Thà Làm Đãng Phụ

Chương 1-4



Thấy nàng xuất hiện,Hoàng Thượng tự nhiên là mãn nhãn từ ái (mắt tràn ngập iêu thương); Thái tử thì không hờn giận nhíu mày,vẻ mặt không chào đón; về phần Lận Viễn Ngạn kia,như trước mặt mày hớn hở,nhưng lời nói ra miệng,thật chói tai.

“Thần thực không biết Ninh Thiện công chúa trừ bỏ một ít sở thích đặc thù,còn có hứng thú nghe lén người khác nói chuyện.”

Hắn không khỏi đánh giá nàng.

Thay cho xiêm y hồng hồng tím tím,trang điểm xinh đẹp,nay nàng sửa quần áo trong lành thanh nhã,lại sửa trang điểm đậm ngày xưa,trên tóc chỉ cài mấy trâm ngọc đơn giản,nhưng lại tản mát ra một nữ nhân thanh thuần cùng ý nhị.

Lận Viễn Ngạn đối với nàng từ chỗ không hảo cảm,mà liếc thấy nàng một thân như vậy,không khỏi có chút thất thần.

Mà nghĩ lại lại thấy,tám phần là dối trá.Từ sau khi nàng nhìn qua mặt hắn,liền đối với hắn truy đuổi mãnh liệt,chẳng những không để ý cô nương nhà người ta nên có rụt rè,ngôn hành so với đầu bảng kỹ viện còn muốn kiêu ngạo quá đáng hơn.

Nàng không ngừng nghĩ biện pháp tiếp cận hắn,thật sự đáng ghét.

Lần này nàng đem chính mình đổi thành bộ dáng tươi mới này,khẳng định có âm mưu.

Bởi vì sự kiện lần trước rơi xuống nước,Triệu Tinh Nhung vốn dĩ đối với hắn liền không có hảo cảm,hiện tại lại nghe hắn hạ thấp mình,trên mặt cười không khỏi nhiễm một tầng giận tái đi.“Lận đại nhân nói chuyện sao lại hà khắc như thế,ngự hoa viên vốn là của hoàng gia,ta tới nơi này du ngoạn giải sầu,cần gì ngại Lận đại nhân?”

“Ninh Thiện,không thể vô lễ với Lận đại nhân!” Đoàn Ninh Khang lạnh lùng trừng nàng. (ta muốn đá thằng cha thái tử này! ~..~)

Triệu Tinh Nhung vừa mới phát hiện thái tử đối với Lận Viễn Ngạn thái độ có phần quái dị,mà nàng lại chưa nói cái gì quá đáng,hắn làm chi một bộ hung hăng căng mắt trừng nàng?

Không khí trầm xuống,Hoàng Thượng lại đột nhiên lộ ra tươi cười,“Khang nhi,ngươi là không hiểu,chẳng lẽ ngươi không nhìn ra,Lận khanh gia cùng Ninh Thiện là đang liếc mắt đưa tình a!”

Liếc mắt đưa tình? Triệu Tinh Nhung suýt nữa bị những lời này làm chết sặc.“Phụ hoàng,con nào có!” Đoàn Ninh Khang nghe xong,trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm vài phần âm trầm.“Sợ là phụ hoàng đa tâm.Nhi thần không phải đã nói,Lận đại nhân mỗi ngày trăm công nghìn việc làm lụng vất vả vì lo quốc sự,không có dư thời gian đối với nữ nhân nói chuyện yêu đương,mong rằng phụ hoàng đừng nhắc lại việc này.” “Mà trẫm lại cảm thấy Ninh Thiện cùng Lận khanh gia thực xứng đôi.”

“Phụ hoàng…..”

Hai cha con không ngừng tranh luận,còn đương sự Triệu Tinh Nhung cùng Lận Viễn Ngạn lại bị bỏ sang môt bên,hai người đối mặt không nói gì.

