"Hết mình đi mày. Tối nay tao đãi!"
Bên trong quán rượu có bầu không khí nhộn nhịp không xa trường đại học cho lắm, 2 chàng trai bảnh bao đang ngồi cùng nhau tại cái bàn. Ở giữa có 1 bình rượu, mixer, nước đá cùng đồ nhắm đầy đủ. Chàng con lai nhìn vào mắt bạn, hơn nữa còn nheo lại một chút.
"Tâm trạng nào mà lại gọi tao tới uống rượu bầu bạn vậy?"
"Thì tao vẫn chưa đền đáp mày vì lần trước đã giúp tao."
"Chuyện từ tận tháng trước. Mày nói tao nghe rằng lầy này muốn cho tao giúp gì đi thì hơn.". Shin gật đầu với người pha rượu giùm. Còn người rủ thì bật cười lớn, vừa ý với thằng đầu đỏ này vì nó biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn nói một cách đùa giỡn.
"Thiệt là, không có chuyện thì tao cũng rủ mày đi uống rượu được mà."
"Nhưng chắc chắn không phải kiểu mà mày đãi tao.". Shin nói rồi nâng rượu lên nhấp, nhìn bầu không khí thư thả mà phần lớn đều tới theo nhóm đông. Cậu thấy kỳ lạ từ lúc đi vào trong quán rồi khi thấy nó ngồi một mình. Mọi khi gần như là hoa hậu Thái, quen biết chào hỏi hết mọi bàn luôn.
"Rồi hôm nay không nằm ôm vợ sao? Thấy mê bán sống bán chết.". Shin nói thêm một cách buồn cười. Thì tại từ lúc nó bị anh Ryu lôi ra khỏi phòng bộ môn thì nó cứ hớn hở, vui tươi, ngồi vuốt ve cái đồ cài tóc tai mèo của nó ngày này qua ngày khác. Hơn nữa mặt mũi... không hề để lộ rằng mày đã làm cái gì hết.
"Thì tao gọi mày ra là vì chuyện đó đó.". Cuối cùng Sun cũng bật mí, hơn nữa còn mỉm cười tươi để cho Shin lắc đầu.
Ờ, không có chuyện từ vợ mày thì chắc tao không trông mong đồ free gì được từ mày hết nhỉ?
"Sao? Mèo con của mày bướng?"
"Bướng cỡ nào tao cũng thuần hóa được. Sunny lận mà..."
"Vậy tao về."
"Ô, ô, ô, bạn bè ơi! Tao giỡn thôi. Ngồi xuống đi ạ, ngài Chananon! Ngồi, ngồi!". Khi thằng con lai chỉ vừa ra vẻ định đứng dậy khỏi bàn thôi, Sun liền thay lời ngay lập tức. Làm động tác tay như nói rằng mày ngồi xuống đi mà, để cho người định về nhà cười hừ hừ, nghe cái người mà cuối cùng bắt đầu nói vấn đề của bản thân ra.
"Là như vầy, Shin. Mày cũng biết chuyện chị gái anh Ryu tới tìm tao đúng không? Nhưng tao vẫn chưa kể cho mày nghe rằng chị ấy đưa ra đề xuất rằng nếu tao muốn quen với anh Ryu thì một... phải tự dỗ anh Ryu cho bằng được, hai... hết học kỳ này phải đi Chiang Mai để cho gia đình quen biết..."
"Rồi sao? Chị ấy đâu có nói là đi chia tay ở Chiang Mai đâu. Nghe qua có vẻ là chấp nhận được.". Shin nhíu mày một chút, nhìn cái người thở dài nặng nề. Giờ mới thấy thằng Sun ra vẻ lo âu tới mức này. Trước đó lúc anh Ryu làm ầm làm ĩ, nó vẫn còn mỉm cười tươi nữa là.
"Nhưng mà nó là chuyện nhạy cảm đó. Thử nghĩ xem, nếu ba mẹ anh ấy không chấp nhận tao thì sao?"
"Vậy tại sao không hỏi ý kiến thằng Dear? Thằng Dear cũng có chị gái.". Chàng con lai hỏi một cách thắc mắc. Và điều đó làm cho Sun lắc đầu, hơn nữa còn huơ tay dữ dội, làm vẻ mặt giống như thằng chó con không có ích chút nào.
