Đôi vai Vinh Thiển run rẩy, cô còn muốn giãy dụa, cô thật sự
không cam lòng. Thế nhưng, đã đi tới bước này rồi, cô không sợ, dù có
chết cô cũng quyết làm cho bằng được.
Lệ Cảnh Trình
cảm giác được thân thể cô cứng ngắc, anh định khuyên nhủ để cô bình tĩnh trở lại, nhưng ngoài Hoắc Thiếu Huyền ra, cô thật sự không thể chấp
nhận được ai cả, cô nhìn chằm chằm người trước mặt, năm đó, cô có thể
lấy một cái cớ cho mình, nhưng lần này thì sao?
Cô
không thể đưa ra bất kỳ một lý do nào để tha thứ cho bản thân mình.
Theo bản năng, cô đưa hai tay ra cản Lệ Cảnh Trình lại: “Không được…”
Hai chữ này, nói ra một cách vô lực, Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay cô, anh
rống to: “Có một số việc nhất định phải đối mặt, Vinh Thiển, cho dù em
và Hoắc Thiếu Huyền ở cùng một chỗ, nhưng cũng khó mà hòa hợp, cuối cũng vẫn không tránh khỏi tình cảnh ly tan.”
Vinh Thiển hoảng hốt, nước mắt bắt đầu trào ra.
Cô biết, qua đêm nay, cô hoàn toàn mất đi Hoắc Thiếu Huyền. Ánh mắt Lệ
Cảnh Trình lướt qua hình xăm nơi bụng cô. Anh dịu dàng hôn cô, anh vô cùng kiên nhẫn, Vinh Thiển đưa tay lên che mắt, cô không muốn nhìn.
Mười ngón tay của Lệ Cảnh Trình đan vào tay cô, không cho cô trốn tránh,
đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Đừng sợ, đừng sợ, rồi sẽ có
một ngày như thế, việc này cũng không đáng sợ lắm, em làm được không?”
“Tôi không làm được.” Vinh Thiển tựa như đã quá hoảng loạn: “Tôi muốn gặp Hoắc Thiếu Huyền.”
Thời điểm sắp rơi vào trầm luân, người con gái trong lòng lại gọi tên một
người đàn ông khác, đây cũng là lần đầu tiên Lệ Cảnh Trình gặp phải, anh kề môi sát bên tai cô: “Chỉ cần anh ta xuất hiện tại đây, tôi liền rời
đi, được không?”
Lệ Cảnh Trình không còn cách nào đợi thêm nữa…
Cuối cùng trong ánh mắt Vinh Thiển cũng lấy lại được tiêu điểm, cô bình
tĩnh lại, đưa mắt nhìn anh nói: “Lệ Cảnh Trình, tôi hận anh.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay day day huyệt thái dương, nơi đó chảy mồ hôi khá
nhiều, sâu trong đôi mắt xinh đẹp kia dường như nở ra một nụ hoa, anh có một khuôn mặt tuyệt đẹp, ngũ quan lúc này phát ra sự sinh động bức
người.
Nhưng tất cả điều này, Vinh Thiển lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức.
Lệ Cảnh Trình cũng mặc kệ cô đang nói gì.
Vừa bình tĩnh được một chút, sóng gió lại ập đến, cô lại gào to, giọng nói cực kỳ tức giận và tràn đầy hận thù: “Cố Tân Trúc, tôi hận bà!”
Cô cố gắng chịu đựng, chịu đựng.
Cô tự nhủ với bản thân mình, phải sống.
Cô muốn về nhà, muốn gặp lại Hoắc Thiếu Huyền.
Qua một lúc lâu, Vinh Thiển đã không còn khái niệm về thời gian nữa rồi.
Lệ Cảnh Trình từ phòng tắm bước ra, Vinh Thiển cũng đã mặc quần áo, cuộn tròn cả người vào trong chăn ngồi ở đầu giường giống như lúc trước.