Lận Viễn Ngạn biểu tình làm cho người ta nhìn không ra là vui hay giận,nhưng ánh mắt thâm thúy,làm Triệu Tinh Nhung tâm đột nhiên trầm xuống.Không biết vì sao,địa vị của hắn mặc dù chỉ dưới Hoàng Thượng cùng Thái tử,mà nàng lại cảm thấy hắn mới chân chính là người làm chủ toàn cục.

Trong tiềm thức,nàng lại có chút sợ hãi cùng hắn tiếp xúc.

Nhìn cha,anh hai người còn đang tranh luận không ngớt,Triệu Tinh Nhung lúc này mới đột nhiên ý thức được bọn họ đang vì chuyện hôn nhân đại sự của nàng mà tranh chấp.

Linh hồn của nàng xuyên qua đến thời không này,nhưng là có nhiệm vụ quan trọng trong người,sao có thể tùy tiện liền lập gia đình.

Nhìn ra được Lận Viễn Ngạn đối với nàng hoàn toàn là không có hảo cảm,thậm chí còn chán ghét đến cực điểm,thật không biết chủ nhân của thân thể này lúc trước đến tột cục coi trọng hắn ở điểm nào? Đơn giản chỉ là hắn bộ dáng đẹp?

“Phụ hoàng,hôn nhân đại sự của nữ nhi cũng không vội,mong phụ hoàng đừng gây khó dễ hoàng huynh cùng Lận đại nhân thì hơn.” Lời này vừa nói ra,chẳng những Hoàng Thượng cùng thái tử ngây ngẩn cả người,liền ngay cả Lận Viễn Ngạn lông mày cũng nhô cao vài phần.

“Ninh Thiện,chẳng lẽ Lận khanh gia không hợp tâm ý con sao?”

Hợp có mà hợp cái rắm! Người này trừ bỏ diện mạo tuấn mỹ,cá tính kém tới cực điểm,nói chuyện lại chanh chua,nàng làm sao có thể sẽ thích loại nam nhân này?

“Như hoàng huynh đã nói,Lận đại nhân ngày bận trăm công nghìn việc,vất vả giúp phụ hoàng,hoàng huynh lo việc quốc sự,nữ nhi tình trường chỉ sợ sẽ làm lỡ việc đại sự của Lận đại nhân.”

Nàng nhìn hướng Lận Viễn Ngạn,lộ ra vẻ mặt hiền lành dễ chịu mỉm cười,“Đúng không,Lận đại nhân?” Lận Viễn Ngạn nhíu mày,không hiểu nàng trong hồ lô đến tột cùng là bán cái thuốc gì,trước kia còn giống bà điên sống chết nghĩ một đống biện pháp đến quyến rũ hắn,như thế nào mới mấy ngày không gặp,nàng lại không muốn gả cho hắn?!

Lúc này,gió nhẹ khinh đưa,ghé vào lỗ tai hắn vài sợi tóc đón gió nhẹ bay,càng làm cho người ta luyến tiếc dời tầm mắt.

Triệu Tinh Nhung ở trong lòng than thở.Khó trách cái sắc nữ Đoàn Ninh Thiện đối với nam nhân này ái mộ như thế.

Hử? Đợi chút! Lận Viễn Ngạn trên vành tai phải sao lại có một cái bớt hoa mai.

“Nếu có một ngày ngươi nhìn thấy nam nhân trên vành tai phải có bớt hoa mai,đó chính là chân mệnh thiên tử ngươi phải gả.”

Hay là,nam nhân mà lần này linh hồn nàng xuyên qua thời không muốn tìm kiếm,chính là Lận Viễn Ngạn?!

Triệu Tinh Nhung đột nhiên cả kinh. Ôi trời ơi! Hoàng Thượng đem nhiệm vụ của nàng tự tay đưa đến trong tay nàng,suýt nữa bị nàng chống đẩy ra ngoài.

