Tuấn Khải khi vừa thấy Y Ngọc liền nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô, không còn quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh. Y Ngọc nhất thời là vì giật mình đứng thộn ra một đống ngay đó, ngay cả việc chào hỏi khách cũng quên không nói. Tuấn Khải bản thân không quan tâm tới Vương Nguyên đang cực khổ trong cái túi như thế nào nữa, trực tiếp dùng khinh công di chuyển lại gần Y Ngọc mà mỉm cười ôn nhu nhìn. Quỷ vương và Quỷ Hậu sau khi nhìn thấy cô con gái yêu quý của mình đang chăm chăm nhìn anh chàng trước mặt, mặt cũng ửng hồng, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương thì cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, thầm mỉm cười. Bọn trẻ bây giờ yêu cũng thật là sớm, khi bằng tuổi bọn chúng, họ ngày ngày chỉ có việc chạy ra chạy vào cung điện của vua cha mà đùa giỡn cùng với người hầu. Bây giờ nhìn lại quá khứ, coi như khi ấy là cực kì ngây thơ.
"Y Ngọc. Y Ngọc. Đông Phương Y Ngọc!!"_ Như Nhi vỗ tay trước mặt cô, khuôn mặt cũng bị làm cho giật mình, nhăn thành một thể khó coi.
Y Ngọc và Tuấn Khải vì tiếng gọi thất thần đó, kịp thời được kéo lại. Cả hai vì thế cũng ngưng "bắn tim" cho nhau. Y Ngọc mỉm cười, khuôn mặt chứa đầy sát khí nhìn Như Nhi. Tuấn Khải gãi gãi đầu, chân theo tốc độ thua xa khi nãy từ từ tiến đến bên cạnh Nguyên Nhi. Không khí trong gian điện cũng nhờ thế được hâm nóng, tất cả mọi người cũng đồng loạt quên đi mọi chuyện ban đầu, chỉ chú ý hai người bọn họ.
“A, chào mọi người”_ Y Ngọc mỉm cười lễ độ, cúi người xuống
“Chào cái gì mà chào….”_ Thiên Tỉ lầm bầm, mặt cực kì khó chịu
"Ấy mà sao ba người lại ở đây?"_ Tiểu Như lặp lại câu hỏi, khuôn mặt trông cực kì phấn khích.
"Nói sau đi, chúng ta còn chuyện khác."_ Y Thanh khiến tất cả ngây người khi nói ra câu nói đó, cười man rợ nhìn hai cô bạn của mình_ "Quỷ vương, quà của cháu chính là họ, bạn đời của công chúa cũng có thể."
"Được được được, con gái, mau lên đi."
Y Ngọc nhíu mày nhìn Y Thanh rồi chuyển sang phụ thân của mình, cái này truyền thuyết gọi là ép buộc, họ là đang ép buộc cô đấy sao? Là ép hôn trước mặt nhau sao?? Cô vẫn chưa muốn lấy chồng, cái quỷ đang xảy ra vậy. Y Ngọc nghiến răng một cái mạnh, dùng ánh mắt sắc như dao cạo nhìn Y Thanh. Thanh Nhi biết được có người nhìn mình, vẫn coi như không có gì, vẫn mỉm cười gian manh. Y Ngọc tức muốn khạc ra một chén máu, thật không ngờ là bạn thân như thế, hôm nay lại ngay lập tức trở mặt hãm hại nhau. Vương Mẫn Y Thanh, cứ đợi đó đi!!
Ngọc Nhi tiến lại gần Vương Nguyên, cười tươi rói nhìn cậu, nụ cười này, thập phần nhìn vào là không nhìn ra một điểm tốt. Vương Nguyên bắt gặp ánh mắt đó, tim run lên từng hồi. Đừng bảo là Y Ngọc đang định biến anh thành cái gì đó để trút giận nhá??
"Nguyên Nguyên, hôm nay đẹp trai quá nhỉ? Thân thể tốt quá a, quả nhiên là lựa chọn tốt để tôi lấy chồng."