"Thần tượng của tao giữ kỹ giống như rồng giữ trứng. Biết tao lôi nó tới uống rượu thì có mà tới đón về luôn. Hơn nữa... Mày nghĩ việc chế Dream chấp nhận bởi vì thằng Dear tự mình lo liệu sao? Nghe đồn thằng Dear đến được với anh Porsche là vì chế Dream châm lửa ngay từ đầu đó mày."
"Vậy thì mày đi hỏi ý kiến chị Dream đi."
"Giống như gửi tao đi chết vậy đó.". Sun làm vẻ mặt ớn lạnh ngay lập tức làm cho Shin cười lớn, thật sự thấy chuyện của tụi nó hay ho quá mà.
"Vậy mày nghĩ tao giúp gì mày được? Có thể nhà tao chấp nhận việc tao là gay, nhưng tao cũng chưa từng tới tự giới thiệu với nhà ai hết."
"Với tư cách mày có kinh nghiệm nhiều hơn thì mày chắc chắn giúp tao được.". Thằng Sun khẳng định lại lời cũ, làm cho người từng trải xoay ly rượu trong tay như đang suy ngẫm với dáng vẻ cứ như công tử, tới nỗi làm cho các cô gái bàn bên cạnh suýt nữa đã làm ánh mắt hình trái tim, kiểu mà Sun cười hừ hừ.
Rốt cuộc nó hay tao là Nam khôi khoa vậy?
"Vậy thì mày mua đồ đi tặng, cư xử đàng hoàng, đừng sàm sỡ anh Ryu trước mặt ba mẹ anh ấy... Chắc vậy.". Shin nhún vai như hết khả năng giúp đỡ. Cái chuyện cám dỗ để quan hệ với nhau thì không khó, nhưng chuyện suy nghĩ của người lớn hay đại loại vậy thì cậu thật sự "no idea".
"Kakakaka, tao không cần lời khuyên kiểu như vậy."
"Hửm?". Thế nhưng khi Sun nói thì người nghe liền khựng lại một chút, bắt đầu nheo mắt nhìn đứa bạn và rồi thấy rằng cái đôi mắt có vẻ nghiêm túc hơn bình thường đang sáng long lanh, để cho cậu thấy ngờ ngợ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gian.
"Đâu, mày cần lời khuyên kiểu nào?". Kỳ này, người nghe liền ngước đầu qua ngay lập tức.
"Mày cũng biết lần này tao sẽ được ở dưới cùng mái nhà với anh Ryu, đúng không?"
"Rồi...?"
"Kìa, Shin-chan! Mày thử nghĩ đi. Ban ngày tao phải căng thẳng muốn chết để đối phó với nhà anh ấy thì buổi tối tao phải kiếm chuyện giải tỏa căng thẳng chứ. Với tư cách mày có kinh nghiệm cao hơn, mày giới thiệu cho tao đi, rằng nên làm gì thì mới hồi hộp dưới mũi chị gái của anh Ryu được... Hiểu tao không?". Khi tới cuối câu thì Sun nói một cách hớn hở làm cho Shin bật cười.
"Từng có ai nói với mày rằng mày... xấu xa bao giờ chưa?"
"Anh Ryu mắng tao mỗi buổi sáng trưa chiều tối luôn.". Không hề có chút ăn năn nào, chắc chắn rồi. Cái vụ hỏi ý kiến này không hề căng thẳng chuyện tới nhà người yêu đâu đó, chỉ căng thẳng chuyện nên làm gì trong khoảng thời gian ở Chiang Mai thì đúng hơn. Liệu có chết hay không, không biết. Chỉ biết rằng đã tìm ra cách leo vào phòng vợ xong xuôi rồi.
Thế nhưng thay vì người mắng cảnh báo rằng bị bắt được thì sẽ tiêu hết cả đám, Shin lại cầm điện thoại lên ngay, chọt chọt không bao nhiêu cái rồi đưa tới trước mặt bạn thân.
"Cái này không?"
"Ờ hở, đồ thật hả?"
"Chắc đồ giả quá.". Shin cười nhạo làm cho người nghe cầm lấy điện thoại xem rồi gãi cằm như đang suy ngẫm.
"Có phải hàng mới không mày? Cái này tao muốn thử lâu rồi đó."
