Hạ Lục Nhất không phải không tin Hà Sơ Tam. Hắn biết Hà Sơ Tam đối với hắn là thật lòng thật dạ, sẽ không hại hắn. Thế nhưng trong đầu Hà Sơ Tam luôn tồn tại tư tưởng tuân thủ pháp luật, thị phi đúng sai, đạo lý chính nghĩa, ‘hại’ người hay là ‘cứu’ người đều không dựa theo suy nghĩ của bọn xã hội đen. Hắn càng hiểu Hà Sơ Tam thì càng biết Hà Sơ Tam sẽ vì hắn làm gì.
Hạ Lục Nhất chỉ hi vọng Hà Sơ Tam hiểu, phản bội và hãm hại ‘huynh đệ’ của hắn là điều cấm kỵ nhất, cũng là giới hạn cuối cùng của hắn, cho dù hắn yêu Hà Sơ Tam như thế nào chăng đi nữa, cũng không thể khoan dung đến bước này. Hắn hy vọng Hà Sơ Tam đủ thông minh, đừng ép hắn phải trở mặt, đừng ép quan hệ hai người họ phải đi đến đường cùng.
Thiết bị nghe lén này, nếu nói là vì hoài nghi Hà Sơ Tam thì không bằng nói là hắn đang cố thuyết phục mình, để mình an tâm —— hắn thống hận nhất là chuyện nghi ngờ người bên gối mình, phải tẩy đi hiềm nghi của hắn với Hà Sơ Tam mới có thể xóa đi bất an trong lòng hắn.
Hà Sơ Tam ngồi xe đến thẳng công ty, ở dưới lầu công ty trao đổi một phần tài liệu với đồng nghiệp, rồi lên văn phòng lạch cạch lanh cách một bản văn kiện, sau đó ra ngoài tiếp khách, thao thao bất tuyệt trình bày một hạng mục ‘rất có tiền đồ’. Đến gần giữa trưa, Hà Sơ Tam tới chợ, ầm ĩ một trận mua mấy cân cua và một vài mớ rau.
Điện thoại Hạ Lục Nhất reo lên, sau khi nhận thì truyền tới giọng nói mang ý cười của Hà Sơ Tam: “Anh rời giường chưa? Tôi mua cua và rau cải, anh còn muốn ăn gì không? Sườn rán nhé?”
“Ừm, sườn rán.” Hạ Lục Nhất lơ đãng đáp.
Hà Sơ Tam cúp máy, bắt đầu buôn dưa lê với bác gái hàng thịt. Hạ Lục Nhất gác máy, lại cầm tai nghe lén nghe ngẩn người.
Cả một buổi sáng, Hà Sơ Tam không hề có bất cứ hành vi khả nghi nhưng trong lòng hắn vẫn luôn bất ổn —— từ đầu đến cuối Hạ Lục Nhất vẫn luôn hoài nghi về cuộc điện thoại gọi đến lại không nói gì kia, đuôi số điện thoại là 911 trông rất quen mắt.
Hắn gọi điện thoại cho Thôi Đông Đông, muốn cô lật lại tư liệu về Tạ Gia Hoa của năm đó. Đến khi Thôi Đông Đông gọi lại, cùng lúc đó trong máy nghe lén cũng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hắn nhấn loa ngoài, giọng nói Thôi Đông Đông vang lên cùng lúc với tiếng trả lời của Hà Sơ Tam.
“Lão đại, đuôi số điện thoại của Tạ Gia Hoa chính là 911.”
“Alo? …… Tạ sir?”
Hạ Lục Nhất máu toàn thân đều lạnh buốt.
……
Hà Sơ Tam mang túi nguyên liệu về nhà, ở trong phòng bếp leng keng một phen, về nhà đã lâu mà vẫn chưa thấy Hạ Lục Nhất, cậu mặc tạp dề hô một tiếng lên lầu: “Lục Nhất ca?”
Qua hồi lâu, Hạ Lục Nhất mới ngậm điếu thuốc đi ra từ phòng ngủ, đứng ở cầu thang tầng hai, mặt không đổi cúi xuống nhìn Hà Sơ Tam.
