-Chỉ mong là sẽ gặp thần tượng lần sau thôi!Nó đứng 1 mình ở đấy lẩm bẩm, tay để ở trước ngực như kiểu gặp chuyện gì đó, mặt ngây ngây như con gà mái tây.
-Anh, Bảo Bảo đâu rồi nhỉ?_mẹ
Ba mẹ nó đi ra chỗ vừa nãy nó đứng mà không thấy. Thế là ba mẹ nó phải chia nhau ra tìm nó.
-Ai nhìn giống con gái mình thế nhỉ?_ba nó nói
Hai ông ba này, ngố thật! Đấy là con gái hai ông bà chứ ai! Ba nó kéo mẹ nó đi ra chỗ nó đang đứng, vỗ vào vai nó 1 cái. Nó quay ra nhìn nói:
-Ba, mẹ. Sao 2 người ở đây?
Nó như kiểu mất trí nhớ tạm thời í, rõ ràng nó đi cùng ba mẹ sang đây đâu phải 1 mình nó sang đây đâu.
-Bảo Bảo, con không khỏe sao?
Mẹ nó sờ đầu nó xem có sốt không, vì trí nhớ của nó có vấn đề mà. Cứ chốc chốc lại mất trí nhớ.
Nó lắc đầu nhìn mẹ nó khó hiểu. Mẹ nó biết giờ nó đang thắc mắc về câu bà nói. Bà liền giải thích:
-Con quên rồi sao? Ba mẹ cùng con sang đây mà.
Nó gãi đầu, nhìn mẹ cười. Không phải là nó không nhớ mình đi cùng với bố mẹ mà là vì nó vừa thấy thần tượng nó mà quên bén đi mất, mình sang đây cùng ba mẹ.
-Thôi, 2 mẹ con ra đây ba trở về nào._Ba nó lên tiếng.
_ _ _
-Đây là nhà mình sao, đẹp quá à.
Nó hét lên khi thấy ngôi nhà trước mặt mình. Lấy máy ra chụp hình.
-Nhà mình ở đây cơ mà.
Ba nó chỉ cái nhà đối diện với nhà mà nó khen.
-???
Dấu hỏi chấm được hiển thị ngay trên đầu nó khi ba nó nói. Nó lững thững đi theo ba nó.
«Nhà kia đẹp thế, kể nhà í là nhà mình thì tốt quá thể. Chả biết nhà ai nữa.»
Nó quay lại nhìn ngôi nhà ấy mà xót xa trong lòng.
-Bảo Nhi, con mang cái này lên phòng đi._mẹ nó
-Dạ.
Nó chạy vào cầm 1 sấp ảnh có hình Idol lên tầng.
20" sau
-Mẹ ơi, mẹ cho con đi ra ngoài chơi nha!
Nó từ trên tầng bước xuống, nói với mẹ nó.
-Con định đi đâu?_mẹ
-Con đi dạo phố.
Nó nhanh nhảu trả lời.
-Ừ, đi 1 tí là về nha.
-Vâng, mẹ tuyệt nhất. Moa moa...
Nó thơm vào mà mẹ nó rồi chạy lên tầng, 1 hành động không khác gì con nít khiến mẹ nó lắc đầu mà cười.
Nó mặc một cái áo phông màu trắng ngắn tay có hình 3 cái nón ở trước ngực, quần jean màu đen có sước vài chỗ, búi tóc cao như kiểu bình thường (vì tóc nó dài) rồi đội mũ màu đen có chữ TFBOYS. Trông nó giờ cũng ngầu ngầu phết, nhìn cá tính hơn hẳn.
Nó đi xuống chào ba mẹ rồi xỏ đôi giày màu đen kẻ trắng mà nó yêu thích nhất vào.
Nó hiên ngang đi ra đường, dáng đi không khác gì xã hội đen cả (đó là cách đi thoải mái của nó). Thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình, nó nở nụ cười nhạt rồi thay đổi cái dáng đi của đàn ông đi.
-Á, kia...kia có phải là Thiên Tỉ không? Nhìn cái dáng í quen lắm. Đi theo thử coi.
Nó nhảy cẳng lên khi thấy thần tượng của mình, rồi quyết định theo dõi thần tượng mình đang đi đâu.
-Ớ, Thiên Tỉ đến đây để làm gì thế nhỉ?
Nó thắc mắc khi thấy anh đang đi vào 1 tòa nhà lớn. Thấy anh mở cửa đi vào, nó chả biết làm gì hơn là ngồi trước cổng nhà người ta. Đợi.
-Chả biết tới đây để làm gì nữa.
Nó làm bàu 1 mình, độc thoại từ nãy tới giờ. Chờ lâu qua, đâm ra nó cũng ngủ luôn từ lúc nào không biết.
-Nè, nè.
Một bàn tay đập vào người nó làm nó giật mình quay ra chửi:
-Tổ tông nhà đứa nào dám đập vai bổn cô nương...
Nó quay ra, ngạc nhiên khi thấy người đập vai mình chính là Idol của mình. Nó há hốc mồm, cứng họng không nói lời nào.
-Làm gì ở đây vậy? Theo dõi tôi sao?
Thiên Tỉ cau mày tỏ thái độ không mấy vui khi có người theo dõi mình và câu nói của nó vừa nãy.
-Ai...Ai theo dõi...Cậu?
Nó lúng túng không biết giải thích thế nào cho anh hiểu.
-Hình như tôi và cậu gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
Thiên Tỉ nhìn nó, cố nhớ lại mảnh kí ức của anh vì nhìn nó quen lắm.
-Tôi...tôi và cậu đâu quen nhau. Xin phép tôi về trước.
Nó lấy mũ che đi khuôn mặt sợ anh nhận ra mình, rồi chạy đi luôn.
«Cô gái ấy là người mình gặp ở sân bay mà. Sao cô ta lại theo dõi mình. Thật đáng ngờ.»