"Hàng mới chứ. Mấy cái như vậy ai lại dùng chung. Rồi nếu kêu tao giới thiệu, cỡ vợ mày kiểu này là đủ.". Shin lướt màn hình lần nữa trong khi người nhìn cười tươi, mắt sáng rỡ ngay lập tức, kiểu mà nếu bây giờ anh Ryu nổi da gà cũng không phải chuyện sai lầm, sau đó thì quay qua nói với người bên cạnh bằng giọng to rõ.
"Shin-chan! Tao đúng yêu mày luôn!!". Hơn nữa còn ra vẻ định lao tới ôm nữa, làm cho Shin phải đẩy mặt bạn ra, lắc đầu với cái thằng Nam khôi khoa mặc dù lòng lại thấy hào hứng theo. Cỡ như thằng Sun mà ngồi lo lắng thì không phải phong cách của nó, cỡ như nó là phải thế này. Còn thằng Dear, chỉ nghĩ thôi đã buồn cười. Nếu nó ở cùng chắc mặt sẽ hết đỏ rồi lại đỏ, miệng lầm bầm là thấy gớm nhưng mắt thì nhìn không rời khỏi màn hình giống như thằng Sun vậy đó.
"May là không có gọi thằng Dear tới. Lỡ nó hư thân thì anh Porsche gϊếŧ tao là cái chắc."
"Không thì sẽ thưởng cho mày, nếu chính thằng Dear là người đem "đồ" tự mình chơi.". Lời của Shin làm cho người nghe bật cười, nhưng vẫn tiếp tục thưởng thức hình ảnh trong tay, trong khi Shin thì nâng rượu lên nhấp, ánh mắt thì quét nhìn xung quanh quán, bắt đầu chú ý sân khấu trống trãi mở nhạc từ máy thay vì có ca sĩ nhưng rồi ánh mắt nhìn thấy một ai đó.
"Lát tao quay lại nhé, Sun."
"Ờ, ờ, gì vậy chứ? Uống rượu chưa tới nữa ly mà ống nước đã vỡ rồi hả mày?". Shin không nghe nó nói, giật điện thoại từ tay nó. Chân dài bước ra sau quán ngay lập tức, khóe mắt thấy rằng người ngồi ở một góc quán bước theo. Đôi mắt sắc bén ánh lên sự căng thẳng một thoáng khi mà bạn mình cũng ở trong quán, nhưng chỉ một chốc... liền đổi thành sự hào hứng.
Định tới gây sự với tao à? Rồi mày sẽ biết rằng "gây sự nhầm người" là thế nào.
**********************************
...Em ở quán, nó tìm tới tận nơi luôn...
Shin cúi nhìn điện thoại mà bản thân đã gửi tin nhắn cho một người. Nếu thấy thì tốt, không thấy cũng không sao. Sau đó thì nhét vào túi quần, đi len lỏi ra sau quán mà không có bao nhiêu chiếc xe đậu. Và rồi đúng như dự đoán khi mà cậu thấy ai đang đứng hút thuốc và tựa vào chiếc xe quen mắt.
"Sao rồi, thằng con lai?"
"Người biết phép cư xử họ chào hỏi nhau như vậy sao? Giờ tao mới biết.". Shin cười nhạo, nhìn thằng Max đang hút khói vào đầy phổi trong khi bực bội vì bị cậu mắng, sau đó thì bỏ thuốc lá xuống đất rồi mũi chân đạp thật mạnh cứ như đe dọa.
"Mày đừng có mạnh miệng cho lắm. Coi chừng sẽ bị như cái đang ở dưới chân tao.". Shin thật muốn lắc đầu. Nếu nó giỏi thật thì nó không phí thời gian nói chuyện hay đe dọa cậu đâu, đáng lẽ nó đã xông vào cậu rồi. Nhưng mà như đã nói, có thể nó tự tin bởi vì có dẫn thêm 2 đứa đồng bọn, còn chưa tính đứa bạn của nó đang đứng phía sau cậu nữa.
4 chọi 1... Không hề thấy ngạc nhiên khi mà nó chỉ là con chó thất bại trong ánh mắt của mọi người.