“Xuống đây đi, anh lại không ăn sáng nữa hả?”
Hạ Lục Nhất chậm rãi xuống lầu, tựa vào cửa phòng bếp, khoanh tay nhìn dáng vẻ Hà Sơ Tam thái rau, trầm mặc hút thuốc.
“Sao thế?” Hà Sơ Tam quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mất tập trung của hắn, lau lau tay lên tạp dề, tiến lên muốn hôn hắn một cái.
Hạ Lục Nhất nghiêng đầu, chỉ để cậu hôn đến má, một tay ngăn ngực Hà Sơ Tam, thờ ơ mà thanh lãnh nói: “Nấu cơm đi.”
“Đói sao?” Hà Sơ Tam cười, nhạy bén nhận ra ưu tư của Hạ Lục Nhất: “Có chuyện gì không vui sao? Anh lo cho Đại Ba Đầu?”
Hạ Lục Nhất “Ờ” một tiếng, đẩy cậu đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống bắt đầu xem TV.
Một bữa cơm này ăn rất vô vị, Hà Sơ Tam nói liên miên không ngừng, Hạ Lục Nhất lại chỉ cúi đầu lạnh nhạt gắp đồ ăn.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Đây là lần thứ ba Hà Sơ Tam hỏi hắn, tay chống má, vẫn là vẻ mặt thản nhiên thân thiết ấy.
Hạ Lục Nhất đột nhiên thấy buồn nôn —— Hà ảnh đế quả thật đúng là cao siêu, vẻ mặt thuần lương như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng trước một giờ đó, cậu ta lại cùng đối thủ một mất một còn của Hạ lão đại gọi điện thoại, hẹn thời gian gặp mặt.
Từ khi nghe thấy Hà Sơ Tam gọi cái tên Tạ Sir, trong lòng Hạ Lục Nhất hoảng loạn không tin nổi, luôn cảm thấy lý do gặp mặt của hai người có lẽ do một lý do khác, có thể là do Tạ Gia Hoa uy hiếp. Hắn đợi Hà Sơ Tam trở về thẳng thắn nói với hắn, nhưng xem dáng vẻ này của Hà Sơ Tam, có lẽ không tính đề cập đến nửa câu.
Hạ Lục Nhất cảm thấy mình nuôi bên gối không phải là hồ ly mà là chồn, nó hung hăng cắn xé tim phổi hắn, uống máu hắn, sau đó cười lộ hàm răng trắng xóa đầm đìa máu.
“Không có gì, tâm tình không tốt.” Hạ Lục Nhất dừng đũa, châm thuốc: “Chiều này cậu theo tôi ra biển giải sầu một chuyến.”
Hà Sơ Tam hơi dừng đũa, lập tức giống như không có việc gì mà cười nói: “Chiều nay công ty tôi có chuyện, tối có được không?”
Hạ Lục Nhất âm trầm nhìn cậu. Hà Sơ Tam trấn tĩnh tự nhiên, vẫn cười cười, giơ tay rút điếu thuốc, hôn lên mặt Hạ Lục Nhất: “Tôi sẽ về nhanh thôi, tôi mời anh ăn cơm Âu nhé?”
“Ha.” Hạ Lục Nhất cười lạnh: “Được.”
Cơm nước xong, Hà Sơ Tam thu dọn sơ qua rồi vội vàng rời đi. Hạ Lục Nhất tựa bên cửa lớn nhìn bóng dáng cậu, vẻ mặt lạnh lẽo, thân hình hiu quạnh giống như thê tử nhìn trượng phu ra ngoài trộm hoan. Hắn cau mày xoay người lên lầu, đeo tai nghe.
Hà Sơ Tam và Tạ Gia Hoa hẹn nhau ở quán café Đàn Ký cách không xa cục cảnh sát —— là nơi công cộng người đến kẻ đi, không cần phải tránh kiêng kị. Tạ Gia Hoa mặc tây trang phẳng phiu, vẫn là gương mặt Poker vạn năm không đổi, trầm mặt uống nước lọc.
Hà Sơ Tam kéo ghế dựa ngồi xuống, gọi một tách café, lễ phép chào: “Tạ sir.”
