[TFBoys 3P] Là Em!

Chương 8: The end!



" Bảo bảo, mau mau lật thuyền a~~~".

" Tiểu Thiên mau mau lật thuyền."

" Aiyo, Thiên Thiên à không được thì đạp đổ thuyền nga con."

"....

Bụm miệng cười, đây là tình huống gì vậy? Lâu lắm rồi cậu mới lên wechat. Hôm này không có việc gì làm liền tiện tay một chút vào coi, không ngờ bản thân lại gặp cái sự việc này.

Hơn một nghìn tin nhắn chờ, trong đó còn chưa kể dung lượng của hộp tin còn có hạn nên vừa mới xóa một cái thì liền có cái mới xuất hiện. Nội dung thì đa dạng nhưng chủ yếu đều xoay quanh vấn đề " đảo chính".

Không sai. Chính là " đảo chính".

~~~~~

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải từ khi xác lập mối quan hệ yêu đương với cậu liền chủ động truyền thông không thèm bàn bạc trước. Làm cậu sợ thót tim. Dù gì thì đây cũng là Trung Quốc tư tưởng của mọi người vốn vẫn còn cổ hủ: nam nhân không thể yêu nhau. Làm như vậy không phải quá liều rồi sao?

Như vậy còn chưa tính fan của nhóm khi biết được tin này sẽ sốc đến mức nào nữa. Gay còn chưa nói, hai thành viên trong nhóm yêu nhau còn chưa nói nhưng cả ba thành viên cùng yêu nhau thì quả thật rất khó có thể tin được.

Hơn nữa, công ty... sẽ cho phép sao?

Nhưng hình như mọi lo lắng của cậu là thừa rồi thì phải. Hai người bọn họ so với cậu đã suy tính hết rồi. Ngay khi vừa truyền thông thì lập tức hủy hợp đồng đồng với công ty, tiện tay một cái cũng tương tự làm vậy cho cậu.

Chỉ với một tin tức " Ba thành nhóm nhạc TFBOYS yêu nhau" không một lời bình, trực tiếp đập thẳng vào mắt người nhìn, đấm thẳng vào tai người nghe.Chẳng cần dài dòng lôi thôi, ấy vậy mà không hề bị phản đối. Thực quá bất ngờ.

~~~~~

Ngồi ngẫm lại cũng cảm thấy có chút kì quái: Sao họ biết cậu " nằm dưới " mà để đảo chính?

Lại mò lên weibo, tìm vào tài khoản của Vương Nguyên và Tuấn Khải... mấy thứ này là gì?

" Vào xem bảo bảo nhà tui ngủ này! " * Hình cậu ngủ.*

" Phía sau người đàn ông thành công là một người... đàn ông thành thụ." * Hình cậu chu môi đứng phía sau hai người Tuấn Khải và Vương Nguyên. *

"....

Cậu còn có thể nói gì được nữa sao?

Giỏi, hai người quá giỏi rồi. Lợi dụng cậu không đụng vào weibo liền hoành hành.

Nhưng nó là... sự thật...

Có gì mà ngạc nhiên. Tưởng cậu muốn vậy lắm sao?

Cậu không hiểu sao, từ lúc trở về từ Mĩ cả người cậu giống như lại dậy thì một lần nữa thì phải. Da trắng hơn, mịn hơn. Không có cao lên nhưng lại gầy hơn lúc trước. Bụng sáu múi huyền thoại cũng không cánh mà bay để lại eo nhỏ... Tuyệt đối không có nam tính lên chút nào cả.

So với hai người họ, cậu tuyệt nhiên nhỏ bé hơn. Cậu không rõ, chỉ biết lúc trở về thì họ so với cậu đã hơn cả cái đầu. Chỉ cần đứng cạnh họ là biết bản thân thật sự nhỏ bé, đứng sau họ, liền mất hút luôn.

