Có một đống chuyện, lộn xà lộn xộn đang đổ ập lên đầu của hai người còn lại, mà thủ phạm gây ra cái mớ hỗn độn này, không ai khác chính là Vương Nguyên. Cậu chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Xộc qua phòng của Tuấn Khải, năm phút sau anh thấy đồ đạc của mình toàn bộ đều bay ra ngoài. Thiên Tỉ đáng thương dự định trước tính chạy lại khóa cửa phòng mình, nhưng không nhanh bằng Nguyên Nhi, cậu đã nhanh chóng chui tọt vào phòng của Thiên Tỉ ngay sau đó. Thiên Tỉ đau khổ ôm tim lếch thếc đi lại sofa. Cuối cùng, khi đã hoàn thành việc dọn toàn bộ đồ đạc của hai người kia ra bên ngoài, Vương Nguyên mới thỏa mãn chạy vào phòng mình.
“Vương Tuấn Khải, anh quăng cái quần lót (!?) của em đâu mất rồi??”
“Gì cơ???”
“Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu ngồi im, đừng có nghịch cái di động của tớ nữa”
“Hả??”
Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ, ngồi im bất động, cổ họng bất dịch.
Vương Nguyên rốt cuộc là lúc sáng ăn nhầm cái quái gì mà bây giờ lại khùng khùng như thế chứ hả??? Hết chọi đồ đạc rồi lại phá hoại di động của bọn họ, tự nhiên bây giờ lại la làng lên bảo mất đồ. Chuyện….cái quái gì đang xảy ra??
Nhìn phản ứng của hai người bọn họ, Vương Nguyên không nhìn được chạy vào một góc tường, ngồi ụp mặt vào đầu gối mà cười hắc hắc. Bọn họ…..thật là vui quá đi!! Nhưng Nguyên Nhi này, tôi quên chưa cảnh báo, họ đã nhìn thấy cậu cười họ rồi kìa~
Vương Tuấn Khải nhìn thấy đứa em yêu quý của mình trưng ra bộ mặt thõa mãn liền bực tức. Tuy nhiên, anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào phòng Nguyên Nhi, đóng cửa và….tối thui… Một lát sau, có tiếng hét từ kí túc xá vọng ra, long trời lở đất.
“AAAAAAAAA, Vương Tuấn Khải, tại sao anh quăng tất cả quần lót của em ra ngoài??”_Vương Nguyên bất mãn chạy lại giật cái quần lót cuối cùng của cậu từ tay Tuấn Khải, miệng chu chu hét.
“Sao nào? Anh mới vừa quăng thôi, khi nãy anh không có quăng nhé”_Tuấn Khải vui vẻ đáp
“Anh quăng hết rồi, tài sản của em…..”
Thiên Tỉ nhòm vào cửa phòng, tạm thời đã lắng nghe được toàn bộ câu chuyện, trong lòng thầm nghĩ đến tương lai sau này của Vương Nguyên. Không nhịn được mà mỉm cười.
“Vương Nguyên, chi bằng sau này cậu chỉ cần mặc quần mà thôi….”
Một giây tĩnh lặng…
Một đàn quạ đen hết sức cà chớn bay vòng vòng Nguyên Nhi, mở miệng kêu quạ…ạ…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Thật là một buổi sáng yên bình nha.
[….]
Tại phòng luyện thanh.
“Vương Nguyên, khi nãy la hét đặc biệt cao siêu, không hiểu sao bây giờ luyện thanh lại không lên nhỉ??”_Thiên Tỉ choàng vai Nguyên Nguyên, nói vu vơ sau đó quay qua nhìn cậu mỉm cười thuần khiết.
Vương Nguyên bất lực nhìn cái nụ cười khốn khiếp của Chiên Chiên cũng khốn khiếp lởn vởn trước mặt, chỉ tức bản thân không còn sức lực để vồ cho tên này một cái chát vào mặt. Nhưng mà nghĩ lại, cậu nên để hận, sau này trút hết lên người của bạn gái tên này, chí ít ra cũng có thể làm cho hắn khốn đốn một tí, chứ bây giờ trả thù thì không thể nào địch lại.
Nguyên Nhi, số của mi cũng thật là khổ!!
Cô giáo luyện thanh chớp chớp mắt nhìn tiểu cừu non bình thường, nay lại bỗng chốc tắt tiếng, cười cũng ra nước mắt nha. Mai lại có buổi biểu diễn, chẳng lẽ lại hủy bỏ??!
Nhưng đó chắc là kế sách cuối cùng thôi nhỉ? Ai da, số cô bị Nguyên Nhi lây làm cho khổ theo rồi!!