“Cậu lại cùng ở một chỗ với Hạ Lục Nhất.” Tạ Gia Hoa nói.
“Tạ sir phục vụ nhân dân, quan tâm đến mấy chuyện riêng này của thị dân, đúng là có lòng.” Hà Sơ Tam cười nói.
Tạ Gia Hoa không khách sáo với cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Sáng hôm qua cảnh sát bắt Từ Cẩm Hà, ngoại hiệu là ‘Đại Ba Đầu’, là thủ hạ ‘Hồng côn’ của Hạ Lục, nói vậy chắc cậu cũng hiểu. Đại Ba Đầu thú nhận rất nhiều tội trạng của Hạ Lục Nhất nhưng chỉ bằng lời khai của một mình hắn thì chưa đủ, tôi cần một người có thể cung cấp tình báo để phụ trợ cảnh sát làm chứng.”
“Tạ sir, rất xin lỗi.” Hà Sơ Tam bình tĩnh, tỏ vẻ vô tội thuần lương: “Tôi không tham gia vào ‘việc làm ăn’ của Lục Nhất ca, hoàn toàn không biết gì cả, không thể giúp anh làm chứng.”
Tạ Gia Hoa mở cặp văn kiện, đẩy một chồng ảnh chụp mơ hồ lên trước mặt cậu: “Rạng sáng 5h ngày mười lăm, sở cảnh sát khu phía đông Cửu Long nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, một người đàn ông báo có người ‘ẩu đả’, sau khi cảnh sát đuổi tới thì phát hiện một lượng thuốc phiện lớn và đánh bài phi pháp của đám người Đại Ba Đầu. Tôi điều tra cuộc điện thoại này, là điện thoại công cộng vịnh Causeway cách chỗ làm của cậu khoảng mười lăm phút đi bộ. Mà camera theo dõi dưới lầu của công ty đã cho thấy, cậu rời khỏi đó khoảng 5h sáng, đến 7h mới trở về. Cậu và Hạ Lục Nhất quan hệ rất thân mật, có điều kiện này, có thời gian này, cuộc điện thoại này chính là của cậu.”
Hà Sơ Tam gật đầu cảm ơn với nhân viên phục vụ bưng café đến, sau đó nâng lên nhấm một ngụm, bình tĩnh nói: “Động cơ? Động cơ để tôi gọi cuộc điện thoại đó?”
“Cậu xuất thân từ thành Giao Long, mẹ đẻ chết trong một cuộc đấu tranh của các bang phái, được nha sĩ Hà Bỉnh Tiên thu dưỡng. Hà Bỉnh Tiên là một người thành thật, dạy cậu lễ nghĩa liêm sỉ, thành tích từ nhỏ của cậu đã rất ưu tú, chưa từng bôi đen, sau khi thi vào đại học Long Cảnh đều đạt học bổng, là một người chính trực ưu tú. Ban đầu cậu lui tới với Hạ Lục Nhất, là do hắn bắt ép cậu đến công ty điện ảnh viết kịch bản. Theo ý tôi, hành vi cậu gọi điện thoại này là đã không chịu nổi với Hạ Lục Nhất. Hoặc cũng có thể, cậu không ngừng tiếp cận Hạ Lục Nhất là muốn phá hủy đường dây buôn thuốc phiện của hắn.”
Hà Sơ Tam ha ha cười khổ, đau đầu xoa huyệt thái dương, lại cười khổ nói: “Tạ sir, tôi không cao thượng như anh nghĩ đâu. Hơn nữa, tôi vừa mới biết ba không phải là ba ruột của tôi, tin tức này quả thật rất dọa người.”
Cậu cầm lấy ảnh chụp trên bàn nhìn một lượt, nói: “Mấy tấm ảnh này có thể chỉ ra tôi rời công ty lúc 5h nhưng lúc đó là do tôi thức đêm công tác mà hôm sau phải mời khách hàng dùng bữa, nên tính về nhà ba ở Cửu Long tắm rửa thay quần áo. Anh có thể tìm camera theo dõi ở gần bến tàu Thiên Tinh lúc 5h15, lúc đó tôi đang đi qua khu trung tâm văn hóa, không thể nào xuất hiện vịnh Causeway. Cuộc điện thoại kia không phải tôi gọi.”