Suy nghĩ thương hại được truyền qua ánh mắt hơi nhiều một chút, bởi vì Shin cười khinh, không hề có dáng vẻ e sợ chút nào. Thế là người hận tới nỗi định xử người của thằng Oat phải máu chạy lên mặt.
"Mày cười mẹ gì!". Nó túm lấy cổ áo của cậu.
"Miệng cũng là miệng tao. Tao cười thì nó nặng gót chân mày hay sao?". Shin nghĩ rằng cậu ở cùng thằng Sun hơi nhiều quá mức rồi nên mới tiếp nhận sự ghẹo gan từ nó nhiều tới như vậy. Và điều đó làm cho đối phương nghiến răng.
"Đừng có mạnh miệng với tao."
"Haizzz, nói việc của mày ra đi thì hơn, để tao còn quay lại uống đồ free tiếp. Lâu lâu bạn tao mới đãi một lần.". Và rồi chàng Chananon nói một cách chán chường, lấy tay gỡ bàn tay đang túm lấy cổ áo cậu nhưng lại làm cho Max máu càng chạy lên mặt. Lần trước bị cậu vật giữa trường đua, hôm nay cậu còn ghẹo gan nó nữa mặc dù thấy rõ rằng cậu thất thế tới mức nào.
"Mày nghĩ rằng tao quên chuyện mày đã làm ở trường đua sao?". Shin nhướng mày một chút, ra vẻ giống như không nhớ ra. Chỉ một lúc sau rồi kéo dài giọng.
"À~~~, chuyện mà mày nằm một đống giống như chó ở dưới đất ấy hả?"
"Tao nói cái này cho mày biết nhé...". Max kéo lại tới nỗi Shin áp sát vào người, đôi mắt rực lửa bởi sự căm hận.
"Tao sẽ đập mày cho nát bét rồi đem mày ra dụ thằng Oat tới. Kỳ này cả mày, cả chồng mày sẽ biết tao cảm thấy thế nào.". Lời đe dọa cùng với khuôn mặt chỉ cách nhau gang tay không hề làm cho Shin e sợ, mà chỉ... bật cười.
Tiếng cười vang vọng khắp bãi đậu xe vắng người. Tiếng cười đầy ấp sự nhạo báng. Kiểu mà Max khựng lại, nhìn thằng đầu đỏ giống như nó đã mất trí rồi bởi vì tình thế như vậy mà còn cười được. Không biết có phải sợ tới nỗi phát điên rồi hay không. Nhưng chỉ một lúc sau, Shin ngừng cười.
"Chừng nào mày mới ngưng sủa?"
"Thằng khốn kiếp!!!"
*Pặc*
Dứt lời khinh thường, người nghe liền nổi máu. Nắm đấm nặng nề va thẳng gò má chàng con lai. Nhưng thay vì làm cho Shin choáng, cậu lại nhếch nụ cười hung hãn, đảo lưỡi trong miệng để cảm nhận mùi vị tanh của máu trước khi quay ngoắt lại nhìn.
*Pặc*!
Nắm đấm nặng nề bay thẳng vào mặt thằng Max, là tín hiệu để cho tụi đang quan sát tình hình lao vào khóa 2 bên tay Shin lại. Nhưng việc trở thành cái bia cố định không hề làm cho Shin sợ, bởi vì cậu nhấc chân lên đạp vào bụng người lao tới ngay lập tức, tới nỗi nó té xuống đất, tiếng kêu vang lớn, khác với người bị hội động đang nói với chính mình rằng... khá là vui.
Hừ hừ, tao đã lâu không có ầm ĩ như vậy từ hồi học cấp 2 tới giờ.
**********************************
"Thằng Shin nó có tiêu chảy không ta? Hay là lại cặp với ai nữa rồi?"
Sun vẫn ngồi ở bàn một mình lúc nhiều anh chị đi tới chào hỏi rồi rủ đi ngồi cùng nhau, tới nỗi cậu chạy qua uống rượu free hết 1 ly mà vẫn chưa thấy đứa bạn con lai quay lại vào quán. Ngay cả khi về ngồi lại bàn, có bạn tới ngồi trò chuyện cùng mà vẫn chưa thấy. Nhưng ngay vào lúc định gọi điện kiếm xem nó có về nhà trước hay không, 2 vị đàn anh quen mắt đã lao vào trong quán.
