Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 3 - Chương 37: Thiển bảo rơi vào vại giấm



Edit: Dế Mèn

-----

Tống Trĩ Ninh bước nhanh về phía trước, bàn chân trần trắng trẻo dẫm lên nền đất xù xì, cánh tay xuôi hai bên người. Lệ Cảnh Trình đứng tại chỗ rất lâu. Anh nghiêng đầu nhìn về phía ngôi biệt thự. Nhớ lời của chủ nhiệm Vương, anh nhấc đôi chân cứng ngắc bước nhanh theo sau Tống Trĩ Ninh.

Tống Trĩ Ninh nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng cô không cười nổi. Lệ Cảnh Trình đuổi theo cô cũng vì sợ cô gặp chuyện không may, thương hại cô sao?

Cô luôn luôn kiêu hãnh, trước giờ không chịu được cảnh người khác cứ một mực bám dính lấy mình; nhưng lúc này, việc cô đang làm được coi là gì đây?

Lệ Cảnh Trình đi tới trước mặt cô, chặn đường cô lại: “Trong lòng đang nghĩ quẩn à?”

Tống Trĩ Ninh cũng không ngẩng mặt lên: “Em nghĩ quẩn thì năm đó em chịu được kết quả này sao? Bây giờ chẳng qua là chịu thêm lần nữa thôi, chẳng lẽ em không chuẩn bị tâm lý được sao?”

Lồng ngực Tống Trĩ Ninh phập phồng mấy cái, vẻ khó tin trong mắt sớm biến thành phẫn nộ.

Cô thực sự không hiểu được - sao Lệ Cảnh Trình có thể bình thản mà nói ra những câu gây tổn thương người khác như vậy chứ!

Tống Trĩ Ninh nắm tay lại đánh vào ngực anh: “Lệ Cảnh Trình, năm đó, lúc em khổ sở sợ hãi, anh đã tới sao? Khi hết lần này tới lần khác em nghe người ta nói cánh tay mình không cứu chữa được nữa, anh đã tới sao? Bây giờ anh nói chuyện đã lạnh lùng như thế thì cũng đừng xen vào chuyện của em nữa!”

”Cố bám dính lấy chuyện năm đó phải không? Tống Trĩ Ninh, tôi để em đi chưa?”

Cô dừng tay lại, Tống Trĩ Ninh đã rớm nước mắt: “Anh đang muốn em phải ân hận về những việc đã làm sao?”

”Tôi muốn em nhìn hướng về phía trước mà sống.”

Tống Trĩ Ninh lại đánh vào ngực anh mấy cái: “Lệ Cảnh Trình, những câu này không phải là thất vọng, mà là tuyệt vọng, tuyệt vọng! Anh hiểu cái cảm giác đó ư?”

Sao Lệ Cảnh Trình lại không hiểu?

Lực đánh của hai tay cô cũng không thể mạnh như nhau. Anh giữ hai tay Tống Trĩ Ninh lại, anh chưa từng thấy bộ dáng phát điên này của cô.

”Đã không thể vẽ tranh vậy hãy làm tốt việc ở phòng triển lãm đi. Tôi có thể giúp em.”

Tống Trĩ Ninh gục đầu vào ngực Lệ Cảnh Trình.

”Đi thôi, tôi chở em về.”

”Trong lòng em khó chịu, không muốn về phòng triển lãm, càng không muốn về nhà.”

Lệ Cảnh Trình nắm lấy bả vai cô, khẽ đẩy cô ra: “Vậy chí ít tôi đưa em tới nơi nào an toàn đã, em muốn ngồi ở đâu thì cứ ngồi.”

Tống Trĩ Ninh nhìn ra được anh đang mất kiên nhẫn; mà giữa cô và Lệ Cảnh Trình, sợ là anh chỉ vì trách nhiệm và áy náy thôi; dù là niệm tình cũ, nhưng cũng vì đôi tay cô, đúng không?

Cô không la khóc. Chẳng có ý nghĩa.

Tống Trĩ Ninh quay lại chỗ cũ, nhặt chiếc giầy bị rơi, mang vào.

