hansel! Coi nè! Một cái bản đồ!
- Có lẽ cuốn sách này cũng không quá vô dụng!
- Anh coi, có bốn vị trí mà cánh cổng sẽ xuất hiện. Sớm nhất là vào ngày Đông chí ở Thủy quốc! – tôi reo lên – chúng ta sắp được về nhà rồi!
…
Sau chặng đường sáu ngày phi ngựa, chúng tôi đã tới được bìa Rừng Vàng, khu vực giáp ranh giữa Hỏa quốc và Thủy quốc. Những chú ngựa tội nghiệp đã mệt lả sau sáu ngày dài, chúng xứng đáng được nghỉ ngơi. Hazel làm phép thu nhỏ ngựa lại như cô đã làm khi ở khe núi.
Chúng tôi tiếp tục đi theo còn đường bắt đầu dẫn vào khu rừng. Con đường gập ghềnh, hư nát chỉ còn lại những vệt đường mòn luồn lách trong những khóm thạch nam và kim tước mọc tua tủa giữa mặt đá vỡ.
- Không ngờ trong rừng cũng có đường lát đá cơ đấy – Hazel nói.
- Khu rừng này từng là một thành phố của một bộ tộc riêng biệt từ thời chưa tồn tại 5 vương quốc – tôi nói.
- Ồ…sao cậu biết vậy?
- Cuốn sách nói vậy – tôi đáp.
- Sách nào?
- Cuốn sách ở trong hang núi đó! Tớ lấy nó mang theo mà.
- Ô…OK.
Dù thành phố này đã “chết” từ lâu nhưng ta vẫn có thể nhận ra được hình bóng xưa kia của con đường rộng trải dài đi khắp khu rừng. Ở nhiều đoạn ven đường vẫn còn những công trình bằng đá đổ nát và những gò đồi thấp với những rặng cây linh sam hoặc bạch dương rì rào trước gió. Một khúc cua về phía Đông dẫn chúng tôi theo sát bờ cỏ của một hồ nước lớn, và cách đó không xa có một cột đá sừng sững. Tới chỗ cột đá, con đường giờ đây dẫn về phía Tây và đổ dốc rất mau. Bên dưới cách hồ nước một quãng chúng tôi bắt gặp một mạch nước sâu, trong như pha lê. Từ đó dòng nước ngọt chảy lấp loáng theo từng kênh dốc đứng.
- Chúng ta dừng chân nghỉ ở đây một lát – Hansel nói.
Làn gió đêm mang đến cho đoàn người giá lạnh từ dưới thung lũng. Trước mắt lại thêm một khoảng rừng rộng xám xịt. Thứ âm thanh duy nhất mà tất cả chúng tôi nghe thấy lúc này chỉ có tiếng lá xào xạc không ngớt.
- Lạnh quá! – tôi xuýt xoa.
- Mùa đông rồi còn gì – Hazel đáp.
Trong bóng tối những thân cây cao sừng sững trước, xòa những cành cây của chúng thành vòm trên con đường. Dưới ánh sao mờ ảo, thân cây như ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh màu bạc, còn những chiếc lá xào xạc thì tỏa ra ánh vàng.
Tiến sâu hơn vào khu rừng thêm một dặm nữa thì chúng tôi đến bên bờ một con suối, nước ào ạt chảy xuống từ một vách đá đã bị cây cối che khuất.Tôi nghe thấy tiếng nước đổ ào xuống thành thác ở đâu đó trong bóng tôi phía bên phải. Dòng nước chảy xiết, tôi tăm chảy ngang qua con đường trước mặt chúng tôi.
- Chúng ta phải lội qua con suối này – Hansel nói – đi theo tôi.
Hansel tiến bước về phía trước, trèo xuống vách bờ rồi bước vào dòng nước.
- Nước không sâu đâu. Chúng ta lội qua được – Hansel hô lên.
Từng người nối nhau trèo xuống theo anh, tôi là người cuối cùng và cũng là người hậu đậu nhất nên bị trượt chân ngã xuống suối.
- Cần giúp một tay không? – Chris đưa tay ra đỡ tôi dậy.
- Có đấy. Cám ơn anh – tôi đáp.
- Hậu đậu.
- Kệ người ta. Anh đi trước đi – tôi hất cằm về phía những người còn lại – em tự đi được.
- Chắc không? Chân đi còn vững không mà tuyên bố “hùng hồn” vậy?
- Có mà – vừa nói tôi vừa đưa chân phải ra bước thì mới thấy nhói đau - ái…
- Hết cứng đầu chưa? Rồi thì để anh giúp anh qua bờ bên kia.
…
- Vết thương này là từ lúc bị con quái kia nó túm đúng không? – Wave hỏi.
- Em không biết. Lúc trước có đau đâu sao giờ lại đau chứ? – tôi nói.
- Có người thích cố quá lại thành quá cố đây mà – Chris nói.
- Thật sự là lúc trước không đau! – tôi khẳng định.
- Xem có độc không? – Hansel giục Hazel, người đang “khám” vết sưng nơi mắt cá chân tôi.
- Anh từ từ đã nào, đừng giục! – Hazel gắt – Có. Nhưng cũng chẳng đáng là gì đâu! Đắp thuốc của mình rồi nghỉ qua đêm nay mai đi lại OK ngay.
- Được rồi – tôi nói.
- Nhưng…- Hazel thốt lên – phải uống thuốc đặc chế của mình đã!
- Bỏ qua cái đó được không? – tôi nhăn nhó.
- Không.
Tôi chưa kịp nghĩ ra thêm được một lý do chính đáng để tránh không phải uống thứ thuốc kinh tởm kia thì Hazel đã đưa cái cốc lên sát miệng tôi rồi. May mà đang lúc trời tối nên tôi không nhìn rõ trong cốc có gì chỉ nghe thấy âm thanh “lèo xèo” và mùi “đặc trưng” của phương-thuốc-đặc-chế-mang-tên-Hazel.
- Mùi như có con gì chết trong này vậy! – tôi lầm bầm.
- Bottoms up! – Chris “động viên”.
Tôi sẽ không nói cái thứ đó có vị như thế nào.
- Em thề với Trời nếu có lần sau em sẽ thà chịu đau chứ không bao giờ uống cái thứ kinh tởm đó nữa! – điều đầu tiên tôi nói sau khi uống cạn cốc thuốc.