Hansel ngồi trên mặt đất cứng ngắc và lạnh lẽo. Mắt anh khô rang, tuy vậy chúng vẫn từ chối chớp xuống. Chúa ơi, anh vừa làm gì vậy? Anh đã tấn công Venus, tại sao anh lại làm vậy? Đó là câu hỏi đến anh cũng không thể trả lời được. Chính vì hành động thiếu suy nghĩ đó anh đã khiến cô bỏ đi quá nhanh, nhưng nếu anh không làm vậy, cô có ở lại không? Anh cũng không biết nữa!
Thứ duy nhất còn lại nhắc anh nhớ rằng cô đã ở đây là một vòng tròn đen xì nơi ngọn lửa đã bốc lên từ mặt đất. Anh cứ ngồi đó, suy ngẫm về quãng thời gian mười năm qua không có Vee ở bên. Đã có lúc Hansel nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, mà đã là một giấc mơ thì nó không có thật, nhưng những bức ảnh của Vee lại là minh chứng rõ ràng cho sự tồn tại của cô. Nhưng những thứ đó thì để làm gì, kỷ niệm có để làm chi khi ta không thể chạm tới được ?
Nếu không tận mắt chứng kiến anh sẽ không tin Venus đã trở thành một Chiến Binh, hầu cận của hội đồng tối cao. Dù Erowyn đã cam đoan rằng đó là sự thật nhưng anh, cũng như tất cả những thành viên khác trong gia đình, nhất quyết không tin lời cô nói. Nhưng sau ngày hôm nay, anh chẳng còn lý do gì để chối bỏ sự thật đó sau khi chứng kiến đồng đội của cô xử tử Salazar, còn cô thì bắt Dan đi mất. Thậm chí vào lúc này đây, khi đang ngồi một mình trong bóng tối, giữa sương mù, bầu trời xám xịt bắt đầu lác đác mưa, Hansel vẫn không thể chấp nhận sự thật đó. Chỉ đến khi có một cơn gió lạnh căm thổi tới, anh mới chịu đứng dậy và quay vào lâu đài.
…
Thư phòng.
- Tại sao chị lại làm vậy? – Jon quát lớn – Chị câu kết bọn quỷ , kẻ thù truyền kiếp của chúng ta, và cố ý hãm hại chính những người thân của mình? – Jon buộc tội.
Dù đang đứng nơi cầu thang dẫn lên lầu hai, anh vẫn có thể ngay thấy tiếng Jon quát từ tận thư phòng ở cuối hành lang bên trái trên lầu. Hansel lắc đầu rồi chậm rãi bước những bước nặng nề lên cầu thang. Quãng đường dẫn tới thư phòng, nơi mọi người đang tập trung, không dài nhưng nó cũng đã làm mất của anh năm phút đi bộ.
Hansel gõ cửa trước khi mở cửa vào phòng.
Không khí trong phòng ngột ngạt, căng thẳng tới khó tin, chẳng ai lên tiếng khi anh bước vào, tất cả chỉ còn là một sự im lặng tới đáng sợ. Elyza từ phía bên kia căn phòng không vì lý do gì chạy tới ôm chầm lấy anh. Nếu một người phụ nữ không có quan hệ quen biết và không có địa vị trong lòng anh thì Hansel sẽ chẳng để người đó ôm anh một cách vô cớ như vậy. Nhưng Elyza thì khác, cô ta là vợ anh, người mà cha mẹ đã thay anh chọn lựa, thay anh hỏi cưới, trong suốt những quá trình đó anh không được đưa ra một ý kiến nào khác. Đúng là Elyza không có địa vị trong lòng anh nhưng với vai trò của một người chồng, anh chỉ còn cách chấp nhận cho cô ta ôm, cho dù điều đó khiến chính mình khó chịu. Hansel đã lạnh nhạt với Elyza suốt bốn năm họ kết hôn, cách thể hiện tình cảm giữa hai người chỉ dừng ở những cái ôm khách quan, và chỉ có cô ta ôm anh còn anh thì tỏ ra không có gì.
Có vẻ như người khó chịu duy nhất ở đây không chỉ có Hansel, Erowyn ngay lập tức đập mạnh cốc trà nóng xuống bàn đọc sách, khiến nó vỡ tan, cô muốn hai người họ tách nhau ra. Và cô đã làm được điều đó.
- Chúng ta vào vấn đề chính được chưa? – Erowyn nói.
- Đúng – Jon nói – Chị nên cho mọi người một lời giải thích rõ ràng đi – Jong quay sang Marice.
Marice im lặng, cô nhìn lướt qua những khuôn mặt quen thuộc trong gian phòng, cô nhìn Jon, Hazel, Wave, Erowyn, Piter, Hansel và Elyza. Phải mất một lúc cô mới chịu lên tiếng.