Lau khô nước mắt, cô vẫn là một Tống Trĩ Ninh kiêu ngạo. Nhìn bóng lưng cô đi tới cạnh xe, Lệ Cảnh Trình đi theo qua.

---

Ăn xong cơm trưa, Gạo Nếp ôm búp bê từ trên lầu đi xuống: “Mẹ, khi nào chúng ta đi ạ?”

”Đợi ba về là đi liền.”

”Ba hư đi đâu rồi ạ?”

Gạo Nếp rất muốn tới chỗ ông ngoại, chắc chắn ở đó chơi rất vui. Con bé nhích mông ngồi sát lại Vinh Thiển: “Mẹ, mẹ gọi cho ba đi!”

Vinh Thiển như mới chợt nghĩ ra. Cô lấy di động, tìm số của Lệ Cảnh Trình.

Tiếng chuông điện thoại trong không gian yên tĩnh chật hẹp nghe có vẻ càng vang dội. Lệ Cảnh Trình lấy ra xem, vừa lái xe vừa nghe máy.

”Alo.”

”Cảnh Trình, anh xong việc chưa?”

Lệ Cảnh Trình đưa ánh mắt liếc lên kính chiếu hậu, lướt qua hình ảnh Tống Trĩ Ninh ngồi bên cạnh.

”Vẫn chưa. Vừa mới tiếp chuyện với một vị tiền bối xong, còn chút việc nữa.”

”Hai giờ rưỡi chiều nay máy bay bay...”

Tất nhiên là Lệ Cảnh Trình nhớ rõ, cũng không dám quên: “Anh biết, anh nhất định sẽ về gấp.”

”Được.” Vinh Thiển an tâm hơn một chút: “Anh lái xe cẩn thận, vẫn còn kịp, đừng gấp quá nhé!”

”Được.”

Từ đầu tới cuối Tống Trĩ Ninh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói câu nào.

Lái xe được nửa đường, bầu không khí vẫn không được thoải mái. Lệ Cảnh Trình mở nhạc. Tống Trĩ Ninh nghe thấy bài hát mình quen thuộc, nét mặt cô không khỏi thay đổi.

”Cảnh Trình, em bỏ anh đi mấy năm, lúc đầu em nghĩ rất đơn giản, đại loại như rất nhiều phụ nữ... Khi đã thật sự muốn ở cùng anh, em đều có ý nghĩ như vậy. Em nỗ lực muốn làm ình xứng với anh, em cũng không biết tại sao lúc đó có thể có ý nghĩ mãnh liệt như vậy.”

Lệ Cảnh Trình lắng nghe ca từ.

Giọng Tống Trĩ Ninh êm ái nhưng không khỏi làm người ta buồn bã.

”Chẳng lẽ, Vinh Thiển không như thế sao?”

Lệ Cảnh Trình nghe vậy, cười cười: “Trong mắt cô ấy, cô ấy luôn luôn xứng với tôi, cũng chưa bao giờ đuổi theo tôi.”

”Có sự tự tin như vậy thật tốt.”

Tống Trĩ Ninh ngã người vào lưng ghế: “Cảnh Trình, xin lỗi! Vừa nãy em thất thố quá.”

”Quả thật tôi rất ít khi được nhìn thấy bộ dạng thất thố của em.”

Tống Trĩ Ninh dùng khăn ướt lau lớp trang điểm trên mắt đã hư hết.

”Có lẽ vì bị đè nén quá lâu. Nhưng anh thật sự không thể trách em, vì trong lòng em oán hận anh quá thôi ; bây giờ, chẳng lẽ anh không cho em được có quyền đó sao?”

Lệ Cảnh Trình liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Đương nhiên là có thể.”

Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông. Với anh mà nói, có kể lể, trách móc tình cũ nhiều mấy cũng vô dụng. Khi đàn ông tuyệt tình thực sự khiến người ta thất vọng.

Xe chạy giữa dòng xe cộ đông đúc. Lệ Cảnh Trình thấy cách đó không xa có quán cà phê: “Ở đây đón xe cũng tiện. Nếu em thực sự không muốn về, cứ vào đó ngồi rồi hãy về.”