Người đầu tiên thì đúng không ưa bản mặt, người thứ 2 thì cực kỳ thân thiết luôn.
"Oat, bình tĩnh đi mày."
"Bình tĩnh mẹ gì chứ!". Cựu trưởng nhóm giáo dục nói với anh Saifah lời mà làm cho Sun hơi nhướng mày một chút. Sun chú ý người quét mắt nhìn khắp quán trước khi quay qua thấy cậu.
"Sun..."
"Thằng Dear không có tới anh ơi. Nó ở cùng người yêu.". Khi đàn anh lao tới, tuyến thần kinh giữ kỹ bạn liền phát tác. Miệng nói ra ngay lập tức. Nghĩ rằng đối phương lo cho đứa bạn nhỏ con của cậu nữa chắc luôn, thế nên không nhịn được mà cảm thấy hơi bực bội một chút về việc mắc gì mà dính vào bạn cậu quá vậy. Thế nhưng câu trả lời lọt ra khỏi miệng lại làm cho cậu khựng lại.
"Shin đang ở đâu!"
"Tại sao lại là nó?". Sun trả ngược lại ngay lập tức khi mà chưa từng thấy 2 người này có dáng vẻ thân thiết với nhau chút nào, tới nỗi chuyện hồi mấy ngày trước chạy vào trong đầu.
Ngày mà cậu cãi nhau với anh Ryu hình như nghe thấy là...
"Hey, anh và nó..."
"Thằng Shin đang ở đâu? Nói ra nhanh lên!!!". Vẫn chưa kịp hỏi xong, Oat đã kéo mạnh cả 2 bên vai của Sun, để cho người đang chắp nối sự việc khựng lại, nhìn sắc mặt hoảng hốt của đối phương một cách khó hiểu, cỡ cỡ như người trong quán bắt đầu di chuyển tránh đi bởi vì nghĩ rằng sắp có chuyện.
"Nó đi ra sau quán, vẫn chưa quay lại nữa..."
*Vụt*
Chỉ vừa biết câu trả lời, Oat đã lao đi về hướng mà cậu nói ngay lập tức, kiểu mà Sun ngáo ra mặt nhưng vẫn kịp kéo vai anh Saifah lại.
"Thế này là thế nào vậy anh?"
"Muốn biết thì đi theo.". Saifah không trả lời mà chỉ nói lớn tiếng chen giữa vào tiếng nhạc, làm cho Sun quay lại nói với phục vụ trong quán mà mình thân thiết ngay lập tức.
"Bàn đó một hồi quay lại tính tiền.". Khi nói xong thì liền chạy theo 2 anh khóa trên mà lúc này đã mất tích ra sau quán. Và khi chỉ vừa bước ra khỏi bức tường chắn giữa bên ngoài và tiếng nhạc bên trong, tiếng kêu lớn trộn lẫn với tiếng da thịt va chạm mạnh vào nhau đã xé không khí bay tới, làm cho Sun hết hồn và trợn to mắt.
"Shin-chan!!!". Sun lao tới ngay lập tức, ngang qua 2 đàn anh đang đứng tại chỗ. Thắc mắc rằng tại sao không vào giúp bạn của cậu, nhưng rồi chàng Nam khôi khoa trở nên đứng hình.
"Hey!!!". Sun kêu lên chỉ 1 từ duy nhất. Âm thanh làm cho chàng đầu đỏ ngẩng mặt lên rồi giơ tay lên chào hỏi.
"Sao rồi mày? Tới trễ quá đó."
Trời, thằng Shin xử hết đám này... sao?
Hình ảnh nhiều người nằm chất đống dưới đất. Một số người thì ôm chặt bụng của mình, một người khác thì thằng con lai lôi cổ áo lên từ dưới đất trong khi bản thân nó cũng lem nhem không khác gì. Áo rách, tóc tai rối xù, máu chảy ở khóe miệng, bầm hết nửa mặt, nhưng lại... cực kỳ ngầus.
Vào lúc này, ánh đèn từ bên trong quán rọi ra phản chiếu với tóc màu đỏ đã che đi một phần mặt của nó. Chỉ thấy đôi môi cười nhạo một cách hài lòng, hơn nữa còn có cái background là người nằm lót dưới dân. Thằng Sun này xin nói luôn... rõ ràng là thần chiến tranh mà.