Y Ngọc vừa nói vừa chỉnh lại quần áo cho cậu, miệng vẫn còn nở một nụ cười ôn nhu, ánh mắt đó, so với cái ánh mắt khi nãy nhìn Tuấn Khải còn có thể chứa nhiều yêu thương hơn. Vương Nguyên méo mặt nhìn theo từng động tác của Y Ngọc, con người này hôm nay ăn nhầm gì à? Chuyện hôn nhân đại sự, là một chuyện không thể tùy tiện đem ra đùa giỡn lại đùng một cái bị người này biến thành một cái chuyện phi thường tự nhiên, không có gì quan trọng. Vương Nguyên, hôm nay đúng ra là không nên chui ra bao vải. Như Nhi và Tuấn Khải bị câu nói đó mà mặt mày bị biến thành nhọ nồi, phủ đầy hắc tuyến. Cái chuyện quỷ gì đang xảy ra ở đây? Tuấn Khải nắm chặt tay, nhìn cử động đầu của Vương Nguyên một cách thận trọng, chỉ sợ Nhị Nguyên ngốc nghếch lại bị Y Ngọc dùng thuật gì đó ngây ngốc gật đầu, như thế không phải là mọi việc trở nên càng ngày càng rắc rối hay sao? Như Nhi cũng lâm vào tình trạng không thể gọi là khá hơn bao nhiêu, ánh mắt cười cợt đùa giỡn khi nãy đã bị quăng ra sau ót từ lâu, bây giờ Như Như chỉ chăm chăm nhìn Y Ngọc, bản thân hận mình đang ở trong lãnh thổ của người khác nếu không đã thi triển phép thuật hại cho chết Y Ngọc luôn.
“Y Ngọc, chuyện này đùa không có vui”
“Đùa? Tớ nói thật đó. Cậu xem, Vương Nguyên thật sự rất đẹp…..”_ Y Ngọc nói vui, thuận tay vuốt mặt Nguyên Nhi một cái nhẹ làm cậu run lên.
“Buông cái tay thối đó ra, bạn bè, không có nghĩa là giỡn được nhé”_ Như Nhi nghiến răng.
“Giỡn? Không có, tớ là thật lòng”
“Cậu dám?!”
Y Ngọc cũng nhận thức được chuyện gì, liền vui vẻ mỉm cười đi qua chỗ Thiên Tỉ. Như Nhi thở dài chạy lại kế bên Vương Nguyên, ngồi xuống, nhanh tay ôm chặt lấy cánh tay còn run rẩy của Vương Nguyên như một cách khẳng định chủ quyền. Y Ngọc nhìn Thiên Tỉ một lúc lâu, sau đó mới từ từ giương tay ra nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị rối khi ngồi trên lưng rồng lúc nãy của cậu. Thiên Tỉ cũng bị dọa cho thành ngu ngốc, tuyệt nhiên quên cả việc đưa tay ra chống đối, mặc cho Y Ngọc làm càng. Ánh mắt của Y Ngọc so với Vương Nguyên khi nãy, lại càng không tốt. Y Thanh đứng kế bên, mặt biến sắc, nhìn từng ngón tay của Y Ngọc di chuyển, trong lòng sớm đã nổi lửa lên ngùn ngụt. Thiên Tỉ hắn ta không phải là cống phẩm mà cô đem đến, di chuyển sang đây làm cái gì chứ? Lại còn tùy tiện chiếm tiện nghi như thế? Vương Tuấn Khải rõ là đằng kia, sao không qua đó, định trêu gan cô đấy à? Y Ngọc, kế sách cũng thật là thâm độc đi.
"Thiên Tỉ, cậu có biết..."
"Công chúa, đây không phải là cống phẩm."
"Ồ~ tôi không biết, xin lỗi nhé nhưng mà Thiên Tỉ thật sự thật sự khiến tôi thích a~ Làm sao đây?"_ Y Ngọc cố tình tạt cho cô bạn một gáo nước lạnh mà nào biết người con trai đằng sau lưng cô sắp thành cục than đen nhất quả đất.
"Công chúa, hắn là người của tôi, mong người..."
“Nhưng nếu ta đã động lòng, thì muốn thoát cũng….”_ Y Ngọc chêm thêm một câu đùa nữa.
“Buông tay người ra, nếu không, tôi không khách khí”_ Y Thanh bực bội, mắt cũng đã đỏ lên.
“Chuyện gì, không phải là sẽ có chiến tranh chứ?”
“Không chắc, nếu tay đó còn làm loạn, chiến tranh, muốn là sẽ có”
Y Ngọc, con người từ nãy giờ cố tỏ ra điềm tĩnh để kiềm nén cơn bùng nổ của bản thân, chỉ sợ một khi mất khống chế, hình tượng công chúa nhất định sẽ một đi không quay lại. Cô mỉm cười nhẹ quay qua Thiên Tỉ, bên trong đã sớm cười đến ruột gan phèo phổi đảo lộn.
"Thiên Tỉ này, mặc dù tôi rất thích anh, nhưng mà biết làm sao đây, anh lại không khiến tôi động lòng, với lại bạn gái anh dữ quá, tôi không dám, thất lễ rồi, hí hí hí."_ Cô cười một trận vào mặt hai người họ rồi tí ta tí tởn chạy qua đứng trước mặt Tuấn Khải, quay sang Phụ thân và Mẫu thân của mình _ "Con chọn anh ấy."