”Cảnh Trình, hay anh cứ đưa em tới Đông Thành đi! Mấy ngày trước em có xem ấn phẩm quảng cáo, em muốn đi mua một bức.”

Lệ Cảnh Trình không khỏi nhíu mày, Đông Thành nằm ở hướng ngược lại.

”Em cứ về nhà trước đi, tôi sẽ cho người của tôi tới chở em đến phòng triển lãm.”

”Em không cần!” Tâm tình Tống Trĩ Ninh không khỏi kích động: “Đừng dùng cái gọi là vật chất ấy để bồi thường em nữa! Lệ Cảnh Trình, em cũng không thiếu tiền.”

Tay cô phủ lên đôi lông mày: “Em chỉ có yêu cầu nho nhỏ đấy thôi, mà anh còn muốn đùn đẩy.”

Lệ Cảnh Trình không nói nữa. Dù bây giờ có đến Đông Thành nhưng chạy về nhà chắc cũng vẫn kịp.

Lệ Cảnh Trình quay đầu xe lại. Tống Trĩ Ninh nhắm hai mắt dưỡng thần. Không ai nói lời nào nữa.

Xe máy chóng chạy ra đường cao tốc, đi qua hơn nửa nội thành, hướng phía đông thành phố mà đi.

---

Vinh Thiển đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Lệ Cảnh Trình về nhà là ra sân bay ngay.

Tống Trĩ Ninh chợp mắt một lúc trên xe. Lúc xe dừng hẳn, Lệ Cảnh Trình thấy đầu cô nghiêng sang một bên. Anh cởi dây an toàn ra, đưa tay khẽ đẩy bả vai cô.

Cô hơi ngáp, bộ dáng còn buồn ngủ: “Tới rồi ư?”

”Ừm, tới rồi.”

Tống Trĩ Ninh nhìn ra ngoài, đẩy cửa xe ra đi xuống. Cô đi được hai bước; thấy cô không cầm túi theo, Lệ Cảnh Trình cầm lấy rồi bước xuống xe.

Hai ba bước chân anh đã tới cạnh cô: “Đồ của em.”

Anh nhìn lại, thấy sắc mặt Tống Trĩ Ninh tái nhợt, mồ hôi lạnh theo bên má chảy xuống.

”Em bị sao vậy?”

Tay cô đè bụng dưới, xua xua tay: “Không sao, chỉ đau bụng thôi.”

”Tôi chở em tới bệnh viện.”

”Không cần đâu.” Tống Trĩ Ninh đưa hai tay ôm bụng: “Bệnh cũ, ráng chịu một chút là hết thôi.”

Vẻ mặt cô khổ sở, nhìn chằm chằm phía cửa vào: “Em nhìn trúng bức tranh này lâu rồi, nhất định phải có nó. Em còn tính đem về treo ở cửa sảnh phòng trưng bày nữa. Cảnh Trình, anh có thể phụ em lấy bức này không?”

Trông sắc mặt Tống Trĩ Ninh rất khó coi, nhưng lại kiên quyết không chịu quay về.

Lệ Cảnh Trình nắm cánh tay cô, dìu cô vào. Đi vào trong hội trường, Lệ Cảnh Trình ngồi cạnh Tống Trĩ Ninh.

Có người đi tới đưa nước, Lệ Cảnh Trình lấy một ly nước ấm giúp cô.

Tống Trĩ Ninh ôm ly nước trong tay. Lệ Cảnh Trình cũng không biết khi nào bức tranh kia sẽ được đưa ra. Anh bắt chéo đôi chân dài, ánh mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Trước kia, Tống Trĩ Ninh luôn thích tựa đầu lên bả vai anh; giờ này, cô im lặng ngồi đấy, cô cũng biết vị trí đó không phải của cô.

Buổi đấu giá đã đi qua hơn phân nửa thời gian.

Lệ Cảnh Trình lấy di động ra xem, gửi một tin nhắn cho Vinh Thiển: Hai mẹ con ra sân bay trước đi, khả năng anh sẽ tới trễ.

