Hai người ngồi trong nhà hàng ở dưới
chân núi. Hoắc Thiếu Huyền mở thực đơn, đồng thời nhìn đến người đối
diện: “Bao nhiêu tuổi rồi còn nhõng nhẽo, khóc nhè.”
“Ai bảo anh làm rơi vỡ tượng đất của em.”
“Này, là anh sao, rõ ràng là em làm vỡ.”
Vinh Thiển ngắm nhìn gương mặt tinh xảo
đang bày ra vẻ không thể tin nổi của anh: “Thiếu Huyền, mặc kệ anh có
suy nghĩ gì với em hay không, người em muốn gả chỉ có anh.”
“Chậc chậc, cái miệng nhỏ này cũng thật
đủ ngọt.” Hoắc Thiếu Huyền cũng rất hưởng thụ, ăn cơm xong, cố ý chở cô
đi dạo xung quanh đây một chút, tới tám giờ tối mới đưa cô trở về.
Trước khi Vinh Thiển xuống xe, anh không quên dặn: “Chuyện bác Vinh không trở về kịp, em đừng làm ầm ĩ với ông,
bằng không một chút áy náy còn sót lại của ông cũng bị em làm cho biến
mất.”
“Em biết rồi.” Vinh Thiển đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng: “Giả bộ thôi mà, ai mà không biết chứ.”
Sáng sớm hôm sau Vinh An Thâm vội vàng trở về.
Vinh Thiển rửa mặt rồi xuống lầu, liền
nhìn thấy cái va-li đặt trong phòng khách. Trên khuôn mặt Vinh An Thâm
có chút mệt mỏi, Vinh Thiển đến dưới lầu, không giận, cũng không trách
móc: “Ba, ngày hôm qua con đã gặp mẹ.”
“Thiển Thiển…” Giọng nói Vinh An Thâm áy náy: “Ba chậm trễ mất một ngày.”
“Ba, không sao đâu, mẹ nói lần này tha thứ cho người, nhưng là lần sau lại bận bịu như vậy thì không hứa nha.”
“Được, được, được.” Vinh An Thâm không
ngừng gật đầu, khóe miệng Cố Tân Trúc cứng ngắc, nhưng vẫn vội vàng phụ
họa: “Đúng vậy, lần sau không thể quên.”
………
Sau khi Hà Mộ hồi phục lại, có ý muốn mời Vinh Thiển cùng Lệ Cảnh Trình ăn cơm.
Không nghĩ tới, Lệ Cảnh Trình lại đồng ý.
Gia cảnh Hà Mộ bình thường, mời cơm cũng là ở một tiệm ăn nhỏ. Bên trong ghế lô chỉ đặt một cái bàn nhỏ, bởi vì
người phục vụ trong tiệm không đủ, cô chỉ có thể đến quầy gọi món ăn.
Vinh Thiển đang nhắn tin với Hoắc Thiếu
Huyền, cô thà tập trung vào điện thoại di động cũng không muốn tiếp xúc
với Lệ Cảnh Trình. Lệ Cảnh Trình ngậm điếu thuốc trong miệng, nheo mắt
lại, lúc cô không để ý phát ra tia nguy hiểm: “Còn nhớ rõ một năm trước, em đã nói cái gì không?”
Vẻ mặt Vinh Thiển lạnh nhạt, ngón tay cầm điện thoại có chút run rẩy: “Tôi lừa anh thôi.”
Từ trong lồng ngực Lệ Cảnh Trình phát ra tiếng cười châm biếm: “Vậy nếu việc này là thật, có cần nói với Hoắc
Thiếu Huyền hay không?”
“Không cần.” Cô đáp trả không chút lo lắng.
“Em bị người ta cưỡng bức là thật, em ở
cùng một chỗ với Hoắc Thiếu Huyền, coi như có thể chống đỡ được nhất
thời, nhưng chỉ cần hai người gần gũi thân mật, lúc hắn tiến sâu vào em
cũng sẽ cảm nhận được, trừ phi, hai người cả đời hữu danh vô thật.”
“Anh nói bậy!” Vinh Thiển nhịn không được nói ra: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã, anh ấy yêu tôi, sẽ càng không để ý đến.”
“Đó là em không hiểu đàn ông.” Lệ Cảnh
Trình một lần nữa nói lời tàn nhẫn: “Chỉ có yêu, mới có thể tạo thành
cái gọi là, yêu càng lâu, đâm vào càng sâu.”
Sắc mặt Vinh Thiển trắng bệch, nghĩ đến
những lần Hoắc Thiếu Huyền gợi ý muốn giữ cô ở lại, cô cũng hiểu được
nhưng không đồng ý, từ đó vẫn luôn tận lực trốn tránh.
“Tôi không tin.”
“Vậy sao không thử xem?”
“Anh làm vậy là có mục đích gì?” Vinh Thiển ngừng một chút nói.
Lệ Cảnh Trình nhả ra một vòng khói: “Vì muốn tốt cho em.”
“Đồ thần kinh.”
Hà Mộ đẩy cửa tiến vào: “Thiển Thiển, cậu lại nói bậy.”
Vinh Thiển cầm túi xách đứng lên: “Mộc Tử, tạm thời mình có việc, không ăn cơm.”
Hà Mộ bắt lấy tay cô: “Đừng mà, có việc gì cũng phải ăn cơm đã, cậu sao vậy?”
