Vương Tuấn Khải một thân toàn máu ngã xuống trong vòng tay run sợ của Y Ngọc, mắt mệt mỏi muốn nhắm lại, hai tay run run đưa lên vuốt nhẹ một cái, gương mặt đẫm nước mắt của Y Ngọc liền bị kéo một đường máu dài. Tuấn Khải giật mình muốn lau đi vết máu đó nhưng bản thân lại không còn sức lực.
“Tuấn Khải, anh đừng làm gì nữa!”
“Y Ngọc….”
“Anh đừng nói gì, máu sẽ chảy nhiều hơn.”
“Nhưng, Y Ngọc… em đừng như thế...”
“Anh bảo em phải như thế nào? Anh là đang bị thương!”
“Anh không sao…”
“Anh đừng nói nữa, Tuấn Khải, em xin anh”
“Y Ngọc…”
“Thiên Tỉ, nhanh rời khỏi đây”_ Y Ngọc cắn môi dưới, mạnh mẽ cõng Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đi khỏi nơi hỗn độn.
Vương Khải tức giận tặng cho Mỹ Kỳ một chưởng, Mỹ Kỳ vì còn đang kinh hoàng mà không phòng bị liền bị đánh cho bay mất dạng. Cục thịt khi tức giận quả thực chưởng lực không hề nương nhẹ tay, Mỹ Kỳ phen này chỉ có thể còn nửa cái mạng. Y Thanh bên này giao chiến với Như Nhi quyết liệt, nhưng cuối cùng khi Mỹ Kỳ nhận được một chưởng thì Y Thanh bùm một cái biến mất dạng như chưa từng tồn tại. Quỳnh Như mắt mở to nhìn vào khoảng không phía trước, chỉ sợ mình nhìn lầm. Y Thanh rõ ràng khi nãy còn ở đó, vậy mà thoáng cái đã biến mất? Tốc độ như vậy tuyệt đối không giống với thuật dịch chuyển tức thời mà Thanh Thanh có được. Chẳng lẽ chỉ mất tích mấy tiếng mà đã biến thành một người khác rồi hay sao?
“Quỳnh Như, cô không sao chứ?”_ Vương Khải nhẹ nhàng nhảy vào từ vết nứt.
“Tôi không sao, thật tình….”
“Có chuyện gì sao?”
“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
“Tôi không biết, đi tìm Công chúa và hai người kia”
“Vương Nguyên, Vương Nguyên ở đâu?”
“Có lẽ ở cùng họ, đi thôi!”
Quỳnh Như lơ ngơ di chuyển theo, hoàn toàn không nhận thức được gì.
[…]
Y Ngọc trên đường di chuyển không biết tìm đâu ra sức mạnh có thể cõng Tuấn Khải một mạch không ngưng nghỉ mà tiến thẳng đến căn phòng lúc trước, chỉ hi vọng có thể gặp được baba, cầu xin người cứu một mạng của Tuấn Khải. Những quỷ sai và binh lính đứng gác căn bản là nhìn sắc mặt của Y Ngọc thì có cho thêm một mạng họ cũng không dám mở miệng giúp đỡ. Cứ như thế, Y Ngọc thuận lợi đến được nơi cần đến. Nhưng vấn đề là ở đó… không có Quỷ Vương.
“Thiên Tỉ, đi tìm Quỷ Vương được không?”
“Làm sao tìm được?”
“Trong điện không có sao?”
“Chính cậu cũng nhìn thấy, hoàn toàn trống rỗng, không có một ai”
Y Ngọc cắn cắn môi dưới, thật tình là bây giờ không biết cách nào để gọi Quỷ Vương ra mặt. Từ khi bọn họ xuyên không về đây chính là kéo theo một nùi rắc rối giáng xuống Ma Sát, bảo Quỷ Vương lại tiếp tục ra mặt can thiệp như thế này, quả là có chút thất lễ.
“Cậu đi thử xung quanh đây”
“Xung quanh?”_ Thiên Thiên mắt tròn vo nhìn Y Ngọc.
“Aishhh”_ Y Ngọc mệt mỏi, bản thân quên mất là Thiên Tỉ mới lần đầu đến đây, trước kia toàn chạy xung quanh phòng của bọn họ, hỏi làm sao có thể biết được hướng đi_ “Cậu đi tìm Vương Khải, hắn ta chắc chắn có cách”
“Nhưng Vương Khải ở đâu?”
“Tôi biết thì tôi cần cậu đi tìm à?”
“Tôi phải đi đâu?”
“Thẳng phía trước, tìm nhanh đi!!”_ Y Ngọc nhăn nhăn mày_ “Nếu Khải Ca không cần người chăm sóc thì tôi đã không nhờ đến cậu rồi!”