Lúc Vinh Thiển đọc tin nhắn, lòng cô trùng xuống. Cô biết Lệ Cảnh Trình đã sắp xếp công chuyện xong xuôi từ mấy ngày trước, cho nên việc anh đột ngột vướng công chuyện thế này không thể nào là vì công việc ở công ty được.

Vinh Thiển nhớ tới cuộc điện thoại mình nghe hôm đó. Cô không thể ép mình không nghĩ ngợi lung tung.

Lệ Cảnh Trình ngồi chờ trong hội trường, vừa định nói gì đó thì người Tống Trĩ Ninh lại nghiêng sang phía người anh.

Người đàn ông thấy vai cô đang run rẩy: “Em sao vậy?”

”Đau quá!”

Anh cũng mặc kệ mấy bức tranh vớ vẩn gì đó, lập tức bế cô ra ngoài.

”Em còn ngang bướng? Phải đợi tới lúc mình không chịu nổi mới được?”

Lệ Cảnh Trình bế Tống Trĩ Ninh vào xe, lái xe tới bệnh viện gần nhất.

Trong phòng khám, nữ bác sĩ phụ khoa nhìn hai người: “Đau bụng kinh vẫn nghiêm trọng như vậy sao?”

”Vẫn vậy.”

”Trước đó có bị nhiễm lạnh không?”

”Dạ, mấy hôm trước có chơi trò dội nước đá, không ngờ lại thành ra nặng thế này.”

Vị bác sĩ kêu lên: “Thể chất cô như vậy còn chơi dội nước đá, cẩn thận sau này không sinh nở được.”

Lệ Cảnh Trình đứng cạnh hỏi: “Bây giờ không sao chứ?”

”Uống thuốc giảm đau đi. Uống nhiều nước nóng. Người trẻ tuổi phải biết bảo vệ sức khỏe của mình.”

Lệ Cảnh Trình lấy thuốc xong lập tức cho Tống Trĩ Ninh uống luôn, sau đó lại lái xe đưa cô về.

Dọc đường đi, Tống Trĩ Ninh ngồi im lặng, mái tóc cô cột sau ót. Khuôn mặt thanh tú nhưng không rạng rỡ, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy. Lệ Cảnh Trình cho xe dừng hẳn, ngẩng đầu nhìn dãy nhà chung cư trên con đường. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ nhà cô ở đâu.

Tống Trĩ Ninh cựa quậy để ngồi dậy nhưng cả người chẳng có chút sức lực nào.

Lệ Cảnh Trình dứt khoát mở cửa xe, bế cô xuống.

Cô vẫn ở chỗ cũ.

Hai người đứng trong thang máy chật hẹp. Tống Trĩ Ninh nhìn mình trong gương: “Em không đổi chỗ ở, định xem anh có tới tìm em không.”

Lệ Cảnh Trình không cho cô lời đáp lại nào.

Đi vào nhà, anh định cho cô ngồi xuống sô pha: “Mau nghỉ ngơi đi! Uống thuốc xong nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏe thôi.”

”Cảnh Trình, anh ngồi với em một lúc có được không?”

”Hôm nay tôi phải đi Nam Thịnh. Em tự chăm sóc mình cho tốt đi.”

Tống Trĩ Ninh cầm cái gối để lên bụng: “Bài trí ở đây có khác với lúc anh thường lui tới không?”

”Tôi không còn nhớ trước đây ở đây trông thế nào rồi.” Lệ Cảnh Trình rót giúp cô ly nước ấm rồi để thuốc lên bàn trà.

Tống Trĩ Ninh thấy anh đang đi ra cửa: “Cảnh Trình, đây sự bồi thường mà anh nói tới sao?”

Lệ Cảnh Trình mở cửa ra: “Tôi nói rồi, bồi thường không đại biểu cho tình cảm.”

Đi ra khỏi nhà Tống Trĩ Ninh, Lệ Cảnh Trình nhìn đồng hồ. Có lẽ không kịp rồi.

Tống Trĩ Ninh đi tới phía cửa sổ, nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đi rất nhanh, xe của anh chạy nhanh như mũi tên rời cung. Cô cũng hiểu rõ: Lệ Cảnh Trình đối với cô được như vậy cũng không phải dễ dàng gì. Dù sao trước đây cô cũng đã từng thấy Lệ Cảnh Trình tàn nhẫn với những cô gái khác.