Sau đó, Shin buông tay ra khỏi áo của người mà mình nắm lấy rồi quay qua nhìn đàn anh.
"Tới trễ quá anh, tận nửa tiếng đồng hồ..."
"Cẩn thận!". Vẫn chưa kịp để Shin nói xong thì Oat đã thấy thằng Max đứng dậy rồi xông tới người đang đứng quay lưng, thế là lao tới kéo Shin mà lúc này đang đứng nghiêng người ra, làm cho con chó cắn lén đúng như cái tên lao về phía Saifah - người cũng đang kinh ngạc không ít nhưng vẫn giơ chân lên đạp nó kịp.
"Ôi!!!"
"Ui, chân tao kêu cái rộp luôn.". Saifah than vãn, nhìn người va chạm vào bàn chân mà đúng lúc cậu giơ ra, tới nỗi gục xuống đất. Tiếng kêu vang lớn cùng lúc mà Oat kéo đàn em con lai quay lại nhìn vào mắt để cho thấy ánh mắt giận dữ.
"Điên hay sao vậy, Chananon! Đi ra đánh nhau với tụi nó một mình ấy hả! Cậu nghĩ cậu là ai?"
"Thì sao? Tự anh chậm trễ.". Shin nói một cách mệt mỏi, không định quát ngược lại cái người mà nhìn cũng đủ biết là đang cảm thấy có lỗi. Nhưng cậu tự mình đi ra, hơn nữa cũng không có bị đau gì nhiều. Dáng vẻ không nề hà gì làm cho Oat vò đầu thật mạnh rồi chỉ về phía đám đang nằm.
"Nếu nó không chỉ tới có nhiêu đây thì cậu sẽ làm thế nào? Để cho tụi nó đập cậu chơi hay sao!!!"
"Anh Oat!". Nhưng rồi Shin nói chen vào, giơ tay lên giống như can ngăn rồi hỏi câu hỏi mà người nghe chỉ biết nghẹn lời.
"Vậy anh nghĩ rằng anh là ai mà có quyền lo lắng cho em?... Ba cũng không phải, người yêu cũng không phải. Xin lỗi nhé, em tự chịu trách nhiệm với bản thân được.". Shin nói như muốn cắt đứt vấn đề. Biết là đối phương hay lo lắng, lo ngay cả người không phải là gì với bản thân. Và bây giờ cậu quá bực bội để mà có thể đối phó với ai.
Dù cho được vận động, nhưng cậu không có biếи ŧɦái tới mức bị đấm rồi nói rằng chỉ là chuyện nhỏ nhặt đâu. Và hơn nữa, bây giờ cậu cực kỳ bực bội... bị xem là vợ của đàn anh trước mặt thôi chưa đủ, khi nhớ tới sự thật rằng cả 2 không là gì với nhau thì lại muốn vận động đập tụi này thêm 1 trận nữa.
"Ôi!!!"
"Đừng có định gây sự với tao nữa... Đi thôi, Sun. Nước đá tan hết rồi.". Shin quay qua đá thẳng vào sườn người đang nằm rồi quay qua gọi đứa bạn đang nể phục chưa hết, ánh mắt đang đầy ấp câu hỏi mà cậu lười trả lời. Nhưng Sun vẫn chịu cất đi sự thắc mắc lại trước rồi đi theo đứa bạn con lai vào trong, để lại 2 đàn anh ở tại chỗ đó.
"Oat, mày định thế nào?". Saifah hỏi rồi nhìn lính của thằng Max nhân lúc mọi người nói chuyện với nhau mà bỏ lại đại ca bò ra xa, nhưng cậu vẫn đứng trông chừng cái tên đang nằm dưới đất. Và điều đó làm cho Oat cúi xuống tới gần người đang nằm.
"Nếu mày làm gì thằng nhóc đó thêm 1 lần nữa thôi... thì đừng trách là tao không báo trước!". Oat thì thầm nói với thằng Max bằng giọng hung tợn trước khi đẩy nó hết sức rồi quay qua nói với bạn thân.