“Hơn nữa…” Cậu thở dài: “Thủ hạ Lục Nhất ca đều là người thích giảng ‘đạo nghĩa giang hồ’, Đại Ba Đầu sẽ không dễ dàng mở miệng khai như vậy. Lời ‘thú nhận tội trạng’ mà anh vừa nói, là muốn lừa tôi đúng không.”
Sắc mặt Tạ Gia Hoa chìm xuống, nhìn Hà Sơ Tam một lúc rồi nói: “Cậu có thể dễ dàng tha thứ cho những hành vi bẩn thỉu của Hạ Lục Nhất vậy sao? Đại Ba Đầu đã sa lưới, có lẽ đây chính là một bước để mở ra cánh cửa lớn, chỉ cần cậu phối hợp là có thể phá hủy đám phạm tội này, cậu không muốn giúp tôi thật sao?”
Hà Sơ Tam thở dài: “Tạ sir, trong lòng anh hiểu rõ, tuy Đại Ba Đầu là cao tầng trong công ty Lục Nhất ca nhưng hắn không biết nhiều, thế nên anh mới tìm tôi hỗ trợ. Về phần tôi, quả thật tôi không thể tha thứ cho một số hành vi của hắn, bằng không lúc trước đã không cãi nhau, nhưng tôi cũng đã nói qua với anh, tôi là một người ích kỷ —— năm đó Hứa Ưng phản bội Thanh Long mà chết, đó chính là cái gai trong lòng Lục Nhất ca, tôi không muốn hắn hận tôi.”
Cậu thả ly café xuống, cười khổ với Tạ sir: “Tạ sir, tôi vẫn luôn kính nể anh, tôi cũng muốn Hongkong trở thành một xã hội văn minh thanh bình. Nói tôi dối trá cũng được, ích kỷ cũng được, yếu đuối cũng được, tôi chỉ có thể lui bước như vậy, thật xin lỗi. Về sau xin anh đừng liên hệ với tôi, tôi sợ Lục Nhất ca hiểu lầm.”
Trong máy nghe lén vang lên một trận tạp âm, nghe như tiếng Hà Sơ Tam lui ghế đứng dậy, rời quán café. Hạ Lục Nhất phức tạp tháo tai nghe, nhìn góc tường phát ngốc một hồi lâu, sau đó cúi đầu châm một điếu thuốc.
Hắn trầm mặc hút vài hơi, đột nhiên cho mình một bạt tai!
…..(post:thatloanbatnhao.wp.com)
Tới gần sáu giờ tối, Hà Sơ Tam lái một chiếc xe trắng đến đón Hạ Lục Nhất ăn bữa tối. A Nam canh cửa hô: “Hà tiên sinh, mua xe mới rồi sao?”
“Xe quản lý, mấy hôm nay anh ấy đi Châu Âu công tác nên để tôi mượn dùng.” Hà Sơ Tam cười nói. Cậu đi qua một tiệm salon làm một kiểu tóc rẽ ngôi thời thượng, ở ghế sau xe còn lén đậy một tấm vải lớn.
Hạ Lục Nhất khoan thai đi tới, vừa đi vừa chỉnh caravat, ngẩng đầu nhìn thấy ‘xe mới’ của Hà Sơ Tam thì sửng sốt.
“Hà tinh anh, mua xe?” Hắn nghi hoặc nói.
“Mượn quản lý.” Hà Sơ Tam cười nói: “Nhanh lên xe đi, tôi đặt chỗ ở nhà hàng rồi.”
Hạ lão đại càu nhàu lên xe, không thoải mái lôi kéo caravat: “Mẹ nó, không phải không ăn cơm Tây sao, làm cái quái gì thế?”
Hà Sơ Tam cười cười nhìn liếc qua, bỗng nhíu mi, sờ lên má trái hắn: “Sao lại có dấu hồng thế này? Ai đánh anh?”