Lúc Lệ Cảnh Trình lái xe về nhà lấy đồ, đúng như anh dự đoán, Vinh Thiển và Gạo Nếp đã không còn ở nhà.

---

Sân bay.

Vinh Thiển ôm con, chuẩn bị lên máy bay. Gạo Nếp lôi kéo cổ áo cô: “Mẹ, ba đâu?”

Cô không đành lòng làm con buồn: “Ba có chút việc, sẽ tới trễ.”

”Vậy chúng ta chờ ba một chút, được không ạ?”

Gạo Nếp giãy nảy, không chịu đi, kéo vạt áo Vinh Thiển: “Con muốn đi với ba.”

Sân bay đang liên tục thông báo mời tới quầy làm thủ tục, Vinh Thiển đành phải ngồi xổm xuống dỗ con:“Ngoan, ba sẽ đi chuyến sau. Đợi lúc con tới nhà ngoại ăn cơm tối là ba đến nơi rồi, được không?”

”Thật không ạ?”

”Thật! Mẹ không lừa con.”

Vinh Thiển ôm con, mỗi bước đi gần như rất chậm, nhưng tới lúc lên máy bay rồi cô cũng không thấy bóng dáng Lệ Cảnh Trình.

Gạo Nếp ngồi cạnh cửa sổ, khi máy bay cất cánh, con bé hưng phấn chỉ vào tầng mây: “Mẹ, nhìn kìa! Mây nhiều như kẹo bông vậy!”

Lúc này, trong lòng Vinh Thiển khó yên. Trước lúc ra cửa, Lệ Cảnh Trình đã nói rõ, nhưng sau đó anh cũng chỉ nhắn tin, cũng chẳng gọi cho cô một cú điện thoại.

Rốt cuộc bây giờ anh đang làm gì?

---

Chiếc xe của Lệ Cảnh Trình vừa dừng trong bãi đỗ, anh lập tức đẩy cửa xe ra, nhắm phía phòng chờ mà đi.

Nhưng máy bay đã bay từ nửa tiếng trước.

Người đàn ông vội vàng mua vé chuyến khác, vẻ gấp gáp như được viết trên mặt anh. Chuyến tiếp theo phải đợi hai tiếng đồng hồ nữa.

Anh ngồi ở ghế tựa, may mà khoảng cách thời gian không lâu lắm, nếu không anh chỉ có thể tìm cách khác.

Vinh Thiển vừa xuống máy bay, tài xế mà Vinh Trạch sắp xếp liền chở cô về nhà.

Ở nhà họ Vinh, Vinh An Thâm theo Vinh Trạch ra ngoài đón. Mặc dù không nhớ chuyện trước kia nhưng ông cũng hiểu người tới thăm mình là con gái và cháu ngoại.

Vinh Thiển tiến lên ôm lấy ông: “Ba!”

”Thiển Thiển! Mau mau vào đi!”

Giang Tụng Giai tinh mắt, khi mọi người đi vào trong, cô ấy kéo Vinh Thiển ra một bên: “Lệ Cảnh Trình đâu?”

”Anh ấy... anh ấy tạm thời có việc, sẽ tới trễ.”

Giang Tụng Giai nhìn sắc mặt cô, thấp giọng nói: “Ở Lại Hải lạ người lạ chỗ, em đã quen được chưa? Người nhà họ Lệ có tốt với em không?”

”Em sống rất tốt. Dù lạ người lạ chỗ nhưng bên cạnh em còn Cảnh Trình và con.”

Giang Tụng Giai vẫn không yên long: “Chị luôn sợ em ở ngoài phải chịu khổ. Khó khăn em mới về được một lần mà Lệ Cảnh Trình lại bận rộn như vậy! Về nhà là tự ai nấy đi à?”

Vinh Thiển nghe vậy, mặc dù trong lòng đang khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn vô thức bảo vệ: “Vốn đã mua vé đi chung nhưng khi bọn em đến sân bay thì anh ấy lại nhận được điện thoại. Chị Giai Giai, thật mà! Chị đừng suy nghĩ nhiều.”