“Các em cứ ở đây luyện tập, buổi biểu diễn ngày mai không thể không có Vương Nguyên, thế nên, chúng ta hủy chứ nhỉ?”_Cô giáo đẩy gọng kính, giọng bất lực.
“Em nghĩ là ngày mai Nguyên Nhi chưa thể bình phục được đâu, hay là cô xin cho chúng em nghỉ luôn cả một tuần này đi, cô nhé? Dù gì thì chúng em cũng đã hoạt động quá nhiều trong năm vừa qua rồi! Coi như bồi bổ tinh thần cho chúng em đi.”
Vương Tuấn Khải hùng hồn tuôn nguyên một tràn thuyết tự tin cùng tự luyến phắn ra tứ lung tung. Cô giáo luyện thanh chỉ biết méo mặt trước cậu học trò lý lẽ như cuội này, muốn cãi cũng không cãi được!
“Một tuần thôi mà cô!”_Thiên Tỉ nhăn nhăn, miệng trề ra tí nữa là rớt.
“Cô không biết, còn tùy vào CEO của công ty”
“Chắc chắn là được, nếu lấy danh dự của cô….khụ…khụ…ra bảo đảm”_Vương Nguyên ho sù sụ cũng vui vẻ chèn vào cuộc trò chuyện.
“Đúng đúng, cô lấy danh dự của cô ra đảm bảo đi, chỉ một tuần này thôi, chúng em sẽ quay trở lại làm việc”_Thiên Tỉ vui vẻ vỗ tay, mặt mày hớn hở.
“Tuyệt nhiên không có bất cứ bảo vệ hoặc người nào được xen vào cuộc sống của chúng em trong vòng 1 tuần này cô nhé!”
Cô giáo luyện thanh tội nghiệp không thể mở miệng ra nói bất cứ câu gì nữa, chỉ biết ngậm ngùi đi ra khỏi phòng, xem ra cô phải làm như thế rồi. Haizz, thật là hết cách mà! Nhưng cô nào ngờ…. khi vừa ra khỏi phòng, lũ quỷ ở trong đây lại bắt đầu mở tiệc ăn mừng ngay cơ chứ!!
“Yeahhh, thế là…khụ khụ,…khụ…tuần này chúng ta được xỏa rồi!!”_Vương Nguyên nhảy lưng tưng, chạy vòng vòng, ôm cả Đô Đô cùng chạy vòng vòng.
Chạy qua….
Chạy lại….
Chóng mặt chưa Nguyên Nhi???
“Em có chắc không? Lỡ như….”_Vương Ca run run
“Không có…khụ khụ…khụ..không có sao đâu!!”_Nguyên Nhi vẫn vui tươi, vẫn tiếp tục chạy mặc dù đầu ốc đã quay cuồng.
“Thế thì……”_Thiên Tỉ cười bí hiểm.
“Chúng ta tổ chúc đi chơi đi nhỉ? Rủ bọn Y Ngọc đi luôn~”_Vương Tuấn Khải mắt sáng long lanh.
“Vâng.Vương Nguyên, cậu đừng có chạy nữa!!”
[….]
TFBOYS khi nãy làm bộ làm tịch trong phòng luyện thanh, ngoan ngoãn như những chú cún. Bây giờ được trở về “động” liền hiện nguyên hình.
Chạy nhảy tứ tung. Gối bay khắp nơi, bông gòn thì phủ toàn bộ căn phòng, chẳng mấy chốc cái khí hậu khắc nghiệt của mùa hè đã được họ hô biến một cái thành chốn thanh hoa mùa đông với lỉnh kỉnh bông tuyết rơi.
Một khung cảnh tuyệt vời.
Lãng mạn…lãng mạn đến lãng xẹt….
Một khung cảnh trắng xóa, hít vào một tí là hắc xì đến sáng mai chưa tống hết đống bông gòn ra khỏi mũi.
Một tuyệt tác nhân gian….
Vương Nguyên sau khi hít hầu như gần hết cái đống nhầy nhụa đó, liền nằm vật ra giường mà thở dốc, ăn vạ.
Khuôn mặt biến sắc, thở bằng miệng, thực thảm bại a.
“Hai người…..hai người….”
“Sao thế bảo bảo, có phải em thích tuyết do tụi này tạo ra nên nằm mà hưởng thụ?”
Vương Tuấn Khải từ dưới đất bay lên, cầm cái gốc đập cho Vương Nguyên một cái. Vương Nguyên nhảy cẫng lên, giật lấy cái gối, rượt Tuấn Khải chạy thẳng một vòng kí túc xá. Thiên Tỉ trong phòng ngơ ngác nhìn theo hành động cực kì “người lớn” của hai người kia mà bò lăn ra cười, cười bất chấp hình tượng nam thần trong mắt những đứa em đang mắt to tròn nhìn cậu từ ngoài cửa.
