"Rồi tới một lúc nào đó tự khắc con sẽ hiểu...Nam Nam,vào phòng chơi với mẹ nào."Cô Dịch nói rồi dắt Nam Nam vào phòng.
Thiên Tỉ khó hiểu liền cau mày nhưng mà trong lòng anh lại nảy sinh ra một ý nghĩ thật nực cười.Chỉ là một chút quá khứ mà có cần phải giữ kín thế không?Dù sao anh cũng mang một cái mác là hôn thê là chồng chưa cưới của cô vậy mà lại không hề nói bất cứ thứ gì của cô cho anh biết.Trong lòng anh dấy lên một chút thất vọng.
---Tối---
Bữa cơm hôm nay có vẻ khá náo nhiệt.Trước kia cái bàn ăn to lớn này cũng chỉ có mỗi mình cô cùng với mớ đồ ăn thịnh soạn vậy mà giờ lại có thêm bốn người nữa tuy có hơi náo nhiệt nhưng lại khiến lòng cô vô cùng bình yên.Cái cảm giác ấm cúng bên gia đình này đã gần 10 năm rồi cô chưa hề có.
"Cô chú thấy đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị không ạ?"Cô nhìn cô chú hỏi.
"Rất ngon nhưng quá cầu kì mà đắc tiền."Cô Dịch nói.
"Hằng ngày cháu vẫn ăn..."Cô nói.
"Sau này để cô nấu cho cháu ăn những món còn ngon hơn những thứ này."Cô Dịch cười nói.
"Nhưng mà nhà cháu có đầu bếp riêng...Ông ấy lại còn rất có tiếng."Cô nói.
"Cháu không cảm thấy chán nản với những thứ này sao??Không muốn có trải nghiệm mới à?"Chú Dịch nhìn cô hỏi.
"Phải rồi!!Con người cô tự cao quá nhiều nên thử học cách làm kẻ bình thường đi."Thiên Tỉ nhìn cô nói.
Cô quay ra nhìn anh với ánh nhìn khó coi.Câu nói của anh có liên quan gì tới vấn đề này không??Nhưng mà lời nói của cô chú quả rất đúng,cuộc sống cô lúc này quá nhạt nhẽo.
"Chú Trương,chú bảo ông Đường về lại nhà hàng làm đi."Cô nói rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn "Cháu hơi mệt nên cần nghỉ ngơi!"Dừng chân nói mọi người một tiếng rồi tiếng tục đi.
Chú Trương nhìn cô cười nhẹ.Việc gia đình này xuất hiện trong cuộc đời cô quả đúng là một bước ngoặc lớn.
"Cảm ơn mọi người đã và đang giúp tôi lôi con bé từ nơi lạnh lẽo tăm tối trở về.Mặc dù cũng chỉ là một vài bước nhỏ nhưng tôi tin mọi người sẽ cho con bé có được thứ nó cần có."Câu nói đầy ẩn ý của chú Trương khiến cô chú Dịch đều cười nhẹ riêng mỗi Thiên Tỉ thì lại không hiểu.
---
Khoảng tầm 9 giờ 30 phút tối bóng dáng của một cô gái trẻ đi dạo quanh khuôn viên.Trương Mỹ Tuyết mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng chỉ khoác mỗi chiếc áo khoác len,đi đôi chân trần ra ngoài trời se lạnh.Đây là cách mà cô giúp bản thân mình hoàn thiện hơn,cách này giúp cơ thể cô vừa chịu lạnh giỏi lại rèn luyện được một con người lạnh lẽo.Giúp cô ngày càng lạnh lùng và tàn độc hơn,cô phải tàn độc hơn con người đó-kẻ đã tàn nhẫn cướp đi ba mẹ cô.Đi tới ngôi nhà khá cũ ở phía bắc....Nơi đã bắt đầu mọi việc...
Đứng trước hai phần đất nhô cao cùng với hai tấm bia đá vững chắc.Cô vô thức ngồi bệch xuống thảm cỏ xanh mướt.
