Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 12: Chạy theo hay buông bỏ?



Cô về phòng, vào nhà tắm rồi ngủ một giấc đến sáng.

"dậy đi học, dậy đi học, dậy đi học,....."tiếng chuông báo thức quen thuộc của cô vang lên. Thêm tiếng điện thoại bài O baby I quen thuộc:

_<Alo>-giọng cô ngái ngủ.

_<Tôi đang đợi trước cửa nhà em đây, mau lên!>

_<Mới có 6h sáng, anh định lên đấy bắt ma à?-cô tức giận.

_<Nhanh lên, tôi chở em đi ăn sáng!>

_<10'>-cô nói rồi lật đật chạy vào nhà tắm.

Cô ra chải tóc lại một tí, thấy cây son định bỏ qua nhưng cũng cầm lên quẹt một ít. Biết đâu cô làm tốt thì hắn sẽ rút ngắn thời gian thì sao. Dập tắt suy nghĩ cô phóng xuống nhà.

_Thưa ba mẹ con đi học!-cô uống ngụm sữa rồi chạy nhanh ra ngoài.

_Ai chở con đi?-ba cô nói vọng theo cô.

_Anh Huy!-cô đáp gọn ơ.

***

_Sớm thế?-cô mặt chù ụ.

_ Em có định đi ăn sáng hay để bụng đói meo như vậy hả?-anh khó chịu quay qua.

_Ờ thì đi!-cô hấc mặt leo lên chiếc xe mui trần bóng loáng của anh.

Đến một nhà hàng hạng sang trọng và cũng khá gần trường.

_Em ăn gì?-anh ôn nhu nhìn cô.

_Bít tết!-mắt cô hớn hở.

_Cho hai phần bít tết! Nhanh dùm tôi.-anh quay qua nói với cô nhân viên.

_Dạ thiếu gia đợi một lát! Có thể cho em xin chữ kí không ạ?-cô nhân viên e dè.

Anh quay qua nhìn cô rồi cũng ngần ngại gật đầu và cầm lấy bút kí.

_Người nổi tiếng khổ thật đấy!-anh nghênh mặt lắc đầu khi cô nhân viên quay đi.

_Anh bớt đi!-cô quay mặt đi chỗ khác.

_Thôi mà, tôi giỡn chút mà!-anh làm mặt cún con cưng không chịu nổi.

_Ha..hahahaha!-lần đầu cô thấy vẻ mặt này của anh, đáng yêu không kém, à không phải là hơn Phong luôn ấy chứ. Là người mẫu nổi tiếng cũng phải.

_Ngày mai sẽ ra số báo tháng này rồi đấy!-anh nói.

*Phụt*

Vậy là một ngụm nước trong miệng cô đã bay thẳng và hạ cánh an toàn vào gương mặt vô cũng điển trai của anh.

Anh có vẻ hơi giận nhưng vẫn kiềm chế lấy chiếc khăn lau vết nước.

_Em biết cách chọc giận tôi thật đấy!-giọng nói anh có vẻ kiềm chế dữ lắm đây.

_Ngày mai á? Lẹ vậy.-cô sốt sắng.

_Lẹ gì? Ngày mai là ngày 15 rồi. Em được lên trang đầu đấy.-ánh mắt anh tỏ vẻ thích thú.

_Anh có muốn nguyên ly nước này vô mặt anh không? Đùa.-cô bực mình lấy miếng bò nhét vào miệng.

_Thôi được rồi! Ăn nhanh đi học.-anh thúc.

_Hừ...nhoàm nhoàm...!-cô tức giận nhai hết đồ ăn trong miệng.

Anh và cô lên xe đến trường và tất nhiên chiếc xe của anh luôn luôn là tâm điểm của cả trường nhưng lần này tâm điểm lại là cô gái ngồi trên ghế phụ của chiếc xe.

Những lời bàn tán xì xầm vang lên, cả trường náo loạn hết lên.

_Thiệc đó mày! Tao nghe nói số báo tháng này là anh Huy và nhỏ đó lên trang bìa đó.-ns 1.

_Cái con đó dễ thương thiệc nhưng mà gia thế nó sao mà hợp được với idol của tao?-ns 2.

_Tao tức lắm rồi nha! Nó mới vào trường ngày thứ tư thôi mà cả Phong và hội trưởng Huy đã để ý đến nó vậy rồi! Không khinh thường nó được đâu.-ns 3.

_Em đừng để ý! Chuyện này mà lộ ra là tôi cho em không có thời hạn. Mãi mãi em sẽ là "osin" của tôi đấy!-anh nói nhỏ vào tai cô rồi khoác vai cô kéo đi.

_Ồhhhhhh!-cả trường ầm lên.

_Lên phòng hội trưởng với tôi!-anh kéo cô đi một mạch lên phòng anh.

***

_Muốn nói gì?-cô ngồi xuống ghế.

_Chẳng gì? Gọi em lên đây ngồi chơi thôi.-anh ngồi gác chân lên bàn, nghênh mặt chảnh chịu không nổi.