Thiên Tỉ ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi đó, men theo hướng khi nãy đi vào mà di chuyển ra, trong lòng chỉ mong đừng có lạc đường. Quẹo cua một lúc, lạc vào một căn phòng tối, tựa như ngục giam bên Ám Vân mà bản thân đã từng ở, trong lòng rối thành một đoàn. Thiên Thiên rốt cuộc là cũng không kiềm được trí tò mò, thoáng cái đã quên mất là bản thân phải đi tìm Vương Khải mà chạy vào trong đó. Căn phòng chính xác là giống y hệt, Thiên Thiên nhíu mày, chẳng lẽ bên thế giới này ngục giam tất cả đều giống nhau hay sao?
“Vương Khải!”_ Thiên Tỉ chấp tay thành loa, kêu réo
“Vương Khải!”
“Vương Khải à…”
“Vương Khải, ngươi chết ở đâu rồi sao?”
“Vương Khải, hiện hồn ra đi!”
“Vương Khải…. ngươi không ra Y Ngọc sẽ xách ngươi đi nấu cháo đó!”
“Vương Kh…”_ Thiên Tỉ vừa định la lối thêm nữa thì đã bị một bàn tay chặn lại, trước mặt chính là một ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Ngươi còn nói nữa, người được đem nấu cháo chính là ngươi đấy!”_Vương Khải hung hăng véo Thiên Thiên một cái
“Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc”_ Thiên Thiên quả thực đã bị cái véo đó làm cho đau muốn khóc.
“Hoa? Ngọc? Ngươi chẳng qua…. ầy, tìm ta có việc gì?”_ Vương Khải thở dài, nếu bây giờ thật sự nói ra thì có lẽ sẽ bị tên này giết chết, tốt nhất là nên chuyển chủ đề.
“Việc gì? Ngươi nghĩ còn có việc gì?”
“Cứu Vương Tuấn Khải?”
“Ngươi là đang giả bộ khờ hay sao?!!”
“Không có, chỉ là trong cung điện đang xảy ra nội chiến, ta cần đi giúp Quỷ Vương. Ngươi có thể đi đến căn phòng phía trước và tình một vài cuốn sách trong đó, ta nhớ là có quyển đề cập đến Cung thời gian, dùng cái đó đảo ngược thời gian cứu Vương Tuấn Khải!”
Vương Khải vừa dứt câu đã xoay người chạy khỏi. Thiên Tỉ nhìn cái thân hình ốm ốm của Vương Khải phải lo toan nhiều việc như thế thì trong lòng cũng có xúc cảm. Hây dà, chỉ trách số phận của ngươi sinh ra là đã phải làm cận thần cho Quỷ Vương, một chức cao như thế thì ngươi chịu khổ là xác đáng rồi. Mặc kệ, đó là chuyện của ngươi, trước tiên ta đi tìm sách đã Thiên Tỉ vừa rời khỏi đường vào cửa ngục, một bóng trắng đã nhanh chóng bám theo sau.
[…]
“Y Ngọc, tôi tìm được một vài quyển sách, cậu xem….”
Thiên Tỉ một thân một mình ôm chồng sách từ từ bước vào gian phòng, không biết là do bất cẩn hay sao mà vấp ngã ngay trước khi đến bên cạnh Tuấn Khải, một đống sách thuận theo tự nhiên bay thẳng xuống đất.
“Ya, Thiên Tỉ, cậu bị làm sao thế?”_ Y Ngọc nổi cáu chạy lại nhặt từng quyển sách lên.
“Xin lỗi”_ Thiên Thỏ hối lỗi đứng đực mặt ra nhìn, miệng cũng mếu tới nơi.
“Được rồi, trong đây có gì?”
Ngọc Nhi đã sớm dọn xong và cũng để những quyển sách gọn gàng lên một cái bàn gần đó, kéo ghế ngồi xuống.
“Cung thời gian”
“Cung thời gian?”_ Y Ngọc nhíu mày, tay lật lật sách.
“Vương Khải nói, dùng thuật này có thể quay ngược thời gian”
Y Ngọc gục gặt đầu, tay nhanh nhẹn quăng từng cuốn sách xuống sàn nhà. Tổng thể mười cuốn sách mà Thiên Tỉ mang tới chẳng bao lâu Y Ngọc đã cho chúng tiếp đất hết mười hai cuốn, cuốn cuối cùng, Y Ngọc chán nản định không mở ra xem. Vô tình lướt qua thân hình yếu ớt của Tuấn Khải đang nằm trên tảng băng mà lúc trước bản thân mình cũng đã nằm, nhìn chiếc áo yêu thích của anh bị nhuộm một mảng máu đỏ tim liền đau. Thở dài một cái, Y Ngọc đành hi vọng vào cuốn sách cuối cùng. Nhưng, cuộc đời vốn không giống như truyện. Khi Y Ngọc đã lật đến trang cuối cùng, tuyệt nhiên cũng không tìm thấy cái gọi là Cung thời gian, một tí có liên quan cũng không có.
“Y Ngọc, không có sao?”