Nếu không thể bằng tốc độ nhanh nhất gả cho Lận Viễn Ngạn,như vậy nhiệm vụ này của nàng muốn tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành a?

Nghĩ đến đây,nàng vội vàng đi tới kéo ống tay áo Hoàng Thượng,cứng rắn bức chính mình xả ra một chút tươi cười giả dối:“Bất quá,việc hôn nhân này nếu là từ phụ hoàng tự mình làm chủ,nữ nhi tự nhiên sẽ không phản đối.” Đối với chuyển biến đột ngột của nàng,Lận Viễn Ngạn không khỏi nhíu mày.Đoàn Ninh Thiện này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Nếu hắn không nhìn lầm,nàng vừa mới rõ ràng thực kháng cự cọc (cv là cọc nha,k phải Sal type nhầm đâu~) hôn sự này,vì sao trong chớp mắt đột nhiên lại thay đổi chủ ý?

Hoàng Thượng nghe xong,nhất thời long tâm hớn hở,thái tử cũng nhíu mày,sắc mặt khó coi,chỉ có Lận Viễn Ngạn cùng Triệu Tinh Nhung hai người ôm tâm sự riêng.

Theo sau,Hoàng Thượng đem thái tử lưu lại nói là có việc thương lượng,mà Triệu Tinh Nhung cùng Lận Viễn Ngạn lại bị Hoàng Thượng lấy lý do bồi dưỡng tình cảm,cho bọn họ đi tản bộ ngắm hoa trong vườn.

Từ đầu tới đuôi,Lận Viễn Ngạn thủy chung giữ phong độ,chưa nói ra miệng một lời ác ý nào,thẳng đến khi hai người rời khỏi lương đình được một khoảng cách,hắn mới xả ra một cái cười lạnh.

Liếc mắt cao thấp đánh giá cách ăn diện mới của Triệu Tinh Nhung,mà trong mắt tất cả đều là ý khinh thường.“Không nghĩ tới công chúa vì khiến cho ta hứng thú,lần này lại ngay cả phong cách phóng túng dĩ vãng cũng sửa lại.” Triệu Tinh Nhung trong lòng chính là đang tính kế như thế nào bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thời đại nhàm chán này,đột nhiên bên tai truyền đến ngôn ngữ châm chọc,bất mãn rất muốn phản kháng lại.

Chính là miệng hắn quá lợi hại,tâm tư lại nhanh nhẹn,nếu cùng hắn đối đầu,chịu thiệt khẳng định là chính mình.

Cho nên nàng thay tươi cười ôn hòa phản kích,“Lận đại nhân nói những lời này quả thật làm khó bản cung,dù sao xảy ra một hồi chuyện cũ ta đều đã quên,mong rằng Lận đại nhân thứ lỗi.”

Lận Viễn Ngạn hừ cười một tiếng,mở ra quạt bạch ngọc trong tay,giống như không dụng tâm nhẹ lay động.“Ta suýt quên,nghe nói lần trước ngươi rơi vào trong sông cuối cùng đầu bị hỏng mà mất trí nhớ,chỉ sợ đã quên hết thảy dĩ vãng chính mình đã làm những gì,chính là…..Công chúa là thật mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ,ai mà biết được.” Tên chết tiệt này!

Triệu Tinh Nhung trong lòng mắng,nếu không phải nàng nhất định phải ở thời đại này hoàn thành sứ mệnh Nguyệt lão phó thác,nàng chết cũng không muốn cùng nam nhân này cải thiện quan hệ.

“Đến tột cùng là mất trí nhớ thật hay giả mất trí nhớ,Lận đại nhân về sau cùng ta ở chẳng phải sẽ biết.” Tuy rằng trong lòng tức giận,nhưng ở ngoài mặt vẫn giả bộ dường như không có việc gì,tóm lại,không thể làm cho nam nhân này xem nhẹ nàng.

Không nghĩ tới Đoàn Ninh Thiện trước kia động một tí liền làm nũng giương oai,lại cũng có thể nói ra những lời lẽ như thế.