"Mày đem thằng này giao cho anh Pakin, nói ra cho hết rằng nó đã làm chuyện khốn nạn gì... Anh Pakin quan tâm Shin, chắc sẽ không để cho nó bị chặn đường xử lý như vậy nữa.". Lời nói mà ngay cả Max còn trợn to mắt. Không ngờ rằng thằng đầu đỏ ghẹo gan đó lại là người vừa ý của Pakin, trong khi đó Saifah nhận lời rồi móc điện thoại ra gọi cho anh trai sinh đôi, người đã nói là sẽ theo sau.
"Mày đi đi. Lo cho nó thì cứ đi. Chỗ này tao lo liệu được.". Saifah nói một cách đơn giản, để cho người nghe khựng lại, giờ mới nhận ra rằng ánh mắt của bản thân đang nhìn vào trong quán.
"Tao không có lo lắng. Nó tự lo cho bản thân được."
"Mày đừng lừa dối chính mình.". Saifah nói một cách buồn cười khi mà ngay vào lúc đứa bạn đang cùng làm đồ án thấy tin nhắn trên điện thoại thì nó liền chạy tới mà không hề nghĩ trước nghĩ sau. Người khác có thể sẽ nghĩ rằng thằng Oat lo lắng cho tất cả đàn em, nhưng đối với cậu, cậu thân với nó rất nhiều, tới mức thấy được sự khác biệt.
Thằng Oat lo cho thằng nhóc đó... nhiều lắm kìa.
"Tao... Haizzz!". Oat thở dài trước khi vỗ vai đứa bạn rồi bước vào trong quán mà không định phản đối gì nữa hết. Nói với chính mình rằng cậu lo là vì cậu đã dẫn nó đi gặp thằng Max... chỉ vậy mà thôi.
**********************************
"Ờ hở, bộ dạng như vậy mà còn uống rượu được nữa mày."
Sun nhìn đứa bạn đang dùng 1 tay chườm nước đá vào gò má, tay còn lại cầm rượu mà cậu pha cho, kiểu mà người nghe bật cười trước khi nhăn mặt như bị động vết thương.
"Thì đồ free mà."
"Ờ, thằng Sun này lời nào ra lời đó. Hôm nay tao đãi cho, ăn mừng vì một thoáng tao thấy thần chiến tranh xuống đầu thai bên trong mày."
"Tới mức đó luôn?"
"Ờ, tao đúng nể phục. 3 chọi 1..."
"4, một đứa chạy thoát.". Sun chỉ biết kêu oh ho~. Cũng ngờ là thằng bạn con lai không tầm thường, nhưng ai mà ngờ là có chuyện tới như vậy mà nó còn đánh cho tụi đó đo sàn.
"Vậy thì mày phải gặp thằng Mai, bạn tao. Thằng đó gây sự không chừa ngày nào, tửu lượng cao hơn tao nữa. Hồi cấp 3, nó chính là người dẫn tao chạy trốn thầy cô giám thị.". Sun nói một cách buồn cười, kiểu mà người nghe nheo mắt lại một chút, cử động cái hàm hơi nhói một chút trước khi hỏi một cách thắc mắc.
"Rồi rốt cuộc mày sẽ không hỏi tao rằng đã xảy ra chuyện gì?". Người nghe cười nhẹ với câu hỏi trước khi huơ tay qua lại.
"Mày đâu phải thằng Dear đâu. Từ lúc quen biết mày, tao thấy mày có thể chăm sóc cho chính mình. Nếu mày muốn kể thì mày sẽ tự kể cho tao nghe. Nhưng nếu là chuyện của thằng Dear thì phải nhiều chuyện để mà giúp, bởi vì nó không tự lo cho bản thân được.". Tới nỗi Shin bật cười trước khi kêu tiếng ê miệng, nhấn nước đá vào gò má của mình mạnh hơn một chút. Biết làm sao được, từ hồi cấp 2 tới giờ đâu có đấm đá như vậy đâu, tay nghề lụt đi nhiều.
"Tao bắt đầu muốn gặp
thằng Mai bạn mày rồi đó.". Nhóm bạn này đúng thú vị.
"Ờ, vậy hết học kỳ này đi chơi với tụi tao không? 4 ngày 3 đêm, đi hết cả đám luôn đó mày. Rồi mày sẽ biết đẹp trai cả lũ là thế nào.". Sun nhướng mày một chút, kiểu mà người nghe muốn cười nhưng chỉ có thể nhếch khóe miệng rồi nói đùa.