Hạ Lục Nhất xấu hổ khụ một tiếng, hất tay cậu ra: “Nằm mơ, lái xe!”
Hà Sơ Tam còn muốn nâng mặt hắn cẩn thận nhìn kỹ. A Nam A Sâm bắt gặp cảnh show ân ái trắng trợn này, sợ phòng giám thị Sai lão ở phố đối diện nhìn thấy, thì khụ khụ một trận nhắc nhở. Hạ lão đại thẹn quá hóa giận, đập một chưởng lên trán Hà tinh anh: “Có đi không hả? Không đi thì tôi ra!”
Hà Sơ Tam vừa lái xe vừa nhìn chung quanh, mắt thấy cảnh sát theo đuôi đã bị bỏ một đoạn xa —— Ít nhất sẽ không thể thấy rõ tình hình trong xe —— Vì thế để Hạ lão đại lái xe giúp, còn mình xoay người xốc màn che ở sau xe, mùi hương hoa hồng nồng đậm lập tức tràn ngập khoang xe.
“Đệt!” Hạ Lục Nhất run tay, suýt không khống chế nổi tay lái: “Họ Hà kia, cậu làm gì vậy?”
Hà Sơ Tam sột soạt lui về, nhét một bó hoa hồng đỏ tươi vào trong lòng hắn: “Tặng anh.”
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Hạ lão đại được người tặng hoa, cảm giác như giẫm phải đống bom, nét mặt già nua thoáng chốc nóng lên: “Đệt, làm cái quái gì vậy? Cậu không thấy mắc ói sao?”
“Mắc ói chỗ nào?” Hà Sơ Tam rất ủy khuất: “Hoa hồng đại biểu trái tim tôi.”
“Buồn nôn, ngậm miệng.” Hạ Lục Nhất tàn bạo nói, khóe mắt Hà Sơ Tam liếc qua —— mặt Hạ lão đại đỏ như táo.
“Phốc……”
“……”
“Đau đau đau! Tôi sai rồi, sai rồi mà, tôi không cười! Đừng đạp, tôi đang lái xe…”
Hai người ngồi ở một nhà hàng hướng mặt ra biển, Hạ Lục Nhất để đóa hoa hồng đáng xấu hổ ở trong xe, vừa thờ ơ cắt beefsteak vừa giương mắt liếc Hà Sơ Tam —— Hà tinh anh hai tay nâng má, trong mắt mang ý cười, không nhúc nhích dõi theo hắn.
Cuối cùng Hạ Lục Nhất nhịn không nổi mà đập dao nĩa, dựa ra sau ghế, nói: “Nói đi, hôm nay cậu muốn làm gì? Lén la lén lút!”
“Lục Nhất ca, anh quên rồi sao? Hôm nay là 16/4.” Hà Sơ Tam cười tủm tỉm trả lời.
Hạ Lục Nhất suy nghĩ cả một vòng cũng không nghĩ ra hôm nay là ngày gì: “Thì sao?”
Hà Sơ Tam dựng ba đầu ngón tay: “Ba năm trước đây, ngày hôm nay, là ngày anh tóm tôi đến viết kịch bản.”
“……” Hạ Lục Nhất trầm mặc hồi lâu, không nói gì: “Thì sao?”
“Là kỷ niệm cuộc gặp gỡ đầu tiên của đôi ta, là một ngày trọng đại.” Hà Sơ Tam làm như có thật.
“Cậu là thiếu nữ thời trung học sao? Kỷ niệm cái méo gì?!”
“Ha ha…” Hà Sơ Tam thản nhiên vui vẻ: “Là kỷ niệm rất có ý nghĩa mà, Lục Nhất ca. Anh nói xem, lúc đó khi thấy tôi chui ra từ bao tải, ấn tượng đầu tiên của anh là gì?”
Hạ Lục Nhất khinh thường cười một tiếng: “Thằng ranh con miệng còn hôi sữa.”
Hà Sơ Tam thản nhiên nâng má si mê nhìn hắn: “Lúc đó tôi nghĩ, đây là xã hội đen sao? Sao lại ‘đẹp trai’ như vậy?”
“Hừ.”