Lệ Cảnh Trình bỏ khăn mặt xuống rồi đi đến bên giường, trong lòng anh có cảm giác thỏa mãn, nhưng lại có một chút trống rỗng.
Anh hút một điếu thuốc, nói: “Ngày mai, khi về nhà, em nói chuyện với ba em, hai chúng ta đính hôn.”
Vinh Thiển đưa mắt nhìn anh, Lệ Cảnh Trình vẩy tàn thuốc, đứng dậy: “Có lẽ
Hoắc Thiếu Huyền cũng biết em đã từng qua tay một người đàn ông, nhưng
em có thể cam đoan rằng, anh ta có thể chấp nhận thêm một người nữa
không? Huống hồ, chuyện lần này, không phải là do tôi ép buộc.”
Cô giống như người bị chạm vào vết thương, đau đớn tột cùng, đưa tay ra
đánh anh, Lệ Cảnh Trình đưa tay ra khống chế cô, ôm vào trong ngực, đã
là người của anh rồi, còn giương nanh múa vuốt nữa sao?
“Sau khi đính hôn, tôi sẽ mang em ra ngoài, ngôi nhà kia, chắc em cũng không muốn ở nữa phải không?”
“Tôi không muốn đính hôn với anh.” Hôn nhân, là chuyện Vinh Thiển chưa bao
giờ nghĩ tới, huống chi người kia lại không phải là Hoắc Thiếu Huyền.
“Vinh Thiển.” Lệ Cảnh Trình ngồi xuống đầu giường: “ Nếu như em muốn rũ sạch
quan hệ, chuyện đêm nay, chẳng lẽ em sẽ đi nói với Hoắc Thiếu Huyền sao? Em muốn mình thật có nhiều vết nhơ trước mắt anh ta sao? Vòng đi vòng
lại, Hoắc Thiếu Huyền cũng đã đi tìm người phụ nữ khác, chẳng lẽ em còn
ảo tưởng em và anh ta có thể quay lại như lúc ban đầu sao?”
Hai tay Vinh Thiển ôm lấy đầu gối: “Anh câm miệng.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, anh đưa tay tắt đèn, hai
tay ôm đầu gối của cô buông ra. Anh kéo cô lại gần mình hơn.
“Em còn có thể tự cho mình cùng Hoắc Thiếu Huyền một lý do để có thể tiếp tục nữa sao?”
Cô không thể dâng tặng cho Hoắc Thiếu Huyền một người con gái hoàn chỉnh,
không thể là người độc nhất vô nhị, lại chỉ có thể nhiều lần mang lại
tổn thương cho anh.
Trong lồng ngực anh, Vinh Thiển
dần dần an tĩnh lại, cả người và tâm tình Lệ Cảnh Trình đều thỏa mãn,
anh đưa tay vỗ về bả vai cô, nhưng hưng phấn trong cơ thể vẫn chưa tan
đi.
Sáng sớm hôm sau, có người tới lấy cuộn băng.
Gần sáng, Vinh Thiển mới ngủ được, cô bị tiếng động nơi cánh cửa làm cho tỉnh dậy, trợn mắt nhìn Lệ Cảnh Trình mặt quần áo.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Vinh Thiển đi sau anh ra ngoài, một đường thông suốt tới cửa, anh đưa tay ôm lấy vai cô.
Người quản lý đem đồ vật này nọ đưa tới trước mặt Lệ Cảnh Trình: “Lệ thiếu,
đây là cuốn băng, cái này chúng tôi chỉ có một, ngài yên tâm.”
Lệ Cảnh Trình nhận lấy, ôm Vinh Thiển rời đi, vừa bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên muốn giết người.
Anh khẽ dịch người, đem cuốn băng cho vào trong túi xách của cô, khẽ
cười: “Chờ tới ngày đính hôn, anh sẽ tặng cho em thứ này.”