Gì chứ, cười cũng có tội à?
“Thiên Tỉ sư hyunh, hai người họ bị sao vậy?”_Trình Trình khiếp sợ, giọng run lẩy bẩy, lấy can đảm kinh khủng lắm mới dám hé miệng hỏi một câu.
“Anh không biết, thời tiết như thế này, chạm dây thần kinh cũng phi thường tự nhiên”_Thiên Tỉ hớn hở chạy vòng ra sau giường, chui tọt vào toilet
Trình Trình bảo bối dường như nghe được tiếng cười man rợ của tên nào đó từ trong phòng vệ sinh lảng vảng bay chầm chậm ra. Cậu bé chính thức bị dọa cho hoảng sợ một phen, mặt xanh như tàu lá.
“Thiên Tỉ sư hyunh bị chạm mạch như bọn họ rồi!”
Trình Trình chạy biến ra khỏi phòng, hét lớn. Tuy nhiên, một cậu bạn nào đó do không thể điều tiết được dây thanh quản của mình, âm thanh lại phát ra quá lớn, vang vọng khắp chốn, khiến cho con khỉ nào đó vừa chui vào toilet do giật mình đã trượt cục xà phòng mà biến thành một con ếch xinh đẹp.
Thiên Tỉ nghiến răng kèn kẹt.
Mối thù này, cậu nhất định phải đòi lại!!!!
Cơ mà, hình tượng nam thần bỗng chốc bị chính mình phá hủy, như thế thì làm sao mà đòi lại đây nhỉ??
…..
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, sau khi chạy hầu như đã gần hết cái kí túc xá thì mới an phận mà ngồi dưỡng thần tại tầng trệt. Ai nấy cũng thở cực kì sung sức, bao nhiêu khí oxi xung quang đấy chỉ sợ trong nháy mắt liền bị họ hấp thụ cho bằng hết.
“Vương Tuấn Khải, anh chạy chậm như rùa!!”_Vương Nguyên ha hả cười.
“Không phải anh chậm, chẳng qua là hôm nay cơ thể yếu tí!!”
“Yếu….ai da, mệt chết mất!!”_Vương Nguyên rấm rức ngồi đấm đấm chân. Miệng trề ra, ai mắt long lanh.
Thật thú vị nha, chạy cho sướng cái chân rồi ngồi đây than vãn. Cơ mà, hình như Vương Nguyên cậu đã quên cái gì ấy nhỉ? Việc này hình như cực kì quan trọng nha, quên đâu có được… Nhưng mà, dù gì đi nữa, cậu cũng quên mất tiêu rồi còn đâu! Ahuhu, bao nhiêu lâu mà cái bộ não này vẫn chưa thực sự sử dụng hết chất xám của nó, khổ cậu chết mất!
Chợt, Vương Tuấn Khải hình như nhớ ra cái điều gì đó sau hơn mười phút ngồi than vãn cho cái thân già của mình. Anh lục tìm cái điện thoại thân yêu sớm đã bỏ chủ nhân mà ở lại phòng. Mặt biến sắc, Tuấn Khải già bỏ mặc đứa em ngây thơ ngồi dưới sảnh, tức tốc chạy lên trên phòng với tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy ban nãy gấp hai, ba lần. Mi tâm Vương Nguyên giật hết sức mãnh liệt.
“À…..Quỳnh Như, quên báo cho em ấy việc đi chơi!”
Vương Nguyên chợt giật mình, búng tay một cái rồi lôi điện thoại ra.
[….]
Tại căn nhà nhỏ yên tĩnh của Y Ngọc.
Có một tiếng hét nho nhỏ với tần số khoảng mấy trăm MHz, đủ để thủng màn nhĩ người khác a.
“Y Thanh, cậu dậy ngay cho tớ!!”_Y Ngọc điên tiết hét lên, tay vẫn gị gị cái chăn màu đen cuộn 1 cục tròn tròn màu đen nằm trên cái giường màu đen
Quỳnh Như chán nản ngồi nghịch điện thoại, tiện thể xem luôn một màn hành động hấp dẫn nhất trong lịch sử.
“Y Thanh, cậu mà không dậy thì tớ bắt cậu đi chiên xù đó!!”
“Cho tớ ngủ…a!”_Y Thanh mỉm cười, nó gì đó nhỏ trong miệng rồi dụi dụi mặt, lăn ra tiếp tục ngủ.
