" Người đó là ai thế nhỉ, mình tò mò quá đi. Mình thấy người này giống giống tên ngốc mặt liệt sao á, giống thế không biết nhưng mà mình mới tiếp xúc với tên đó một thời gian rất ngắn thôi mà, sao có thể chứ. Haizzz cũng có thể trước lúc mất trí nhớ mình đã từng gặp thì sao? Có rất nhiều nghi vấn trong vụ này quá" Nó cũng mới phát hiện ra bản thân hình như sáng nào cũng suy nghĩ về những chuyện kiểu này thì phải. Thở dài một cái, nó nhảy khỏi giường thay quần áo, VSCN,..vv. Vừa định bước ra khỏi cửa phòng thì Williams và TFBOYS đã đứng tập trung ở cửa - CHÀO MỪNG ĐẠI MỸ NHÂN CỦA CHÚNG TA QUAY TRỞ LẠI_ Williams và TFBOYS cười cười nhìn nó
- Rất đúng, tôi chính là " Đại mỹ nhân" nhưng tôi không phải của mấy cậu đâu. Cảm ơn vì các cậu đã ái mộ tôi HAHAHA_ Nó vênh mặt, vỗ ngực cười lớn
- Tự luyến, thôi được rồi, không phải "đại mỹ nhân'' của tụi này thì cũng là "Bảo Bảo'' của tụi này a, nhóc nhỏ tuổi nhất mà_ Tuấn Khải cười tít cả mắt để lộ cái răng khểnh và lực sát thương kinh khủng, xoa đầu nó dịu dàng như với một đứa em gái
Nó bắt đầu ôm ngực, giả vờ té về phía sau, chỉ là giả vờ thôi cuối cùng té thật. Một cú đau điếng làm mọi người lo lắng. Nó nhanh chóng đứng dậy, cười trừ và chốt một câu " Tôi té là tại mấy cậu, mới sáng sớm đã muốn tàn sát con dân kiểu này chắc tôi tổn thọ mất"
Mọi người chỉ biết nghe mà không hiểu cái gì, cứ ngơ ngơ ra đó [ngốc quá]. Bỗng có tiếng:" Ọc...ọc..ọc" từ bụng người nào đó vang lên. Tất cả bọn họ đứng nhìn nhau. 1s, 2s, 3s....cả lũ ôm bụng phá ra cười. Cuối cùng nó tốt bụng lên tiếng bảo:
- Tôi sẽ đãi mấy cậu đi ăn nha, tôi trả giá_ Nó nhìn tất cả bọn họ
- WOA, cậu tốt quá_ Williams và cả TFBOYS đồng thanh
Nó, Williams và TFBOYS đến một tiệm gà rán. TFBOYS thì phải cải trang còn nó và Williams thì cứ thoải mái vì nó và anh vẫn chưa quá nổi tiếng ở Trung Quốc. Họ ngồi trong góc quán
- Cứ ăn thoải mái nha, tôi trả giá mà_ Nó cười nhưng trong ánh mắt của nó có gì đó không được bình thường cho lắm. Cái sự bất bình thường của nó chỉ có một người nhìn ra, đó chính ra: Anh Dịch cao lãnh. Vì cảm thấy có cái gì đó không đúng, Thiên Thiên quyết định không ăn nữa, nó cũng thế, cả hai người đều lấy lý do là không đói. Chờ đến khi 3 người kia ăn no nê thoải mái, nó đi ra nói chuyện với chủ quán một lúc rồi quay vô nói giá tiền của cả suất ăn.
- Cậu nói giá tiền với tụi tớ làm gì, cậu mau trả đi chứ_ Vương Nguyên thắc mắc
- Tại sao tôi phải trả chứ?_ Nó quay qua hỏi
- Không phải cậu bảo đãi bọn tớ sao nên cậu phải trả tiền_ Vương Nguyên giải thích
- Đôi tai nào của cậu nghe thấy tôi nói tôi phải trả tiền? Tôi nói trả giá đâu có nói sẽ trả tiền. Từ nãy đến giờ mấy cậu ăn rất nhiều rồi, tự chia nhau trả đi nha_ Nó cười nham hiểm
" Biết ngay là sẽ có vấn đề mà, may mà mình không bị dính trưởng không thì đẹp rồi" Thiên Thiên thầm nghĩ trong lòng
Cuối cùng họ phải nắm tay nhau trả tiền, nội tâm quằn quại. Nó cứ đứng đấy cười, trong lòng sung sướng " Cho chừa cái vụ hôm nọ, làm tôi bị rượt quanh trường, hahaha, vui quá" Tiếp theo cả bọn đi mua đồ. Chúng nó mua rất nhiều thứ: khăn này, giầy này, gang tay này, quần áo các loại,...vv. Cuối cùng cả lũ rủ nhau đi ra công viên chơi.
- Hình như mang nhiều đồ thế này hơi cồng kềnh thì phải, chúng ta chơi kéo búa bao coi ai thắng ai thua nha_ Nó lêu ý kiến
- Tán thành_ Cả bọn đồng thanh" kéo búa bao" bỗng tự nhiên nó nói chen vô, một câu nói rất nhanh" Thắng hay thua các cậu vẫn phải bê đồ cho tôi." Vừa dứt lời, đã có kết quả: nó thua bét nhè ra nhưng nhờ câu nói đó cả bọn phải chơi lại trừ nó. 4 người quay lại lườm nó và đều chung một suy nghĩ" Đồ khôn lỏi"
" Tôi biết là tôi thông minh mà, tôi nhất định sẽ hành mấy cậu dài dài HAHAHA "
Đó chính là một ngày vô cùng đáng nhớ của nó. Nó vui vẻ, nó vui khi thấy bọn họ bị nó lừa, bị nó xỏ xiên đến mức tức đến tím tái mặt mũi." Ngốc quá cũng khổ ha, mấy cậu phải rút kinh nghiệm đó" Nó suy nghĩ
Còn về phần những người còn lại, tuy bị nó trêu rất nhiều nhưng họ lại có thể nhìn thấy sự hồn nhiên, trong sáng mà nhạy bén qua từng cử chỉ, lời nói của nó. Từ ấy mà tình bạn của 5 người họ càng ngày càng phát triển và tốt hơn