_Vậy thì tôi về lớp!-không để anh trả lời, cô đứng lên đi một mạch về lớp.

Ngồi xuống ghế, Ân đột nhiên quay qua.

_Nếu tôi nói tui nói tui tốt hơn anh ta thì sao?-Ân nói khó hiểu.

_Anh ta nào?-cô ngây thơ.

_Vương..Khải...Huy!-Ân gằn từng chữ.

_Thì sao?-cô khó hiểu.

_Tôi tốt hơn anh ta? Thì cậu sẽ cho tôi cơ hội chứ?-Ân hỏi.

_Cơ hội gì chứ? Sản à?-cô quay qua nhìn vào mặt Ân. Gương mặt ấy có gì đó nghiêm túc.

_Ừ! Thì sản đấy.-Ân có vẻ giận quay mặt đi chỗ khác.

_Thiệc, bó tay!-cô lắc đầu lấy cuốn sách ra đọc.

_< Ê xuống căn tin ăn gì không?>-tin nhắn điện thoại cô vang lên.

_<Đợi tí>-cô đọc rồi chạy nhanh xuống căn tin.

***

_Ăn gì không bà?-Nhi ngoắc cô.

_Không! Ăn sáng rồi.-cô cười tươi.

_Có anh Huy lo rồi, chị lo chi cho phí công!-Như không thèm nhìn mặt cô mà xỉa xói.

_Bà đừng nói vậy! Thiệc ra Linh với hắn chỉ là một hợp đồng thôi.-cậu quay qua nói nhỏ với Nhi và Như.

_Thiệc vậy hả?-Nhi hớn hở.

_Một lần rồi, ai biết còn nói thêm gì nữa!-giọng Như chanh chua không chịu được.

_Nếu bà tin tôi là như thế thì okay, tùy bà vậy! Nhưng thật xin lỗi nhé, không ngờ bà lại nghĩ tui như thế.-cô thật sự rất oan ức nhưng dù có nói sự thật thì Như cũng không tin đâu. Như lụy quá rồi, tình yêu đã làm mờ lí trí của Như. Tốt nhất là nên để Như tự suy nghĩ.

3 tháng sau mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

_Tui mới không ngờ bà đó! Đã biết người mà bạn thân mình thích rồi mà còn đi ve vãn như thế à? Người không ngờ phải là tui nè, không ngờ bà lại hai mặt như thế. Bà không nghĩ đến Phong à? Cậu ấy không là gì trong mắt bà à. Tự xem lại mình đi.-Như to tiếng rồi đứng dậy bước đi.

_Rồi bà sẽ hối hận vì nhữnh lời nói này, bà là tui đâu mà bà hiểu! Nhưng Phong thì liên quan gì chứ? Tất cười thật.- cô cười khẩy. Nụ cười chua chát đến tận đáy lòng. Không lẽ tình bạn 10 năm của cô lại kết thúc tại đây à? Không được, không dễ như vậy được.

Rồi cô cũng thất thần bước lên lớp.

5 tiết học trôi qua thật nhàm chán, mang tiếng trường quý tộc vậy thôi chứ chương trình chán ngấy, dễ ẹc. Nhắm mắt cô cũng làm được. Cô gấp tập vở lại rồi đi xuống dưới.

Ngồi vào xe anh, cô lấy headphone ra đeo vào.

_Có chuyện gì với em à?-anh thấy cô là lạ.

_Từ khi bước chân vô ngôi trường này chưa có ngày nào là được suôn sẻ. Gia đình rồi đến bạn bè cũng chẳng tin tưởng tôi. Do anh cả.-hai giọt nước mắt cô rơi. Cố gắng quẹt thật nhanh để không cho anh thấy nhưng cô đã chậm hơn anh rồi.

_Tôi xin lỗi, chỉ là...-anh chưa kịp nói hết câu thì cô đã cắt ngang.

_Anh đừng nói gì hết! Tôi sẽ làm tốt trong 3 tháng tới, chỉ mong anh giữ lời hứa mà tha cho tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi.-nước mắt cô rơi nhiều hơn.

{Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, từ cái lần tôi gặp em ở bữa tiệc cùng một chàng trai khác. Rồi trên những trang báo kia, tôi thấy thật tức giận khi em khoác tay chàng trai khác. Khi em có scandal cùng chàng trai khác mà không phải là tôi. Tôi chỉ muốn gây ấn tượng với em nhưng những điều ngu ngốc ấy lại làm em chán ghét tôi. Giờ tôi phải làm gì đây? Tiếp tục chạy theo em hay buông tha cho em? Chạy theo em, tôi không đủ sức lực để nhìn em ghét tôi! Buông bỏ em, tôi không đủ can đảm để làm điều đó! Em muốn tôi phải làm sao? Nhưng tôi vẫn muốn bên cạnh em, là bờ vai cho em tựa vào. Em có thể cho tôi vinh dự đó không? Làm ơn}

********End Chap*********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.