”Được rồi, dù sao cuộc sống của em, cũng chỉ có em hiểu thôi.”

Giang Tụng Giai cầm lấy đồ đạc trong tay cô, cười cười: “Mau vào đi, chị có nhiều chuyện muốn kể lắm.”

Lúc xế chiều, Vinh Thiển nói chuyện hồi lâu với Vinh An Thâm.

Gần chạng vạng, Vinh Thiển đang ngồi ở trong phòng; Lệ Cảnh Trình mua được vé máy bay xong liền nhắn tin cho cô, nói cho cô biết giờ bay.

Người giúp việc đang chuẩn bị cơm chiều.

Thời gian càng lúc càng trễ, nhìn sắc trời đã mờ tối, xa xa đèn đường đua nhau bật sáng.

Vinh Thiển dẫn Gạo Nếp đi xuống. Trên cái bàn tròn, thức ăn đã được dọn đầy bàn; Giang Tụng Giai nhìn, nói: “Thiển Thiển, Lệ Cảnh Trình hôm nay đến kịp không?”

”Anh ấy nói sẽ bay chuyến chiều nay.”

”Vậy chúng ta chờ chút vậy.” Vinh Trạch ở cạnh nói xen vào.

Vinh Thiển kéo ghế ra trước, đỡ Vinh An Thâm ngồi xuống: “Chúng ta vừa ăn vừa đợi đi, cũng không phải khách nào quan trọng.”

”Cứ chờ một chút đi.” Vinh Trạch nhìn cửa, đáy mắt chợt sáng lên: “Ngoài cửa hình như có người kìa.”

Ngoài cửa lớn, đèn xe taxi sáng rỡ. Không lâu sau, người giúp việc đã dẫn Lệ Cảnh Trình vào.

”Cậu Lệ tới! Cậu Lệ tới rồi!”

Vinh Thiển cầm đũa lên gắp thức ăn cho Gạo Nếp. Lệ Cảnh Trình vừa nhìn liền biết cô đang giận.

Anh chào hỏi Vinh An Thâm và mọi người xong. Vinh Trạch vội vàng bảo Lệ Cảnh Trình ngồi xuống.

Anh cởi áo khoác, ngồi xuống sát cạnh Vinh Thiển: “Bà xã, xin lỗi! Anh tới trễ.”

”Không sao.” Vinh Thiển mặt mày mỉm cười, bộ dáng dịu dàng như nước: “Anh có việc mà, đương nhiên công việc phải quan trọng rồi.”

Lệ Cảnh Trình bị cô nói liền có hơi chột dạ. Tay ôm bả vai cô: “Anh chạy tới sân bay chậm một bước, đành tới sau.”

”Nhanh ăn cơm đi, không còn sớm đâu! Hay là không đói bụng lắm?”

Vinh Thiển gắp cái đầu cá thả vào chén của anh.

Gạo Nếp cắn miếng sườn xào chua ngọt, miệng nhem nhuốc, mũi còn dính tương, thấy như vậy liền cất cao giọng, nói: “Mẹ, ba không thích ăn đầu cá. Ba sợ đầu cá bẩn.”

Vinh Thiển nét cười dịu dàng, lau cái miệng nhỏ của con. Đối diện với ánh mắt của những người khác, cô nói bằng giọng nhu hòa: “Gạo Nếp nhớ nhầm rồi. Ba thích nhất là ăn đầu cá, nhiều dinh dưỡng nhất.”

”Thật sao?”

Lệ Cảnh Trình gảy gảy thứ gọi là đầu cá trong chén, chỉ có thể nhắm mắt: “Phải, ba thích ăn đầu cá.”

”A, vậy ba mau ăn đi!” Gạo Nếp cầm lấy miếng xương sườn tiếp tục “chiến đấu”: “Phải ăn sạch nha, đừng lãng phí đó!”

Vinh Thiển chuyên tâm đối phó với con tôm bự trên tay.

Lệ Cảnh Trình ho nhẹ, kề sát cô hơn một chút: “Giận sao?”

