Trong nhà giam tộc địa Hyuga.
Hyuga Aoki ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn vầng trăng bên ngoài song sắt đang treo trên trời cao, thở dài thăm thẳm: "Ài, quả nhiên ta vẫn không cách nào trở thành loại chó giữ nhà như lời Hyuga Kagami nói."
Tiếng thở dài này, tràn đầy một loại oán trách đối với vận mệnh.
Gã đã từng phẫn nộ, đã từng oán hận, cũng đã từng bàng hoàng.
Nhưng lúc này tất cả các loại cảm xúc đều không thể tìm được trên mặt gã, thần sắc gã bình tĩnh như nước, phảng phất như đã nhận mệnh.
Lúc này, gã không thể ức chế nhớ lại trận chiến năm xưa đã thay đổi quỹ tích nhân sinh của gã.
Đó là vào lần đại chiến Nhẫn giới thứ 3, gã và đệ đệ của gã Hyuga Aoba làm hộ vệ bên người cho một vị thành viên Tông gia, chạy tới tiền tuyến trong trận kịch chiến với Làng Sương Mù.
Dựa theo lẽ thường, thành viên Tông gia Hyuga sẽ không cần đích thân tới chiến trường, vì vậy lần lên tiền tuyến này chẳng qua chỉ là một lần đi dạo cho biết mà thôi.
Ở tiền tuyến vài ngày là sẽ được triệu hồi về thôn, cho nên bất luận là gã, hay là đệ đệ Aoba của gã, đều cảm thấy chuyến đi này sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhưng không nghĩ tới tình báo bị tiết lộ, Làng Sương Mù không biết từ con đường gì mà biết được lộ tuyến di chuyển của bọn họ, thế là tổ chức chặn đánh bọn họ.
Qua một phen kịch chiến, hai chân gã thụ thương, hai xương bánh chè hoàn toàn vỡ vụn, gân chân cũng nhận những tổn thương ở mức độ khác nhau, hoàn toàn mất đi năng lực di chuyển.
Mà cái này còn không phải mấu chốt tạo thành vận mệnh bi thảm của gã, mấu chốt nhất là vì thành viên Tông gia bọn họ phụ trách bảo hộ kia, lại ở trên chiến trường bị Làng Sương Mù cướp đi một con mắt Byakugan!
Byakugan bị người ngoài cướp đi, đây đã là chuyện biết bao năm chưa từng xảy ra.
Đối với tộc Hyuga mà nói, điều này không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã, cho nên lửa giận Tông gia liền ngập trời.
Là hộ vệ bên người tên thành viên Tông gia, hai huynh đệ Aoki, Aoba tự nhiên là đứng mũi chịu sào phần lửa giận này.
Aoki còn dễ nói, dù sao cũng đã bị đứt hai chân trong trận chiến, trở thành tàn phế, cho nên chỉ là bị bắt giam.
Mà người thực lực mạnh hơn là Hyuga Aoba vì không có chịu tổn thương gì mấy, ngược lại hứng trọn lửa giận Tông gia, trở thành người chịu trách nhiệm chính cho việc mất đi Byakugan, cũng trở thành số ít thành viên Phân gia trong mấy năm gần đây bị xử tử.
Đệ đệ Aoba bị Tông gia xử tử, làm tinh thần Aoki sụp đổ.
Gã lâm vào lửa giận vô biên, ở trong mắt gã, hai huynh đệ gã cũng đã tận lực, Byakugan bị đoạt đi, phần lớn là do tên thành viên Tông gia kia khuyết thiếu kinh nghiệm chém giết, đồng thời cũng là do lộ tuyến bị người tiết lộ, trách nhiệm không nên là do toàn bộ hai huynh đệ gã gánh chịu.
Vì thế, thể xác tinh thần Aoki lâm vào vũng bùn báo thù.
Nội gián lúc trước cấu kết Làng Mây, bắt cóc Hinata, nỗ lực mượn tay mâu thuẫn giữa thôn và Làng Mây để diệt trừ gia chủ Tông gia không phải ai khác, chính là tên Aoki vẫn luôn một lòng báo thù này.
Sau khi kế hoạch bị Xuyên Thuỷ của tổ chức Kami phá hỏng, Aoki không hề từ bỏ, mà qua tỉ mỉ chuẩn bị, gã lại tìm được một cơ hội trời cho để đánh lén vào mật khố Tông gia, không những tự tay chém giết một vị trưởng lão Tông gia, đoạt được một đôi Byakugan, mà còn từ trong mật khố Tông gia biết được một bí mật vô cùng lớn.
Cũng chính là bí mật này, làm cho Aoki lâm vào bàng hoàng vô tận.
Thông qua những chi tiết nhỏ ẩn tàng trong kho cổ tịch mật khố Tông gia, gã không những phát hiện một địa đồ thần bí, hơn nữa còn biết được một đoạn lịch sử mà gia tộc cố tình giấu đi.
Gã đã biết dự tính ban đầu gia tộc khai phá Cá chậu chim lồng cũng không phải là vì nô dịch Phân gia, mà là vì bảo hộ toàn thể tộc nhân.
Cũng giống Hyuga Kagami, sau khi biết được điểm này, sự phẫn hận của gã đối với Cá chậu chim lồng liền giảm bớt đi nhiều.
Đồng thời, hận ý đối với Tông gia cũng theo đó biến mất không ít.