"Hai người nằm nghỉ nơi này có vẻ rất thoải mái nhỉ?Đây sẽ là kế hoạch trả thù đầu tiên cũng như là lần cuối cùng con thực hiện.Cô đã nuôi ý chí trả thù suốt 10 năm nay cũng chỉ đợi thời điểm này.Dịch Dương Thiên Tỉ-kẻ rất quan trọng nằm trong kế hoạch của con...cứ tưởng cậu ta cũng chỉ là một quân cờ dẫn con đến sự chiến thắng nhưng mà sao bây giờ lại khiến con e ngại trong việc này nhỉ??Con không thể để con người quá đơn thuần như cậu ta sa ngã vào cái dòng tộc đầy ghê tởm này...Lão ta đã giết chết 3 người trong dòng tộc rồi...con không biết mục tiêu tiếp theo của lão sẽ là ai nhưng con chắc rằng một ngày không xa con mồi duy nhất mà lão muốn ăn đó chính là con..."Cô tựa đầu vào tấm bia thở dài với những lời nói đầy mệt mỏi.
"Ngày mai không biết có nên đến cái nơi đáng sợ đó không nữa...Cơ mà dù gì cũng là ngày giỗ của hai người...10 năm qua rất đáng sợ!!Nếu không giữ hình ảnh của hai người khi đó thì con e rằng bản thân mình cũng sẽ không nhớ nổi gương mặt của hai người.Con mệt mỏi quá!!"Khóe mi hơi ướt sống mũi hơi cay Mỹ Tuyết cô còn đau lòng thì càng nuôi được nổi hận,hận cái kẻ đã giết ba mẹ cô của 10 năm trước.
"Thì ra mọi chuyện là như vậy...Khóc nhiều lên,sẽ tốt hơn nếu như cô khóc."Không biết từ khi nào mà Thiên Tỉ đã xuất hiện ở sau cô nhìn cô rồi dịu dàng nói.
"Đã nói là không nên đến đây rồi sao?"Cô đứng dậy nhìn anh lạnh lùng hỏi.
"Con người luôn có một sự hiếu kì.Càng nói không nên đến thì lại càng nên đến."Thiên Tỉ nói.
"Biết rồi thì có giúp ích được gì cho tôi không?Cậu cũng chỉ là kẻ vô dụng ngán đường tôi mà thôi."Cô nhếch môi nhìn anh nói.
Thiên Tỉ im lặng,câu nói đó khiến lòng anh hơi nhói.Cô cho anh là kẻ vô dụng?
"Nếu vậy thì cái kế hoạch cô bảo sao lại có tôi?Chưa kể lại còn khá quan trọng?"Anh hỏi.
"Kế hoạch thay đổi.Cậu vô nghĩa với tôi!"Cô nói rồi bước đi lướt qua con người kia.
Thiên Tỉ vội cầm cổ tay cô giữ lại.
"Câu nói bảo tôi là kẻ vô dụng,vô nghĩa của cô khiến lòng tôi cảm thấy khó chịu.Nếu tôi đã nằm trong kế hoạch của cô tại sao lại không nói cho tôi biết để tôi và cô cùng nhau thực hiện?Chỉ cần cô mở lời thì tôi sẽ mở lòng.Mẹ tôi bảo cô là kẻ rất đáng thương và tôi từng khinh miệt điều đó vì gia cảnh cô quá giàu có,tài sản cô nắm giữ trị giá quá lớn thì có lí do gì gọi cô là kẻ đáng thương?Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi...Tôi sẽ không ngại giúp cô đâu vì thế hãy cho tôi cơ hội giúp cô được không?"Thiên Tỉ nhìn cô,ánh mắt dịu dàng cùng với sự chân thành mãnh liệt.Lòng cô rung động nhìn anh rồi gật đầu.
"Kế hoạch tôi đề ra vô cùng nguy hiểm chỉ sợ cậu....nhưng mà tôi đảm bảo với cậu rằng cho dù có là tình cảnh khó khăn thế nào đi nữa tôi cũng sẽ cố gắng hết mình để cứu cậu!"Cô nói.