Y Thanh chính là nhân lúc Y Ngọc di chuyển, một tay bạo lực kéo Thiên Tỉ đứng ở phía sau, răng nanh và móng tay mọc dài khi nãy cũng đã thu ngắn lại. Y Ngọc, xem ra cũng rất thức thời, nếu dừng lại chậm một tí nữa không khéo chiến tranh chính thức diễn ra. Bọn binh lính của Y Thanh nhìn Nữ hoàng thay đổi sắc mặt, trở nên hung dữ chỉ vì một nam nhân, trong lòng cũng đã tôn sùng nam nhân đó lên làm đế vương, trở thành một trong những người sau này không nên chọc tức. Thiên Tỉ mỉm cười nhìn Y Thanh nóng giận, như thế, là ghen hay sao? Haha, Y Ngọc, lần này cậu nợ cô một ơn tình. Y Ngọc bên đây mỉm cười không quan tâm tới ai nữa, chỉ mặc sức nhìn Tuấn Khải. Quỷ vương và vợ, cả hai người nhìn nhau mỉm cười, cô con gái này thật sự quá tinh nghịch rồi, khiến sắc mặt Nữ hoàng của Vương quốc Ám Vân khó coi như thế, thật sự rất phá.
"Vậy là anh khiến em động lòng?"_ Tuấn Khải hỏi nhỏ, mặt khó coi khi nãy cũng không biết đã bị anh làm cách nào cho biến mất.
“Anh còn hỏi? Biết rõ như thế còn cố tình làm khó em”
“Anh biết, không làm khó em nữa”_ Tuấn Khải mỉm cười, ánh mắt thập phần là sủng nịnh
Y Ngọc chỉ cười, không đáp, bàn tay cô là đang siết chặt tay anh, cho thấy cô đang xấu hổ đến mức cúi mặt xuống dưới nhìn sàn nhà bóng loáng ấy. Như Nhi bên đây nóng mặt, khi nãy đùa giỡn khoa trương như thế, mém tí nữa là có chiến tranh xảy ra. Thế mà xem xem, bây giờ không khác nào thỏ con đứng trước mặt Tuấn Khải. Hờ hờ, cũng thật là tài đi.
“Hôm nay có khách quý, phải có tổ chức tiệc để chào đón mọi người chứ. Xin mời mọi người đi nghỉ ngơi.”_ Quỷ hậu vui vẻ nói, ra hiệu với con gái mình đưa khách vào phòng.
“Vâng”_ Y Ngọc chỉ tay vào cục thịt nãy giờ vẫn còn thộn mặt ra đó_ “Ngươi, chuẩn bị giúp ta”
Tuấn Khải mỉm cười ôn nhu một thể, gương mặt đẹp trai lóe lóe lên một tí gian tà. Y Ngọc, khi nãy làm anh ghen, bây giờ hai người có không gian riêng tư rồi, anh còn không có cách chỉnh cô ư? Y Ngọc, anh dám chắc lần này là lần cuối cô dám đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn như thế!! Y Ngọc bị một màn hồng phấn khi nãy chi phối đầu óc, không có quan tâm tới việc sắc mặt gian tà của tên Hắc bá bên cạnh.
“Chúng ta đi thôi, tớ dẫn mọi người đi tham quan.”_ Như Nhi kéo Nguyên Nguyên đi một mạch, tí ta tí tởn đi vòng quanh.
“Mà khoan, cậu là công chúa ở đây sao??”_ Nguyên Nhi kéo ngược Như Nhi, chỉ tay vào Y Ngọc.
“Ờ…phải! Tớ thuộc dòng dõi Quỷ, Cha tớ là Quỷ Vương, Mẹ tớ là Quỷ Hậu”
Mọi người chớp chớp mắt, vậy nếu nói thế, hai người lúc nãy là Cha Mẹ cô, tức hai người lớn nhất ở đây? Tuyệt vời, thật có địa vị a~ Bọn họ hiện tại ở đây chính là khách, vậy tính ra cũng có một tí quyền hạn chứ?
“Công chúa, phòng đều được chuẩn bị hết rồi ạ.”_ Cục thịt mềm mềm” từ đâu ra lù lù xuất hiện.
“Anh cứ như quỷ vậy, xuất hiện không báo trước.”_ Thiên Tỉ nhíu mày nói, tay vuốt ngực.