"Nếu thằng Dear được gọi là đẹp trai."
"Hừ hừ, đẹp trai theo phong cách dễ thương đó mày. Mấy cô gái ào tới liên tục hỏi rằng... em lấy ai trong nhóm làm chồng vậy.". Và rồi Sun đổi giọng cho hài hước, để cho Shin tưởng tượng theo và rồi thấy rõ luôn.
"Ờ, vậy tao đi với..."
"Tôi ngồi cùng nhé."
Chỉ vừa mới nhận lời bạn, người mà cậu không muốn nói chuyện cùng cho lắm đã tới ngồi bên cạnh, kiểu mà Sun càm ràm rằng hết hứng uống rượu. Có thể hiểu rằng Sun nó không hài lòng khi mà anh khóa trên này cứ dính vào thằng Dear không ngừng, nhưng bây giờ cậu cũng thấy bực bội.
Tao đây mỏng manh giống thằng Dear lắm hay sao mà lại phải tới chăm sóc vậy ta?
"Chuyện này tao không nhiều chuyện không được. Rốt cuộc mày và anh Oat là thế nào? Thay phiên nhau thông giống như mày nói hả?". Sun thốt lên ngay lập tức, không quan tâm đàn anh sẽ nghĩ thế nào. Và điều đó làm cho Shin quay lại nhìn vào mắt người bên cạnh rồi thở dài.
"Nếu anh Oat ok thì tao cũng ok đó. Hừ!". Và rồi phát ra âm thanh trong họng một chút làm cho Oat chau mày.
"Không cần làm vẻ mặt giống như... "Cái thằng nhóc này lại nữa sao? Lại nói tới chuyện lên giường nữa rồi" đâu anh Oat.". Và rồi Shin nói một cách buồn cười, sự bực bội tan bớt đi một chút. Cũng không hiểu bản thân rằng tại sao không hài lòng khi đối phương ra vẻ giống như lo lắng, lại còn đem mình ra so sánh với đứa bạn nhỏ con suốt nữa.
Cũng biết sẵn người như vậy tính nết thế nào rồi.
"Không có, tôi chỉ định hỏi rằng tại sao cậu không đi khám, tại sao vẫn ngồi uống ở đây nữa."
"Chỉ bị đấm thôi, không phải té xe.". Không khỏi trả treo ngược lại làm cho Oat thở một hơi thật dài. Cũng hiểu là chỉ bị đấm, là cậu cậu cũng không đi.
"Vậy hôm nay để tôi đưa về."
"Và chỉ bị đấm thôi đó ạ, không phải là bị tàn phế không lái xe được."
"Không trả treo chỉ một chuyện thôi thì có chết không?". Oat thở dài lần nữa làm cho Shin bật cười và rồi đau vết thương, thế là huơ tay đại khái như nói rằng lười cãi, trong khi Sun nhìn cảnh tượng đang xảy ra với sự suy tư.
Anh Oat nhìn có vẻ lạ đi so với lúc ở cùng thằng Dear. Biết rằng đó là vì anh ấy thích đứa bạn nhỏ con của cậu, nhưng bầu không khí lúc ở cùng thằng Shin cũng khác so với ở cạnh đàn em khác.
Dáng vẻ thoải mái, không nghiêm nghị như đàn anh giáo dục và không có dịu dàng, tốt bụng quá mức, nhìn... có vẻ thật sự tự nhiên.
Đôi này có chuyện gì với nhau vậy ta?
"Rồi mày định thế nào? Định mặt bầm về nhà hả? Ngủ ở phòng tao không?". Kỳ này Shin lặng đi một chút. Thật ra gây sự rồi về nhà cũng không có ai trách cậu đâu. Nhưng khi đứa bạn hỏi thì một suy nghĩ liền chạy vào trong đầu.
"Không sao. Tao nghĩ rằng tao có chỗ ngủ rồi."
Nghĩ thôi chưa đủ, Shin còn quay qua nhếch miệng cười với đàn anh một cái, kiểu mà làm cho Oat vô tình nhớ tới hình ảnh nó dùng miệng cho cậu. Thế nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ đi rồi nói với chính mình rằng vì lỗi của cậu nên nó mới bị đấm, chỉ tới ngủ ở phòng mình... có lẽ không sao.
------------ End Chap 63 ------------