Lại thêm lúc tập kích mật khố Tông gia, gã cũng đã tự tay giết chết một vị trưởng lão Tông gia, xem như đã hoàn thành báo thù cho đệ đệ Aoba, thế nên trong 1 ~ 2 năm gẫn đây gã cũng đã buông xuống cừu hận, cố gắng dung nhập vào gia tộc.
Sự thay đổi này, thậm chí ngay cả gia chủ Hiashi cũng lưu ý thấy, rất nhiều tộc nhân đều phát hiện 1 ~ 2 năm năm trở lại đây, Aoki đã sáng sủa lên nhiều, cũng đã bắt đầu giao thiệp với người khác.
Mà cái này cũng là lý do vì sao Hyuga Kagami vẫn một mực chú ý tình hình trong gia tộc, tìm kiếm nội gian, nhưng vẫn chậm chạp không có thu hoạch gì.
Đó là vì Hyuga Aoki trong khoảng thời gian này ngoại trừ bí mật thu thập tư liệu cổ tịch ra, thì chuyện gì cũng không có làm.
Thế nhưng sai lầm, vẫn thường hay xuất hiện ở lúc lơi lỏng nhất.
Hyuga Aoki cũng không có ngờ tới trong một lần lơ đãng nói chuyện phiếm, lại sẽ bị trưởng lão Tông gia bắt tại trận.
Mà điều này ban đầu cũng không có gì, nhưng sau khi bị trưởng lão Tông gia răn dạy, gã mới phát hiện trong bất tri bất giác, gã cũng đã chịu ảnh hưởng bởi Hyuga Kagami, không cách nào có thể giống như trước, thong dong tiếp nhận người khác trách mắng và nhục mạ.
Chính như lời gã cảm khái, gã thực sự không làm được một con chó giữ nhà.
Lúc này, bên trong hành lang dọc nhà giam vang lên tiếng bước chân.
Không bao lâu sau, Hizashi đi tới bên ngoài phòng giam Aoki, đứng cách rào chắn nói: "Ngươi hôm nay cũng quá lỗ mãng đi!"
Hyuga Aoki tựa vào xe lăn, khuôn mặt câm lặng.
Hizashi hít một hơi, tiếp đó nói: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, qua mấy ngày nữa chờ chuyện này lắng lại, ta sẽ cầu tình cho ngươi với gia chủ để miễn trừ cho ngươi 3 năm tù giam, tình huống của ngươi gia chủ cũng rõ ràng, hắn sẽ không làm khó dễ ngươi quá mức."
Hyuga Aoki cười lạnh nói: "Là bởi vì ta là một tên phế nhân sao?"
Hizashi há hốc mồm, lại không biết nên giải thích thế nào, bởi vì quả thật đúng là hắn chuẩn bị lấy cái cớ tàn phế này, để cầu tình cho Aoki với Hiashi.
Hyuga Aoki lúc này nhìn qua Hizashi: "Hizashi à, ngươi có hận Tông gia không? Rõ ràng là thân huynh đệ, nhưng một người trở thành gia chủ, một người lại trở thành tù nhân của Cá chậu chim lồng, ngươi hẳn là hận Tông gia chứ nhỉ?"
Hizashi nhíu mày nói: "Bây giờ nói những cái này còn có tác dụng gì, ngươi không nên suy nghĩ lung tung!"
Hyuga Aoki dùng giọng điệu tràn đầy thương hại nói: "Sự cố gắng của ngươi, của Neji, thậm chí là của Hyuga Kagami đều là phí công cả, ở dưới Cá chậu chim lồng, tất cả đều là hư ảo, các ngươi không thay đổi được cái gì cả, cho dù là Hyuga Kagami cũng giống vậy, chúng ta đều là tù nhân bị nhốt trong lồng!"
Lông mày Hizashi càng nhíu càng chặt: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Hyuga Aoki bình tĩnh nói ra: "Ta đã cố gắng qua, nhưng ta không thể làm được như ngươi, thế nên ta nhận mệnh."
Sợ Aoki lại làm ra nhiễu loạn gì nữa, Hizashi liền thở nhẹ, thuyết phục nói: "Đừng nói cái gì nhận mệnh với không nhận mệnh, sống sót mới là trọng yếu nhất."
Hyuga Aoki đem ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, nhìn qua mặt trăng giữa bầu trời đêm, lầu bầu nói: "Thật đáng tiếc nha, bọn chúng hẳn là nên giết ta, ta rõ ràng cũng đã cho bọn chúng cơ hội."
Ban ngày không cầu xin dưới sự tàn phá của ấn chú Cá chậu chim lồng, đã là giới hạn cuối cùng trong lòng Hyuga Aoki.
Ở trong mắt người khác, gã đang cắn răng kiên trì thể hiện sự bất mãn đối với Tông gia.
Nhưng trên thực tế, chỉ có chính gã mới biết, gã cắn răng kiên trì lúc ấy, chỉ là một tia thương cảm sót lại cuối cùng đối với gia tộc, cũng là cơ hội cuối cùng gã cấp cho Tông gia để giết gã.
Nhìn Hyuga Aoki lẩm bẩm trên xe lăn, Hizashi đột nhiên có một loại dự cảm không ổn, vội vàng hỏi: "Aoki, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Hyuga Aoki cười nói: "Một kẻ tàn phế như ta thì còn có thể làm gì chứ?"