Y Ngọc buồn bã lắc đầu, khuỵu gối xuống thu lượm lại những quyển sách mình đã vứt để lại trên bàn, sau đó tiến lại gần bên Tuấn Khải, vuốt gương mặt nhợt nhạt của anh một cái, tim nhói theo một cái. Ngọc Nhi cắn môi, rốt cuộc là không có cách cứu Tuấn Khải hay sao?
“Thiên Tỉ, tại sao Vương Khải không có mặt?”
“Trong cung có nội chiến”
“Nội chiến? Thật sự là có phản nghịch? Loạn thật rồ…”
“Y Ngọc, con tại sao lại ở đây? Còn không mau trị thương đi”
Ngọc Nhi và Thiên Thiên giật mình quay lại, Quỷ Vương uy dũng thật sự đã đứng trước ánh nhìn của bọn họ. Ánh mắt sắc bén liếc qua một lần Thiên Tỉ đã bị dọa cho sợ muốn điếng người. Vương Khải tinh ý nhếch mắt một cái, Thiên Tỉ đã bị kéo ra ngoài.
“Nam nhân này bị làm sao?”
“Khi nãy có người tập kích, là bị trúng đạn bạc, ngay tim”
“Chính xác ngay tim?”_ Quỷ vương nhẹ nhàng vuốt người Tuấn Khải, ấn một cái ngay vết đỏ thẫm, máu như được tiếp thêm sinh lực ồ ạt tràn ra.
“Phụ Vương!”_ Y Ngọc kinh hãi hét lên
“Ta xin lỗi”
“Không… là do con quá lo lắng, con xin lỗi”
“Trận diệt phản nghịch khi nãy, công lực của ta tiêu hao đã hơn nửa”
“Vậy bây giờ, không có cách nào cứu anh ấy sao?”_ Mắt Y Ngọc đã có nước, thật sự bây giờ rất muốn khóc, rất muốn ôm lấy thân hình của Tuấn Khải mà khóc.
“Cách thì có, nhưng người giải, không phải là ai cũng làm được”
“Cách đó như thế nào ạ?”
“Ta không thể giải thích, nhưng với sức lực của ta, căn bản là cũng không thể.”
“Tại sao?”
“Đó là đạn bạc”
Hai từ “đạn bạc” nhẹ nhàng bay ra, Y Ngọc đau đớn đến quặng tim. Đạn bạc, đạn bạc, đạn bạc…. tại sao nhất thiết bên bọn họ phải sử dụng đạn bạc? Tại sao tộc quỷ là nhất thiết phải sợ đạn bạc? Tại sao không có cách nào cứu anh ấy?.... Vương Tuấn Khải, bây giờ, anh bảo em phải sống như thế nào? Y Ngọc run run ôm lấy thân hình đầy máu của Tuấn Khải, hai hàng nước mắt đã làm ướt toàn bộ khuôn mặt của cô. Quỷ Vương thở dài, nhìn con gái lặng lẽ ôm thân hình chàng trai nó yêu, khóc không thành tiếng, bản thân cũng bị giày xéo. Nếu trong cung không có nội phản, thì bây giờ ông đã hoàn toàn có đủ khả năng đoạt sinh mạng chàng trai này về, nữ nhi ông yêu thương cũng không có khổ sở như thế này…
“Không phải là không có cách”
Một chàng trai cao cao tại thượng bước vào, đôi mắt tím huyền ảo xoáy nhẹ vào mắt của Y Ngọc, mái tóc trắng gọn gàng nổi bật trong màn đêm u tối.
“Hoàng Ngọc Quốc Bảo?!”_ Y Ngọc phẫn nộ
“Cậu ta là ai?”
“Tôi là người của Darkiin, chắc ông cũng biết, Quỷ vương?”
“Darkiin?! Ngươi tại sao lại vào đây được?!”
“Nào nào, đừng hung dữ như thế, tôi vào đây là có mục đích?”
“Mục đích?”_ Y Ngọc nhíu mày
“Phải, là có mục đích. Mục đích này, rất có lợi cho cô!”
“Tôi? Có lợi cho tôi? Cậu đang nói cái quái gì vậy?!”
Dii băng lãnh nở một nụ cười nửa miệng, từ từ tiến lại gần hơn bên cạnh Vương Tuấn Khải.
“Ngươi, tránh xa anh ấy ra!!”
“Nếu tôi nói tôi có thể cứu được người này?”
“Ngươi có thể? Haha, nực cười!”
“Tại sao tôi lại không thể? Người bắn là Mỹ Kỳ, là người của Darkiin, tại sao lại không thể?”
Y Ngọc nắm chặt tay thành quyền. Mỹ Kỳ, cô ta cũng là người của Darkiin?
“Nói, ngươi hoàn toàn có thể cứu được anh ấy?”
“Hoàn toàn có thể”
“Nhưng, ngươi ắt hẳn phải có điều kiện. Ta không tin ngươi lại đi cứu Vương Tuấn Khải như thế!”
“Đông Phương Y Ngọc, quả thật thông minh. Điều kiện này, các người thực hiện rất dễ.”