“Là việc riêng, thực xin lỗi.” Vinh
Thiển giống như đang chạy trốn, chạy như bay ra khỏi cửa tiệm, hít sâu
một hơi, trong lồng ngực như có một bàn tay mạnh mẽ xé rách từng mảng.
Hoắc Thiếu Huyền xã giao xong đi ra khỏi khách sạn, người trợ lý lái xe qua, anh nới lỏng cà-vạt, đứng đón gió,
người phụ nữ vừa rồi lão tổng kia bày mưu tính kế tiếp cận anh cũng theo đến: “Hoắc Thiếu.”
Hoắc Thiếu Huyền rũ mắt xuống, từ góc độ anh đang đứng toát ra khí chất phong lưu tuấn kiệt: “Trầm tiểu thư còn chưa đi?”
“Không biết tôi có vinh hạnh được ngài tiễn một một đoạn không?”
Một tay anh đút vào trong túi, đôi môi đỏ tự nhiên: “Đi thôi.”
Trầm tiểu thư ôm cánh tay anh: “Đừng đi, ở ngay tại khách sạn này đi.”
Loại sự tình này, Hoắc Thiếu Huyền đã trải qua thường như ăn cơm bữa, nhưng vẫn làm bộ nghe không hiểu: “Có ý gì?”
Người phụ nữ khẽ cắn môi, hạ thấp giọng nói: “Hoắc Thiếu, người ta là sạch sẽ mà.”
Anh tựa như bị người khác đánh một kích
vào đầu, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh đèn nê-ông từ từ vặn vẹo, vẻ nhàn nhã trên người đã bị thay thế bằng sự hung ác, Trầm tiểu thư sợ tới mức rút tay về: “Chẳng lẽ, anh không thích còn nguyên vẹn sao?”
“Cút!” Anh gầm lên một tiếng, trong con
mắt dấy lên sự tức giận cực độ. Trợ lý chạy xe đến trước mặt anh, Hoắc
Thiếu Huyền mở cửa xe không nói hai lời ngồi vào trong rời đi.
Xe quay về biệt thự, cổng lớn chậm rãi
mở ra, ngay lúc sắp tiến vào, Hoắc Thiếu Huyền nhìn thấy một bóng người
ngồi xổm bên gốc cây.
Anh xuống xe nhìn kỹ: “Tiểu Thiển?”
Vinh Thiển ngẩng đầu, Hoắc Thiếu Huyền kéo người cô lên: “Sao em không vào?”
“Em đang đợi anh.”
“Không phải em có chìa khóa sao?”
Trợ lý bước xuống, vừa muốn mở miệng,
Vinh Thiển nhón chân ôm lấy cổ Hoắc Thiếu Huyền: “Chúng ta ở cùng một
chỗ đi, ngay đêm nay.”
Cả khuôn mặt nam trợ lý trẻ tuổi đều đỏ lên, mấy cô gái nhỏ bây giờ đều táo bạo như vậy sao?
Hoắc Thiếu Huyền bảo hắn lái xe vào ga ra.
Anh kéo tay Vinh Thiển vào trong, mở cửa đi vào, còn chưa kịp đổi giày, Vinh Thiển lại ôm lấy Hoắc Thiếu Huyền
một lần nữa, thời điểm cô mười bốn tuổi, Hoắc Thiếu Huyền bắt đầu dạy cô làm thế nào hôn môi.
Hoắc Thiếu Huyền ôm chặt lấy cô, hai người xuyên qua cửa phòng, thẳng đến bên ghế sô pha, ngã người xuống.
Vinh Thiển vội vàng muốn chứng minh, cô tựa đầu vào phía sau, mái tóc dài xõa ra, sắc mặt thản nhiên…
Một tiếng ‘ưm’ như có như không nhẹ
nhàng rơi vào tai Hoắc Thiếu Huyền, bàn tay anh dừng lại, cũng không làm động tác tiếp theo. Hai tay Vinh Thiển vòng qua ôm lấy thắt lưng rắn
chắc của anh: “Vì sao dừng lại?”
Hoắc Thiếu Huyền nhìn thấy bộ dạng này của cô, cùng với cái đêm của nhiều năm trước đó đặc biệt giống nhau.
“Em còn quá nhỏ.”
Hốc mắt Vinh Thiển ửng đỏ: “Em đã 20 tuổi.”
Ngón tay thon dài của Hoắc Thiếu Huyền
khẽ vén vài sợc tóc dài dán trên cổ cô, anh cố gắng hết sức khống chế
giọng nói của mình thật bình thản: “20 không phải nhỏ sao?”
“Hoắc Thiếu Huyền!” Không nghĩ tới, Vinh Thiển lại cao giọng nói với anh: “Anh đừng quên, từ mấy năm trước em
đã bị người ta cưỡng bức, chẳng lẽ khi đó em không nhỏ sao?”
Cô nói xong câu đó, nước mắt tràn ra.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Huyền lạnh lẽo đến đáng sợ: “Vinh Thiển, em câm miệng cho anh!”
Anh chưa từng hung dữ với cô như vậy,
Vinh Thiển nghẹn ngào, cô ngồi dậy: “Khi đó em không phải còn nhỏ sao?
Hoắc Thiếu Huyền, chúng ta phải làm sao bây giờ, em vẫn không đề cập với anh là bởi vì em sợ hãi, đến tột cùng chúng ta phải tiếp tục ở bên nhau như thế nào đây? Còn có thể tiếp tục sao? Em biết trong lòng anh vẫn
không thể chấp nhận được, tại sao người năm đó gặp chuyện này nhất định
phải là em?”