”Không có à nha! Trong lòng không khỏi khó chịu thôi.”

”Đừng!” Lệ Cảnh Trình có chút hoảng hốt: “Đừng để tâm trạng không tốt!”

Vinh Thiển không nói nhiều với anh. Thỉnh thoảng cô và Giang Tụng Giai nói với nhau mấy câu. Lệ Cảnh Trình ăn cũng không thấy ngon. Sau buổi cơm tối, người một nhà ở trong phòng khách ngồi một lúc sau đó mới lên lầu nghỉ ngơi.

Lệ Cảnh Trình vừa vào phòng đã muốn ôm Vinh Thiển. Cô đẩy cánh tay anh ra, nhanh chân tránh.

Người đàn ông ở sau giải thích: “Thật sự là có việc gấp, sau này sẽ không vậy nữa.”

”Vậy anh nói xem chuyện gì quan trọng mà có thể làm anh quên giờ giấc?”

Lệ Cảnh Trình mở miệng giải thích: “Không phải anh quên mà là anh chạy không kịp.”

Vinh Thiển ngồi xuống mép giường: “Chẳng lẽ có liên quan tới Tống Trĩ Ninh?”

Trong lòng người đàn ông càng căng thẳng; tại sao cố ấy có thể nghĩ ra là Tống Trĩ Ninh?

Lại nhìn thần sắc Vinh Thiển - trong mắt chất chứa phẫn nộ, cũng chẳng trách cô giận; hiện tại, Lệ Cảnh Trình tuyệt đối không dám đưa mình vào chỗ chết.

”Không phải!”

Vinh Thiển nhìn vào hai mắt anh: “Thật không phải sao?”

Lệ Cảnh Trình lại mất hết dũng khí.

Anh ngồi xuống cạnh Vinh Thiển: “Anh chỉ đi chào một vị tiền bối. Ông ấy khó lắm mới đến Lại Hải một chuyến, anh phải lấy bao nhiêu quan hệ mới gặp được ông ấy.”

Vinh Thiển nhìn vào con ngươi Lệ Cảnh Trình, lại vừa nghĩ: thật sự anh không nhất thiết phải lừa dối cô.

Huống hồ, Vinh Thiển nguyện ý tin tưởng anh.

Thần sắc cô cũng được thả lỏng hơn: “Nhanh đi tắm đi! Buổi tối nghỉ sớm một chút.”

”Được rồi.” Người đàn ông nghiêng tới, hôn Vinh Thiển: “Vẫn là bà xã thương anh.”

Lệ Cảnh Trình cởi áo khoác ra, Vinh Thiển cầm lấy, lấy áo choàng tắm ra cho anh.

---

Tống Trĩ Ninh uống thuốc xong không lâu liền cảm thấy dễ chịu hơn chút ít. Cô nằm ngã vào sô pha mà ngủ, khi tỉnh lại đã là gần mười giờ tối.

Bụng cô đói kêu vang. Cô cầm di động lên xem. Mới đứng dậy, lại chợt nhớ ra gì nên cô lại ngồi xuống. Cô soạn tin nhắn, gửi qua cho Lệ Cảnh Trình.

---

Vinh Thiển vừa mới treo áo khoác của Lệ Cảnh Trình lên, di động trong túi áo anh liền phát ra âm báo tin nhắn.

Cô do dự, nhìn về phía phòng tắm.

Cho tới giờ Vinh Thiển chưa bao giờ xem tin nhắn của anh. Cô thu tay về nhưng lại không yên lòng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô là vợ anh, xem tin nhắn của anh thì có làm sao?

Có bao nhiêu phụ nữ không lén xem di động của chồng chứ? E rằng tới chín mươi chín phần trăm người đã xem.

Nghĩ vậy, Vinh Thiển một tay với vào túi, lấy di động ra, thấy trên màn hình hiện hiện ba chữ “sửa máy tính“.

Đây là tên danh bạ gì vậy?

Trong di động của Lệ Cảnh Trình lại đi lưu số của thợ sửa máy tính sao?