- Chị muốn tự do – Marice nói.
- Chị tự do rồi đó thôi – Erowyn gắt – người duy nhất không tự do bây giờ là Vee và tất cả đều do chị mà ra.
- Con bé sẽ chẳng phải ở đó lâu, với khả năng của nó, chỉ cần Vee lập công là…
- Là sẽ được “giảm án” sao? – Erowyn cười nhạt – Chị đang nói vớ vẩn gì vậy? Không có chuyện được giảm thời gian phục vụ Hội đồng mà chỉ có tăng lên thôi. Chị phải biết rõ điều này hơn ai hết!
- Khoan đã – Hansel nói – tại Marice là sao?
- Tôi không muốn nói tới chuyện đó – Erowyn nói – cậu hỏi Hazel là biết, chắc cô ấy đã kịp đọc suy nghĩ của tôi rồi – dứt lời Erowyn xông ra phía cửa, cô ngang nhiên đẩy Elyza ngã nhào xuống đất trước khi đóng cửa lại sau lưng.
- Hazel – Wave giục.
- Ừm – Hazel thở dài – Chắc mọi người đều nhớ chuyện Marice “chết giả” mười ba năm trước – Cô đợi tất cả gật đầu rồi nói tiếp – Nhưng thật ra cái ấn đó đã giam hãm linh hồn chị ý trong thời gian ba năm vậy nên Marice không thể tiếp tục phục vụ tổng lãnh tối cao, điều đó cũng đặt dấu chấm hết cho bản hợp đồng chị ký với Hội đồng. Vì chị ý đơn phương hủy hợp đồng nên sẽ có một người khác trong gia đình phải thế chỗ cho Marice, và dĩ nhiên người được chọn là Venus.
- Họ luôn chọn những người…đặc biệt – Jon cố gắng lựa chọn một từ an toàn để sử dụng.
- Nhưng điều đó không giải thích tại sao Marice hợp tác với kẻ thù – Elyza lên tiếng.
- Chúng tôi không yêu cầu chị lên tiếng – Hazel quát.
- Thôi được rồi – Wave nói – Em nói tiếp đi.
- Tại sao chị không tự nói hết cho mọi người đi Marice – Hazel nói.
- Salazar nói tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt quay trở lại đó nên để có thể thực sự tự do tôi phải là trưởng tộc và …
- Và chị chấp nhận giết hại chính cha mình. Vỗ tay – Hazel mỉa mai – nếu không phải bị phanh phui chắc Jon sẽ là mục tiêu kế tiếp vì bây giờ cậu ấy là trưởng tộc.
Marice im lặng không đáp.
- Chị là một con người ích kỉ - Hazel khẳng định – chị để em gái phải thế chân vào cái vị trí mà chị muốn từ bỏ, chị sẵn sàng giết hại người thân, máu mủ ruột già của chị để có được điều chị muốn.
- Chị không đáng được tha thứ - Jon nói, giọng cậu lạnh tanh – có một điều tôi không hiểu. Đó là tại sao chị Vee lại xin tha chết cho một kẻ như chị ?
- Tôi không muốn … - Marice lí nhí nói.
- Chị nên nói to hơn đi – Wave nói.
- Tôi không giết cha!
- Nhưng chị biết ai đã làm – Jon nói – Để tôi đoán, là Salazar đúng không?!
Marice im lặng không đáp.
- Đến nước này rồi chị vẫn thích chơi trò giả câm sao? – Jon quát – Chị mù quáng tới vậy sao? Người ngoài nhìn cũng biết hắn không thực sự yêu chị.
- Cậu sai rồi – Marice thét.
- Tôi sai – Jon quát – Chị tự nghĩ đi, nếu hắn yêu chị liệu hắn có bỏ mặc chị đi vào chỗ chết mà đứng bình thản không ? Nếu hắn yêu chị thì tại sao hắn lại kêu chị làm kẻ xấu ? Nếu hắn yêu chị…
Cứ thế, Jon liên tục nhắc đi nhắc lại câu ‘‘ Nếu hắn yêu chị’’ bên tai Marice khiến cô phải bối rối. Cô chưa từng nghĩ mình đã yêu nhầm người, cô luôn nghĩ mình đã chọn đúng, nhưng giờ đây cô không còn chắc chắn nữa. Nếu đúng như Jon nói, Salazar không yêu chị vậy thì từ trước tới giờ hắn chỉ lợi dụng chị. Chính chị là lý do hắn được miễn tội và được quay lại phục vụ nhà Romanov, và cũng chính chị đã giúp hắn giết hại cha đẻ của mình, chính chị đã giúp hắn thỏa hiệp với quỷ dữ, chính chị là nguyên do cho tất cả, chính sự mù quáng của chị đã làm hại bao nhiều con người.
