[TFBoys] Thiên Tỉ.... Cậu Là Của Tôi!!

Chương 20



Trời vừa hửng sáng đã thấy cô đứng ở ngoài ban công hưởng thụ gió lạnh buổi sáng.Đôi mắt có chút gì đó sưng phù với gương mặt này thì làm sao có thể mạnh mẽ nổi.

"Ba mẹ đến khi nào thì thù này được trả??Liệu ông ta có phải trả giá cho những hành động mà ông ta gây ra không?"Cô nhìn lên trời thở dài hỏi.

Trở lại phòng nhìn người con trai đang nằm trên giường kia.Gương mặt của người đó thật khiến tâm hồn người khác ấm áp và yên bình.

Thiên Tỉ thức dậy dụi dụi đôi mắt rồi đi vào nhà vệ sinh.Chỉ vừa mở cửa ra đã thấy người ta đang khỏa thân ở bên trong liền lập tức chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ ửng.

"Sao cô không khóa cửa!!"Thiên Tỉ quát.

"Dù gì thì cũng đâu có thấy gì.Tôi mặc áo choàng tắm mà!"Cô nhìn anh nói.

"Lỡ như tôi vào trước khi cô mặc đồ thì sao??"Anh cáu gắt hỏi.

"Hay là làm thử xem tôi cũng muốn thử cảm giác được người khác nhìn thân thể ấy!"Cô cười khẩy nói.

"Cô là đang bị biến thái à?"Thiên Tỉ tức giận quay ra nhìn cô hỏi.

Cô nhìn cái bản mặt của anh lúc này thật sự là rất kích thích đầu óc.Nhưng mà dù gì cũng là lỗi ở cô nên đành phải im lặng.

"Đợi tôi thay đồ rồi tính."Cô nói rồi đi vào lại nhà vệ sinh.

"Tôi xuống dưới trước!"Thiên Tỉ nói.

"Lời tôi nói không có tí trọng lượng nào với cậu à?Đã bảo chờ rồi kia mà?"Cô từ bên trong quát.

Thiên Tỉ cơ mặt có đôi chút co giật.Phải rồi,lời của cô luôn luôn có trọng lượng đối với anh bởi vì sao??Bởi vì cô là người giàu vả lại mặc dù là con gái nhưng độ bá đạo của cô có thừa.Một người như vậy thì hỏi sao anh không e sợ dè chừng cho được.

Sau vài phút thay đồ,cô bước ra bộ đồ thanh lịch trên người.Thiên Tỉ nhìn cô có đôi chút khó hiểu nhưng mà dù sao thì bộ vest đen này cô mặc cũng rất đẹp.

"Có việc gì hay sao mà cô lại mặc đồ thế này?"Anh hỏi.

"Không lịch sự sao??Vào ngày này mỗi năm tôi đều mặc như vậy.Một lát nữa cậu cũng nên mặc đồ lịch sự một tí đi.Không cần phải mặc giống như tôi đâu chỉ cần mặc màu tối một xíu là được rồi!"Cô nói.

"Bộ đi dự tang lễ à?"Anh hỏi.

"Cũng gần như là vậy."Cô nói rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thiên Tỉ lại khó hiểu nếu là đi tang lễ thì sao mỗi năm lại mặc bộ này??Cái con người này sao nói mấy câu khiến người khác nghe mà tốn nhiều chất xám quá vậy??

"Này không phải cầu thang là ở đây hay sao?Cô đi đâu vậy?"Thiên Tỉ dừng lại chỗ cầu thang nhìn cô hỏi.

"Nếu không muốn khổ thì đi theo tôi."Cô nói.

Thiên Tỉ lườm cô,cái giọng cấp trên đó sao mà anh lại...

Đứng trước một căn phòng cô mở cửa ra,bên trong là hệ thống thang máy.Thiên Tỉ anh mở to mắt nhìn.Không phải chứ,cái nhà này của cô chỉ vỏn vẹn 5 tầng mà cô lại đi lắp đặt nguyên một cái thang máy ở trong nhà.Giàu có thì cũng phải có chừng mực chứ??

"Dù chỉ có 5 dãy lầu nhưng cầu thang đi tới phòng tôi cũng không phải ngắn.Rất khâm phục cậu ngày hôm qua đó."Cô nhìn anh nói.

"Nếu biết có thang máy thì có ngu tôi mới cõng cô đi bằng thang bộ."Thiên Tỉ nói.

"Dù sao thì hôm qua ở trên lưng cậu tôi thật sự rất vui."Cô bước vào thang máy nói.Quả thật thì ngày hôm qua cô cảm thấy bản thân mình dường như được đồng cảm và san sẻ nỗi đau cũng vì người con trai này.

Thiên Tỉ đi vào thang máy với khuôn mặt ửng hồng.Sao anh lại luôn cảm thấy nóng cơ thể và tim đập nhanh khi nghe được mấy câu nói kia của cô chứ?Thật không thể hiểu nổi mà.Xuống dưới nhà cô bảo anh đi thay đồ để đi cùng cô.

"Cháu muốn đưa thằng bé đi đâu?"Cô Dịch nhìn cô hỏi.

"Cậu ấy dù gì là hôn phu của con nên đem về ra mắt với bọn họ."Cô nói.

"Không phải lúc trước cháu nói không muốn liên lụy tới nó à?"Chú Dịch ngừng đọc báo nhìn cô hỏi.

"Chỉ là muốn đưa cậu ta về nhà vậy thôi...Dù gì hôm nay cũng là ngày giỗ của ba mẹ..."Cô rũ mi nói.

"Cũng gần 10 năm rồi nhỉ?Ta vốn cũng đã quên ngày lão Trương mất rồi.Thật là vô tâm mà..."Chú Dịch thở dài nhìn cô nói.

"Nhân chứng năm đó chỉ còn lại một tên nhưng hắn ta lại đứng về phe Trương Lãnh Khiêm.Chứng cứ không còn xem ra cũng chỉ dựa vào bản thân.Chú yên tâm cháu hình như đã gạch tên Dịch Dương Thiên Tỉ ra khỏi danh sách những kẻ cháu muốn lợi dụng rồi."Cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.