Vinh Thiển không có hứng thú, nhưng ma xui quỷ khiến cứ nhìn chằm chằm màn hình một lúc, lại bị ma xui quỷ khiến mở tin nhắn ra xem.

Quả nhiên là nội dung bên trong khác xa một trời một vực: Cảnh Trình, cám ơn anh đã đưa em về. Lần sau có cơ hội lại đi với anh tới lấy bức tranh kia.

Nửa câu sau đã có thể cho biết danh tính người kia.

Vinh Thiển nắm chặt di động, tức giận đến run cả người. Từng cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân cứ vọt thẳng lên

Cửa truyền tới tiếng động, Lệ Cảnh Trình mở cửa, từ trong phòng tắm đi ra. Vinh Thiển chắp hai tay sau lưng, đi tới mép giường ngồi.

Lệ Cảnh Trình dang hai tay ra: “Hôm nay mệt chết đi được! Bà xã, mau đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vinh Thiển ngồi đó không nhúc nhích.

Mãi đến khi Lệ Cảnh Trình đi tới trước mặt, Vinh Thiển mới ngẩng đầu lên.

Cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của người đàn ông lộ rõ. Anh cúi người xuống, nhìn vào mắt Vinh Thiển: “Còn đang giận chuyện hôm nay sao? Em đừng giận! Hôm khác anh bồi thường, sẽ bồi thường cho em, được không?”

Ngón tay Vinh Thiển nắm chặt, trên mặt vẫn không mảy may lộ vẻ tức giận.

”Em không giận. Hơn nữa, em tin anh.”

”Ngoan!”

Vinh Thiển thật sự muốn đạp cho anh một cái.

Cô làm bộ như không có chuyện gì, cố giữ cho giọng nói thật bình thường: “Em mới phát hiện máy tính em hư rồi, phải tìm người sửa thôi.”

”Máy vi tính? Hư ở đâu cơ?”

”Không mở máy được.”

Lệ Cảnh Trình vẫn chưa phát hiện ra điều gì.

”Vậy để ngày mai anh xem cho.”

”Anh bận công việc như vậy, hay gọi thợ tới đi.”

”Có anh ở đây còn gọi thợ làm gì?”

Lệ Cảnh Trình ngồi xuống bên cạnh Vinh Thiển. Môi cô mím thành một đường thẳng, nhưng khóe mắt vẫn cong lên: “Vậy thường ngày máy tính hư, anh đều tự mình sửa à?”

”Ừm.” Giọng người đàn ông nghe có vẻ tràn đầy đắc ý.

Vinh Thiển cười lạnh: “Lệ Cảnh Trình, vậy anh còn lưu số thợ sửa máy tính làm gì?”

Nụ cười tươi rói của Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên cứng đờ. Anh "ngoài cười nhưng trong không cười" nhìn về phía Vinh Thiển.

Cô đứng dậy, tay đang cầm di động đưa ra trước mặt: “Lệ Cảnh Trình, cái người sửa máy tính ấy hẹn anh lần sau đi lấy tranh, xem ra tình cảm với người ta không tầm thường đâu!”

Lệ Cảnh Trình vừa mới tắm xong, cơ thể lại thấy chảy mồ hôi.

Anh từ mép giường đứng dậy: “Bà xã!”

”Người này rốt cuộc là ai?”

”Trong lòng em chắc cũng đoán ra rồi.”

Vinh Thiển tức giận không chịu được, cánh tay run rẩy, ngón trỏ chỉ vào Lệ Cảnh Trình: “Anh thế mà.. Anh thế mà đi lưu số của Tống Trĩ Ninh là sửa máy tính, sao anh không lưu là "giao thức ăn"* luôn đi?!

( t/n: chữ "giao" đồng âm với chữ "Tống", đọc là "sòng")

”Lúc đó anh bấm lưu đại thôi.”

Lệ Cảnh Trình cười, giọng nói mang theo một chút đùa giỡn: “Em đừng giận! Hôm nay anh có chở cô ấy đi bệnh viện một chuyến. Anh sợ em giận. Em ngửi ngửi trong phòng xem, hình như có người rơi vào vại giấm...”

-----

���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.