“Sau này anh để tôi viết kịch bản, còn mình ngồi trên bàn ăn thịt bò. Tôi thường xuyên vừa nhìn vừa nghĩ, mông này thật nhỏ, thật tròn, thật muốn nhấc lên……”
“Hà. A. Tam,” Hạ Lục Nhất ra sức niết dĩa ăn: “Cậu đừng cho rằng nơi công chúng thì tôi không dám đánh cậu.”
Hà Sơ Tam thức thời sửa miệng, cười cười đổi đề tài: “Tôi nghĩ, chắc tôi trời sinh đã có hứng thú với giới nam, lại nhất kiến chung tình với anh, thế nên ngay lần đầu tiên gặp mặt đã có ý với anh, tuy sau này phát hiện ra anh là ác bá, khụ.. Nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện, anh cứu tôi, bảo vệ tôi, chiếu cố tôi..”
Tín nhiệm tôi. Khoan dung tôi. Thương tôi. Sủng tôi. Nói cho tôi biết bí mật của anh. Sau khi say rượu thì ngủ trong lòng tôi.
“Dẫn tôi đi xem điện ảnh, đưa tôi ăn cơm Tây, dạy tôi đánh bóng bàn, mang tôi đi bờ biển nướng, ở trong bệnh viện hôn tôi……”
Hạ Lục Nhất mất tự nhiên khụ một tiếng, che giấu nhét vào miệng một miếng beefsteak —— Mẹ nó, nói cứ như ông đây đang trêu ghẹo cậu không bằng!
“Tôi yêu anh, Lục Nhất ca.” Hà Sơ Tam nói, thận trọng đẩy một hộp nhỏ tinh xảo đến trước mặt Hạ Lục Nhất: “Ở bên tôi nhé.”
Hạ Lục Nhất niết dĩa ăn, khóe môi vẫn dính vụn beefsteak, bởi vì được thổ lộ bất ngờ mà ngơ ngác một lúc, mới mấp máy môi muốn nói gì đó lại bị miệng đầy thịt bò sặc.
“Khụ khụ khụ…… Khụ…… Mẹ nó, buồn nôn…” Hắn chật vật nuốt thịt bò, chỉ cảm thấy má nóng đến mức sắp tan chảy, lắp bắp nói: “Mẹ nó, không phải giờ cậu đang ở nhà tôi sao?”
Gì mà ở bên nhau, ở cũng ở rồi, lại còn ‘bên nhau’ cái mẹ gì, còn đưa nhẫn, đây là muốn… cầu hôn sao?
Hắn buông dĩa, nét mặt già nua ửng đỏ mở hộp —— sau đó mặt tái mét.
Bên trong đặt một tượng phật kém chất lượng.
“……”
Hạ Lục Nhất không nói gì mà đẩy hộp lại, mặt nhìn Hà Sơ Tam hỏi: “Gì đây?”
“Tượng phật cầu cho anh.” Hà Sơ Tam vô tội trả lời: “Ban đầu tôi tính mua nhẫn nhưng nghe nói ba muốn mở rộng tiệm tạp hóa, nên đưa tiền hết cho ông ấy rồi.”
“……”
—— có thằng nào cầm ngọc phật kém chất lượng đi cầu hôn sao!? Mẹ nó, nói một đống lời buồn nôn, mở hộp đưa cho lão tử một tên mập xanh biếc không đáng một xu?! Chó má!!
Hà tinh anh nghèo kiết xác từng đưa ‘giấy trắng’ thay bánh ngọt, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Nói tấm lòng không cần hình thức, anh nhận thứ này trước đi, năm sau tôi bổ sung lại cho anh.”
—— Bổ cái con mẹ mày!
Hạ lão đại đen mặt tùy tay nhét tượng phật vào trong túi, muốn lấy dao ăn phăng cậu thì thấy vẻ mặt thâm tình vô tội ấy, lại không hạ thủ nổi.
Hà Sơ Tam thoát chết, vô cùng hào hứng: “Chúng ta chính thức ở bên nhau rồi đúng không?”
“Vậy cậu nghĩ thế nào là ở bên nhau? Đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật?”