Lận Viễn Ngạn hứng thú đánh giá tiểu nữ nhân trước mặt,cặp mắt trước kia dụ dỗ,lúc này lại toát ra ánh sáng kiêu căng.

Hắn nhẹ lay động cây quạt,xấu xa nhếch miệng cười nói:“Nghe nói,trước kia Ninh Thiện công chúa đều thích lõa lồ chính mình,hơn nữa thích mặc đồ màu đỏ,tím,quan trọng nhất là,ở trước mặt thị vệ rất được hoan nghênh.” Đối mặt những câu trào phúng này của hắn,Triệu Tinh Nhung cũng là không giận.“Lận đại nhân vì sao không nói,lõa lồ chính mình là vì dáng người của ta đẹp; Mặc xiêm y đỏ tím có thể phụ trợ tôn màu da trắng noãn của ta; Về phần ở trước mặt thị vệ rất được hoan nghênh,kia thuyết minh bản cung có sức quyến rũ có nhân duyên.”

Lận Viễn Ngạn lạnh lùng chém thêm một đao,“Nguyên lai đây là cái gọi là không biết cảm thấy thẹn,công chúa ngay cả loại này cũng nói ra miệng được,thật sự là làm Lận mỗ mở rộng tầm mắt.”

“Ta không biết cảm thấy thẹn?” Triệu Tinh Nhung không sợ đón nhận ánh mắt khinh thường của hắn,“Như vậy ta thật muốn hỏi Lận đại nhân một chút,ngươi lại như thế nào phán đoán được cái gì gọi là cảm thấy thẹn? Liền nói chuyện ở bờ sông lần trước,ngươi cứu ta một mạng,ta từ nội tâm hướng ngươi nói lời cảm tạ,mà đổi lại cũng là lời nói lạnh nhạt của ngươi; Hôm nay ta trong lúc vô ý đi qua ngự hoa viên,ngươi lại nói ta hao tổn tâm cơ muốn tiếp cận ngươi,nếu nói ta không biết xấu hổ,vô sỉ,như vậy,Lận đại nhân cách nói chuyện của ngươi lại nên ví là cái gì mới được?” Không để ý tới kinh ngạc trong mắt Lận Viễn Ngạn,nàng cũng lạnh lùng cười,“Một người hoàn toàn không hiểu lễ phép,có tư cách đi phê bình người khác sao?”

“Nhìn không ra công chúa thâm tàng bất lộ,miệng lại có thể xảo quyệt như thế.” “Lận đại nhân quá khen,bản cung lại cảm thấy,ngươi nhiều lần chế nhạo châm chọc ta,hay là……” Triệu Tinh Nhung cố ý đem khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tiến đến trước mặt hắn,“Lận đại nhân sợ hãi lấy ta vào cửa?” Lận Viễn Ngạn sửng sốt,nhìn dung nhan xinh đẹp đột nhiên phóng đại ở trước mặt mình,hai tròng mắt trong suốt mang vài phần bướng bỉnh,nhưng lại làm trong lòng hắn hơi hơi loạn nhịp.

Nhưng hắn rất nhanh hoàn hồn,ánh mắt ngả ngớn đánh trả,“Hóa ra công chúa lại chờ đợi gả cho ta làm vợ như vậy a.” Cho dù bất mãn hắn trêu chọc mình như vậy,nhưng nàng như cũ mỉm cười ngọt ngào đáp,“Lận đại nhân,có câu là Hoàng mệnh làm khó,chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”

Hắc! Hoàng quyền giữa đường có chỗ tốt,chính là cha già hoàng đế của nàng vung ngọc bút lên,sự tình là có thể thoải mái thu phục.

Về phần Lận Viễn Ngạn ngươi,giúp bổn tiểu thư hoàn thành sứ mệnh xong,chúng ta liền mỗi người một phương,từ nay về sau không bao giờ gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.