Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!

Chương 35: Anh sợ mất em!



_Việc tốt của cậu thì tôi xin cảm ơn! Nhưng có vẻ cậu phí công rồi, tôi và anh ta chẳng liên quan gì với nhau. Dù anh ta có khoác tay hàn ngàn hàng vạn cô khác thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi đâu.-cô nói luôn, đến đứa trẻ lên 8 còn biết đó chỉ là một tấm hình ghép, anh từ sáng giờ không hề bước qua khu B(khu học sinh năm 3) và lúc nào cũng bám cô như đĩa đói. Hồi nãy còn lên tận đây để cô đi vào lớp yên vị rồi mới rẽ qua lớp mình cơ mà. Yếu quá cưng ơi!

_Cậu đúng là hết thuốc chữa...ngốc!-hắn nói rồi quay mặt đi chỗ khác, cô thấy hả hê vô cùng nhưng tại sao hắn lại làm vậy? Cũng chính hắn là người cho anh ở chung cơ mà, có bí ẩn gì ở đây nè.

Chiều đến, anh vẫn đeo balo chạy sang cửa lớp cô và đợi, nhìn cô uể oải mà phát thương, anh phải đãi cô một bữa ra trò mới được. Vẫn cái tật cũ, cô vừa bước tới cửa thì anh kéo vụt đi mất, cô cũng quen với tính anh rồi nên mặc kệ. Anh kéo cô ra cỗng, bỗng có một bàn tay khác níu tay kia của cô:

_Linh...bà đi ăn với tui nhé?-Minh đứng đấy tự bao giờ, tay vẫn siết chặt tay cô làm cô đau đến nhăn mặt.

_Tui...tui...á đau!-cô la oái lên làm anh bực mình, cái tên này muốn khiêu chiến với anh chứ gì? Okay anh tiếp.

_Cô ấy đã có hẹn với tôi trước, phiền cậu hẹn bữa nào cô ấy rảnh. À không, đã ở bên cạnh tôi rồi thì chẳng mấy khi có thời gian dành cho cậu đâu.-anh gằn giọng, chất giọng vô cùng nghiêm túc.

_Không đến phiên anh, tui hỏi bà có thể đi ăn với tôi được không?-Minh gạt phăng lời anh, vẫn ôn nhu hỏi cô.

_Tui...tui có hẹn với anh ta trước rồi, nên bữa khác nha. Tui sẽ đãi mà, thông cảm nha.-cô rất muốn nhận lời của Minh nhưng sao đầu óc điều khiển cổ họng hoàn toàn ngược lại vậy nè, sao mà cả người cô cứ cứng đờ chẳng phản bác gì lại với anh vậy?

_Cậu nghe rõ rồi đấy, đừng làm mất thời gian của chúng tôi!-anh nói rồi kéo cô sang bên kia đường, có một chiếc BMW đời mới mui trần sang trọng bóng loáng đứng đợi ở đấy. Anh mở cửa ghế phụ cho cô rồi đi sang ghế chính cho mình, không quên liếc mắt Minh một cái.

_LINH! NẾU CẬU ĐI THÌ CẬU SẼ HỐI HẬN ĐẤY, CHÚNG TA SẼ KHÔNG LÀ BẠN BÈ NỮA.-Minh đứng bên cổng trường hét to. Minh bị gì vậy chứ? Sao lại nói như vậy, chả lẽ chỉ có một bữa ăn thôi mà cắt đứt tình bạn à? Không hiểu, thực sự không hiểu.

_Em đừng để ý đến cậu ta, anh thực sự rất sợ đó.-anh đeo kiếng mát vào, đạp ga chạy đi. Lời nói của anh ẩn chứa điều gì đấy, nghe có vẻ lo sợ tột cùng.

_Ý anh là sao?-cô hơi khó hiểu.

_Em đi đến đâu cũng có một sức hút lạ thường, những ai chưa tiếp xúc thì lại nghĩ em khó gần và lạnh lùng. Nhưng càng đến gần thì không thể thoát ra, em khiến người khác lún sâu vào cái sự bí ẩn thú vị của em. Thật lòng mà nói thì không ai có thể thoát ra đâu, kể cả anh, Kiến Phong...cậu bạn kia của em và cả tên tóc vàng thối tha kia!-giọng anh cứ đầm đầm phát ra, qua lớp kiếng nhưng vẫn thấy hốc mắt anh có chứa cái gì đó khó chịu.

_Ý anh là...Minh và cả Kenny đều thích tôi sao? Đùa...làm gì có, Minh thì còn có thể chứ Kenny...hắn ta ghét tôi còn hơn gì nữa. Nghĩ sao mà anh nói hắn ta thích tôi?-cô ngớ người, anh đang nói xàm cái gì thế.

_Thật đấy, cái cách mà hắn ta nhìn em và khi em bên cạnh anh. Nét mặt hắn thật sự rất khó chịu giống như Minh, có vẻ cậu ta cũng thích em khá lâu rồi. Anh thật sự sợ... sợ rằng anh sẽ mất em đấy!-anh nói trong đau khổ, đâu đó cảm nhận được giọng anh đã từ từ pha loãn với cái đắng trong cổ họng.

_Anh....thật sự nghĩ vậy sao? Anh thật sự yêu tôi hay chỉ là trò đùa, hay hơn thế chỉ là sự bồng bột nhất thời? Anh chỉ mới 20 tuổi, cái tuổi đấy còn quá trẻ để nói yêu ai đó mãi mãi. Với lại gia thế của tôi đâu có tương xứng với anh, anh đứng ở một nơi cao lắm, cao đến nổi tôi không nghĩ rằng có thể với tới anh mặc dù tôi biết, cái thứ cảm xúc dành cho anh nó không hề bình thường như bao người con trai khác. Có lẽ tôi không nên mơ tưởng nhiều, lỡ ngu dại bám theo anh rồi đến ngày nào đó anh chán tôi rồi đá tôi rơi từ chín tầng mây kia xuống. Tôi sẽ chết đấy!-cô cười, một nụ cười đầy đau khổ, khóe mắt hơi cay.

_Em....vậy là em đã chịu thừa nhận tình cảm dành cho anh. Ai nói em thấp hèn, ai nói anh đứng ở nơi quá cao, cho dù anh đứng ở nơi cao ngất ngưỡng đi nữa cũng không bao giờ bằng được em. Em đứng ở nơi cao nhất... em chính là thiên thần giáng trần này....nhưng không phải mình anh nhận ra điều đó. Rất nhiều người nhận thấy được tầm quan trọng của em và anh lo sợ họ sẽ giành mất em. Tiếc rằng, em đã là của anh, trời đã định sẵn là vậy, em đừng bao giờ nói ra cái từ"thấp hèn" đấy với anh. Nếu không chính anh sẽ tự cảm thấy xấu hổ đấy.-anh tháo mắt kiếng nhìn cô, ánh mắt như xoáy sâu vào con ngươi đang đứng hình nhìn anh. Có thật những lời đó là do anh phát ra không? Hay chỉ là những lời nịnh nọt chiếm hữu? Anh thật khó đoán.

_Anh cũng có lúc dẽo miệng đến vậy sao?-cô híp mắt nghi ngờ.

___________End Chap_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.