“Y Thanh, cậu mà không dậy là tớ chụp lại cái mặt cậu lúc này rồi cho Thiên Tỉ xem nhé!!”
Quỳnh Như từ nãy giờ vẫn im lặng, an tĩnh mà ngồi nghịch điện thoại. Tuy nhiên, mỹ nữ an tĩnh này khi ngứa miệng phát lên một câu lại làm cho Y Ngọc đứng hình.
“Cậu đừng có dọa như thế, trong điện thoại cậu ta có một đống hình dìm của cậu. Coi chừng đó!!”
Y Ngọc tái mặt, thoáng cái biến thành mỹ nữ an tĩnh, thượng tọa kế bên Như Nhi, bất mãn nhìn con heo đang say giấc nồng trên giường, ấm ức tích tụ!! Trời ơi, tức chết cô mà. Cái này là cố ý chọc cho cô tức hộc máu luôn đây mààà.
Y Thanh, cứ đợi đó!!!
Y Ngọc bất mãn lườm nguýt Y Thanh một cái dài cả gang tay rồi mới bĩu môi, dậm dậm chân đi lại bên cạnh Như Nhi mà thả thân mình nhẹ nhàng đáp xuống cái ghế, lấy hai tay xoa xoa mắt, Ngọc Nhi bất lực thở hắt ra. Sau này chẳng lẽ cô phải làm ra cái má gì đó để đánh thức con heo này sao??
Như Nhi mỉm cười nhìn biểu hiện của Y Ngọc, tươi tắn giơ chiếc điện thoại của mình đến trước mặt cô, miệng vẫn không thể khép lại được.
[Quỳnh Như, có phải tụi em đang nghỉ hè? Tuần sau có thời gian thì đi chơi với tụi anh, một vài lí do đáng ăn mừng nên tụi anh được nghỉ nguyên một tuần sau mà không có lịch diễn. À, rủ luôn tụi kia nhé]
[Tụi kia là…?]
[Y Ngọc, Y Thanh, Như Bình…và cả em! Chúng ta đi đếm Thâm Quyến du lịch một chuyến chứ nhỉ?]
[Tụi anh gồm những ai ạ?]
[TFBOYS!!!!]
Nụ cười trên môi của Y Ngọc dần dần dãn ra, khóe môi nhanh chóng kéo lên thành một vòng bán nguyệt xinh đẹp động lòng người.
Tim Y Ngọc đập bất chấp nhịp điệu! Cô rốt cuộc cũng có cơ hội đi chơi chung với bọn họ rồi, đặc biệt là anh ấy!! Haha, vui quá đi mất.
“Y Ngọc, nước……”_ Quỳnh Như gian mãnh chỉ chỉ vào miệng con người đang mơ mộng kia.
Y Ngọc giật mình, lấy tay vô thức chùi chùi lên môi, phát hiện ra bản thân bị chọc, liền nhục một cục mà quay qua cắn Quỳnh Như làm cô nàng khóc ra nước mắt túa lua xua.
“Cậu dám đùa bổn cô nương đây à!!!?”
“Tại hạ không có ý đó, chẳng qua là thấy đại nhân suy nghĩ về ý trung nhân không màn thế sự nên đành phải dùng biện pháp mạnh kéo đại nhận về chuồng thôi aa”_Quỳnh Như mếu máo.
“Cậu…được lắm!!”
“Tớ vẫn đẹp, vẫn được aaa. Chỉ sợ người già trước tớ là người khác cơ, rống cho lắm vào!!”
“Dẹp chuyện đó qua một bên”_Y Ngọc xua xua tay, biết là bản thân không tài nào cãi lại nổi cái con hắc ám này nên vội vàng chuyển đề tài_ “Bàn về kế hoạc đi chơi đi!”
“Không hội ý Y Thanh à?”_Như Nhi đầu đầy chấm chỉ cái cục bộng đen thui trên giường.
“Không nghe lời, cắt phần ăn!”
[Cắt phần ăn thì cậu ấy hút máu người sống qua ngày nhỉ?]
“Chúng ta đi Thâm Quyến à? Ở đó có gì vui?”
“Tớ không biết”_Quỳnh Như chán nản lắc đầu, sau đó lại vui tươi nhếch môi_ “Có Tuấn Khải là cậu thấy vui rồi, ở đâu mà chả được chứ nhỉ?”
Y Ngọc thoáng chuyển màu làn da, cười khì khì.
Quỳnh Như nhăn nhó, ngửa mặt lên nhìn trần nhà trắng xóa mà trân trối.
[Ông trời ơi……con này nó cười cái kiểu gì mà dễ giết người thế!!!]