Y Ngọc nhìn biểu hiện của Thiên Tỉ thì nhíu mày, tên này không phải là tim nhỏ đến mức đó chứ? Cái “cục thịt” đó di chuyển như thế thì không có thấm gì so với cái con Y Thanh kia đâu. Chỉ mới như thế mà Thiên Tỉ đã không chịu được, Y Thanh thì làm sao không thể làm cho hắn ta vỡ tim chuột mà chết chứ?
“Tôi là quỷ chứ là gì? Công chúa, tôi xin phép cáo lui.”_ Hắn ta cúi đầu rồi quay lưng đi.
“Này, ta còn chưa có hỏi tên mi”
“Tại hạ là Vương Khải, công chúa nếu thích có thể gọi là Tiểu Khải”_ Cục thịt kia nói xong liền biến mất, hệt như người chưa từng tổn tại ở đây
“Tiểu Khải, cảm ơn, ngươi thật là tốt”
Y Ngọc cố nói thật to để tên kia nghe thấy, nào biết người đứng kế bên mình đang bốc hỏa, lại dám trùng tên với đại nam thần như anh, muốn chết đất à. Vương Tuấn Khải nhíu mày, tội này không trị Y Ngọc, trực tiếp trị cái tên đần thối tha đó một trận. Nếu có dịp, anh sẽ kêu hắn ra mà đấu một mất một còn. Có lẽ như hai người đàn ông với nhau nên làm việc chung, dễ nói hơn nhỉ?! Như Nhi không quan tâm tới chuyện triều chính của bọn họ, liền kéo Vương Nguyên đi một chỗ khác. Vương Nguyên chán nản ngước lên nhìn cảnh vật, cái không khí âm u này, cảnh có đẹp đến mấy cũng không có tâm trạng tiếp thu. Nếu như là vì Như Nhi em ấy, thì coi như có thể mắt nhắm mắt mở khen đẹp đi.
“Cậu và Thiên Tỉ thế nào rồi a? Có nắm tay nhau chưa?”_ Y Ngọc vừa mở miệng liền khiến cho Thanh Thanh hết muốn trả lời.
Y Thanh mặt nhíu nhíu, tay cũng đã nắm thành quyền. Cái người con gái này, cũng còn biết cô chính là có quan hệ với Thiên Tỉ, khi nãy còn dám đem chuyện của bọn họ ra đùa cợt, còn chiếm tiện nghi của Thiên Thiên, như thế, không muốn giận cũng không được mà! Y Ngọc, chuyện khi nãy, tôi từ từ tính với cậu sau.
“Bình thường.”
“Ý gì đây hả? Bình thường? Cậu giỡn gì vui vậy? Lâu như vậy mà một cái nắm tay vẫn không có???”_ Y Ngọc nhảy dựng lên Thanh Thanh không nói gì, chỉ nhún vai cho qua chuyện, cũng thừa biết “con sư tử” trước mặt đang muốn gầm lên nhưng biết sao được, sự thật chính là như thế.
“Ồn ào”_ Y Thanh mặt mày khó chịu nhìn Y Ngọc liếc thoắng, a, thật là muốn ngắt đầu Y Ngọc ghê nha.
“Mà sao các cậu đến đây được?”_ Ngọc Nhi chợt nhớ ra chuyện quan trọng cần hỏi.
“Bọn anh là bị Như Bình làm cái gì đó, ngay sau đó liền bị hút vào, cũng coi như là xuyên không vào cái Vương quốc của Y Thanh đi. Rồi bị nhốt vào ngục, rồi được cứu, rồi bị biến thành cống phẩm”_ Tuấn Khải nhàn nhạt kể, mặt không tí biểu cảm.
“Ồ~ kì lạ, sao bọn họ bị hút vào được nhỉ??”_ Y Ngọc ngây thơ hỏi.
“Là do viên đá đó”_ Thiên Tỉ cuộn tay thành quyền, bực tức nói.
“Viên đá?!”
[…]
“Có liên lạc được chưa?”_ Một người trong công ty sốt sắng hỏi quản lý của TFBOYS, giọng điệu vô cùng gấp gáp.
“Thật kỳ lạ, ông chủ nói rằng đồ đạc của các em ấy đều trong resort, có thể đi đâu được chứ?”_ Chị quản lý bực dọc đáp
“Làm sao đây, fan đang làm ầm ở bên ngoài, chúng ta lại không tìm được người. Chẳng lẽ tung tin báo chúng ta không tìm được họ?”
“Không phải là mọi người nói TFBOYS bọn họ có chuyện cần phải giải quyết hay sao?”