…
Đã một tháng kể từ ngày đó, Dan, con trai Marice, vẫn có lúc hỏi mẹ nhưng thằng bé đã có vẻ quen với cuộc sống với ba người chúng tôi. Thằng bé hiểu chuyện rất nhanh khi Caris nói ba nó là kẻ xấu và mẹ nó vì bị lừa nên đã làm việc không tốt. Không biếtcó thật là thằng bé hiểu chuyện hay là vì Edward đã bắt Dan phải hiểu, tôi cũng không rõ nữa, và tôi cũng chẳng có ý định tìm hiểu.
Cuộc sống của nhóm chúng tôi vẫn cứ thế trôi qua, mọi chuyện cũng chẳng mấy khác biệt mặc dù bây giờ có thêm một thành viên mới trong gia đình. Mặc dù bắt giam thằng bé là nhiệm vụ của chúng tôi với mục đích trừng phạt Marice, theo ý của Hội đồng, nhưng chẳng ai trong chúng tôi chấp nhận bỏ tù một đứa bé, làm vậy quá tàn nhẫn. Vậy nên phương án giam lỏng thằng bé trong nhà đã được cả ba thông qua. Dan rất ngoan, thằng bé không đặt ra những câu hỏi tại sao về những thứ xung quanh, nó cứ thế chấp nhận mọi thứ và sống như chẳng có gì xảy ra. Thằng bé khác tôi năm tám tuổi hoàn toàn, khi đó mẹ tôi mất nên tôi đã suy sụp hoàn toàn, nếu không nhờ có sự giúp đỡ, động viên của Hansel và Hazel tôi nghĩ mình sẽ hoàn toàn lạc lối.
Sẽ vẫn chỉ là một buổi tối bình yên, mọi người quây quần ở phòng khách, xem những chương trình giải trí nếu như không có cuộc gọi của Erowyn. Tôi đùn đẩy cái điện thoại cho Ed và Caris mãi nhưng cả hai đề né tránh nên tôi đành bắt máy. Nếu không phải cái suy nghĩ rằng có lẽ cô bạn gọi vì có chuyện quan trọng cần nói thì tôi đã ấn nút từ chối cuộc gọi rồi.
- Alo – tôi nói.
- Vee – Erowyn reo lên mừng rỡ - cậu khỏe không ? Nghe này, mình nghĩ hai nhóm chúng ta nên tổ chức một buổi họp ở chỗ cậu.
- Tại sao lại cần một buổi họp ?
- Khi đó chúng ta sẽ tập trung bàn về hình phạt cho Marice.
- Hình phạt đã được Hội đồng đưa ra – tôi nói – chẳng còn gì để bàn nữa.
- Vậy thì mình muốn gặp cậu – Erowyn nói – cậu có thể bỏ tấm từ trường để mình vào gặp cậu không ? Mình muốn nói chuyện riêng với cậu.
- Erowyn – tôi nói – Mình có lẽ sẽ đồng ý đề nghị đó nếu như cậu không cho mình lên loa ngoài cho tất cả mọi người nghe ! Mình cúp máy đây - Erowyn nghĩ tôi ngốc tới mức không phát hiện ra cuộc hội thoại của chúng tôi có "thính giả" lắng nghe sao?!
Tôi không chần chừ mà ngay lập tức bấm nút kết thúc cuộc gọi.
...
Thế mà tôi cứ tưởng mình đã ‘‘cắt đuôi’’ được nhóm Erowyn, ít nhất là trong một thời gian ngắn, nhưng có vẻ như mọi chuyện không dễ dàng như tôi tưởng vì bây giờ bọn họ đang đứng trước ngưỡng cửa ‘‘nhà tôi’’. Họ còn đem thêm bạn nữa, bạn ở đây không ai khác mà chính là bộ ba Hansel, Hazel và Marice.
- Erowyn à – Caris nói – lúc này chúng tôi không có nghĩa vụ phải đấu với mấy người, tụi này đang ngoài giờ làm việc, nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ không dạy cho kẻ-đáng-ghét-kia một bài học – nghe thôi cũng biết những lời đó của Caris nhằm ám chỉ Marice.
Tôi đã cố gắng tỏ ra lịch sự khi chịu ngồi lại phòng khách cho tới khi Caris mỉa mai xong, nhưng ngay khi chị dứt lời, tôi đứng phắt dậy, dắt theo Dan, vào thang máy xuống Trung tâm tập luyện. Không đời nào tôi chịu ở đó để nghe những gì những vị khách không mời mà tới kia cần phải nói. Hazel chắc chắn sẽ ‘‘thẩm vấn’’ bằng hàng loạt câu hỏi tại sao, Marice thì cầu xin để Dan được về nhà, còn về phần Hansel tôi không biết phải nói sao đây. Cho dù câu hỏi, nguyện vọng mà họ đưa ra là gì thì tôi đều không thể trả lời họ được.