“Khụ, cái đó thì phải xem cuối năm tôi có thể xin nghỉ được hay không, nghỉ được thì chúng ta liền đi. Tôi thuê một phòng trọ ở trung tâm văn hóa, gần chỗ ‘công ty’ anh, cũng gần chỗ bến tàu Thiên Tinh, anh đi làm và tôi qua biển cũng tiện. Anh chuyển đến ở cùng, có được không?”
Hạ Lục Nhất đen mặt nhìn cậu, Hà Sơ Tam đầy mong chờ, cười lộ răng với hắn.
“Đợi lát nữa dẫn tôi qua xem.” Hạ Lục Nhất nói.
Hà Sơ Tam thuê một căn phòng một phòng khách hai phòng phòng ngủ nửa cũ nửa mới ở trung tâm văn hóa, nói là có phòng khách, thư phòng và phòng ngủ nhưng trên mái nhà có sân thượng có thể ngắm cảnh và nướng đồ ăn. Hạ Lục Nhất đi quanh khảo sát, cái phòng này cũng tốt hơn cái phòng mà cậu thuê ở Tây Hoàn, nhưng trên sân thượng vẫn còn để đầy ống nước và sắt rỉ.
“Mấy ngày này tăng ca, tôi còn chưa tới quét tước sân thượng.” Hà Sơ Tam nói: “Vào nhà ngồi trước đi.”
Trong phòng bài trí lại rất chỉnh tề sạch sẽ, vách tường và trần nhà đều quét qua một lớp vôi, trên cửa sổ dán mấy tấm giấy cắt của Hà ba, bộ ghế sô pha và khăn trải bàn đều là màu cam ấm áp, đèn đặt dưới mờ mờ hơi tối. Áo ngủ dép lê, sô pha đệm dựa, bát đũa phòng bếp, bàn chải phòng tắm, thứ gì cũng đều là đồ đôi.
“Ê nhóc.” Hạ Lục Nhất vừa thăm quan vừa mắng: “Cậu sớm đã lập kế hoạch rồi đúng không? Thuê lúc nào?”
“Tháng trước. Nơi này đều tiện đường đến công ty của hai người chúng ta.”
Hạ Lục Nhất hừ một tiếng: “Quá nhỏ, đừng mong tôi tới ở.”
“Vào phòng ngủ xem không?” Hà Sơ Tam dỗ dành nói.
Hạ Lục Nhất hùng hùng hổ hổ, vô cùng ghét bỏ, cuối cùng vẫn theo Hạ Lục Nhất đi dép đôi cùng vào phòng ngủ.
Đẩy cánh cửa nửa khép, bật đèn, ánh đèn lập tức chiếu sáng cả căn phòng, Hạ Lục Nhất bỗng ngây ngẩn cả người.
Trên tường treo một tấm áp phích cao bằng nửa người, một người con gái trẻ tuổi cười vui vẻ với ống kính, trong lòng cô ôm một vì sao, mặc một chiếc váy trắng mỏng, tóc đen dài mượt buộc thành một bím tóc thanh nhã, bối cảnh là biển hoa xanh biếc.
Ước chừng đây là áp phích mười năm trước, đó là một đĩa nhạc duy nhất phát hành sau khi Hạ Tiểu Mãn học ca hát. Lượng bán không cao, không phát hành lần hai, là bản có hạn. Tiểu Mãn sau khi chết ở biệt thự thì hỏa táng, ngay cả Hạ Lục Nhất cũng không hề lưu lại một kỷ niệm.
Hạ Lục Nhất đứng ngẩn người tại chỗ, kinh ngạc nhìn nụ cười tươi tắn của Tiểu Mãn khi chưa phải chịu tra tấn thống khổ, tay ấn công tác hơi run run.
“Tôi có một đồng nghiệp là người thích sưu tầm, năm đó trùng hợp mua một bản. Hắn tặng đĩa nhạc này cho tôi, giờ anh nghe chút chứ?” Hà Sơ Tam dán sau tai hắn, nhẹ giọng nói.
Hạ Lục Nhất móc mạnh công tắc xuống, trong một mảnh tối đen kéo Hà Sơ Tam ấn xuống giường!