“Cái show này chính là hẹn từ trước, hôm nay lại đùng một cái nói hủy là hủy. Như thế, Fan không tức giận tôi mới xem đó là chuyện lạ!”
“Vậy là tại sao anh lại đi đồng ý cho bọn nhỏ nghỉ nhiều như thế? Không biết được hậu quả sẽ như thế này à? Thật nực cười”
“Cô không thử nghĩ đi, lần đầu tiên cô chính là tự mình đi xin cho bọn nhỏ nghĩ, bây giờ còn đổ thừa cho tôi? Còn cái lần sau, Thiên Tỉ bị thương nặng như thế, cô là muốn tôi mang danh mất tính người hả?”_ CEO chính là mất đi khống chế, bản thân tức giận nên hét cực kì to.
“Vậy không còn cách nào hết?”
“Cô cứ thử nghĩ cách đi”
“Đành thế thôi.”
[…]
Ở bên ngoài công ty, những tiếng la hét ầm ĩ của các fan, họ đang phẫn nộ khi không nhìn thấy thần tượng của mình trong những ngày qua, thế mà công ty lại không có lời giải thích nào là ý gì. Fan bọn họ không thể nào không được xem là không có trọng lượng như thế. Chuyện mà TFBOYS nghĩ diễn, à không, là ẩn tung tích trong vòng một tháng vừa qua bọn họ mắt nhắm mắt mở không tính toán với công ty, chỉ sợ là bọn nhỏ thật sự có chuyện, hoặc là cần ôn tập. Còn cái show này, là một buổi hẹn đã nói ra từ rất lâu, TFBOYS cũng không thể nào một cái là liền nuốt lời được. Cái này, không làm rõ tuyệt đối không buông tha cho công ty. Bạng Hổ chống tay nhìn cảnh fan rối loạn như thế trước cổng công ty, thở dài một hơi. TFBOYS lần này gây ra đại họa rồi, đi cũng không nói trước cho chú một tiếng, bây giờ xem coi chuyện gì đang xảy ra? Lần này các em ấy trở về, chính là sẽ bị khiển trách nặng. Càng nghĩ tới càng nhức đầu!
“Các fan đang quậy bên ngoài, làm sao đây??”
“Cứ làm như cách cậu nói, mau đi.”
Chị quản lý cùng người đó đi ra ngoài định giải thích thì đã nghe những tiếng la hét chói cả tai, nhức cả đầu, thật sự quá đáng sợ rồi. Bạng Hổ đau khổ dùng hết sức lực ngăn cản sức mạnh khủng bố từ fan, cố không làm bị thương người của công ty.
“Xin mọi người nghe những gì chúng tôi nói, hiện nay công ty của chúng tôi không tìm thấy TFBOYS, đó là lý do vì sao chúng tôi không thể đưa thần tượng đến gặp mọi người. TFBOYS sẽ tạm ngưng hoạt động cho đến khi công ty tìm được họ, cảm ơn.”
Ngay sau khi lời nói được “bán cho trời”, Tứ Diệp Thảo lại càng la hét kinh hơn nữa, hai người bọn họ nếu không được bảo vệ đưa vào trong thì có lẽ cũng bị cuốn vô các fan của ba chàng trai kia. Chuyện gì đang xảy ra? Không tìm được? Nói như thế thì không phải các tiểu bảo bảo của bọn họ không có tung tích? Chính là bị bắt cóc hay sao? Chuyện này không nói đùa được đâu!! Bạng Hổ cùng với người nọ nhanh chóng chạy vào trong công ty, ra lệnh cho bảo vệ nhanh chóng áp chế đám fan đó rồi mới thở phào một cái. Thật tình, bây giờ không nhanh chóng tìm được lý do thích đáng giải thích cho họ, không khéo sáng mai công ty không cánh mà bay đi mất.
“CEO, chuyện này, giải quyết như thế nào?!”
“Tôi tự sẽ có cách giải quyết, mọi người cứ an tâm”
“An tâm? Anh nói như thế thì ắt hẳn là có liên lạc với ba người bọn họ rồi đúng không?”_ Bạng Hổ mừng rỡ nói lớn, tâm tình cực kì kích động.
“Liên lạc thì tôi tạm thời còn chưa có liên lạc được, nhưng cách thì tạm thời đã nghĩ ra rồi!”
“Là cách gì?”
“Chúng ta trước hết hãy nói rằng TFBOYS bọn họ chính là đang ôn tập chuẩn bị thi, còn chuyện không liên lạc được chính là do bọn họ bế quan mà cắt đi toàn bộ liên lạc với công ty nên nhất thời gây ra chuyện như thế, mong fan hãy yên tâm”