Tuấn Khải còn không tính nhưng Vương Nguyên a. Vì cớ gì mà hắn lại phải dậy thì quá mức như vậy. Cậu nhớ trước đấy khi đứng cạnh hắn thì bản thân cậu luôn có cảm giác mình chính là đang bảo vệ hắn, nhưng giờ thì sao? Cậu hiện tại chính là đang dựa vào người ta. Hắn sao với trước đây có da có thịt hơn rồi, cũng cao lớn, vai rộng chứ có kém ai đâu.

Đấy thế đấy, như vậy thì cậu còn lấy đâu ra tư cách mà đòi đảo chính với bọn họ.

~~~~~

Thơ thẩn một hồi thì:

- Bảo bối, làm sao vậy?

- Cậu về từ lúc nào vậy Vương Nguyên?

- Vừa mới thôi. Mà sao cậu lại ngơ ngơ một mình thế này.

- À không có gì, chẳng qua...

- Vương Nguyên, sao cậu dám chuồn trước anh?

- Em không có, bảo bối cứu tớ.

Hai người đang đánh nhau phải không?

Cậu không rõ Vương Tuấn Khải từ đâu đi tới liền một, hai bước thẳng đến chỗ Vương Nguyên mà túm lấy cổ áo hắn.

Đang nghĩ gì vậy, đấm đá đánh nhau thật sao? Không có đâu, lại vẫn mấy trò vật qua vật lại chơi hơn 10 năm không chán của họ. Trẻ con chết được.

~~~~

" Cậu khỏe không, Tiểu Thiên?"

" Ừm, khá ổn. Còn cậu?"

" Cũng tốt."

" À mà, cậu..."

- Tuấn Khải, trả điện thoại cho em.

- Không. Xem em nói chuyện với ai mà không thèm quan tâm anh " thân tàn mà dại".

* Cúi xuống nhìn*.

- Vương Nguyên, cậu qua đây.

- Gì vậy?

- Cậu nhìn này.

- Trần An Nhiên? Bảo bối, sao cậu liên lạc với cô ta?

- Bạn tớ mà.

- Bạn? - Hai người đồng thành.

- Ừm.

- Nhưng lúc trước em nói, cô ta là bạn gái của em mà? - Tuấn Khải thắc mắc. Trong lòng có chút khó chịu khi cậu vẫn còn giữ liền lạc với cái cô Nhiên, Nhiên gì đó.

- Ờ thì là... giả thôi mà.

- Giả. - Vương Nguyên nói mà cứ như hét lên.

Cái này là thể loại gì vậy? Thật thật, giả giả. Là bạn gái nhưng lại là giả. Hắn thật muốn chửi thề một câu mà.

- Ừm, tại vì cái lần đó muốn dứt tình với hai người nên em mới làm vậy. Chứ thực ra cô ấy là bạn em quen ở Mĩ.

- Giỏi, em giỏi quá nhỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ.

- Bảo bối, có phải cậu ăn gan hùm rồi phải không?

Giọng điệu này, bộ dạng này...

- Không lẽ hai người định... định...

- Đúng vậy, em nghĩ sao? - Tuấn Khải nhướng mày.

- Làm bảo bối xuống giường không được, rất tuyệt mà. - Vương Nguyên nhéo mắt.

- KHÔNG.

~~~~~

- Ưm... a...

- Lại nữa, mới có chút liền thỏa mãn như vậy. Vương Nguyên cậu thấy sao?

- Bảo bối quả thật ngày càng dâm đãng a.

- Ưm... ư... a...

~~~~~ Ở kế đó.

" Này có ai còn ở đó không vậy? Thiên Tỉ, cậu đâu rồi?...Hả, tiếng gì vậy? Xin lỗi đã làm phiền. "

Tút, Tút, tút...

Điện thoại vừa mới tắt....

~~~~~

THE END!

Chương mới, cũng là chương cuối. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện!

Ai còn có nhu cầu muốn đọc tiếp đam mĩ, thì có thể tìm " [ Đam mĩ+ Xuyên thư] Từ ngôn tình thành đam mĩ " của tác giả mà đọc nha. Truyện mới chỉ có văn án giới thiệu thôi, chương mới thì tuần sau mới có.

Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho truyện! ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.