Hoàng Hiểu Long ngồi lên giường, hắn đưa một tay khoác lên vai anh, hắn không nói lời nào, chỉ kề sát và ngắm nhìn gương mặt anh.
Lục Triết Hy bị hắn nhìn hồi lâu, anh hồi hộp nhìn thoáng lại vội nói:"Anh... không phải là anh có chuyện cần hỏi tôi sao?"
"Tao đang nghĩ..." Hắn mỉm cười thuận tay vuốt má anh:"Sao một người như mày lại sợ sấm sét nhỉ? Nghĩ mãi cũng chưa tìm được lí do."
"Tôi..."
Lục Triết Hy bắt đầu run rẩy, mới chỉ nghe hai từ "sấm sét" thôi cũng đủ cho anh cảm thấy sợ hãi...
Anh thấy ánh mắt hắn cứ đăm đăm nhìn vào mình như muốn biết câu trả lời.
"Là do... cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn xe... lúc đó sấm chớp từ bầu trời đêm đổ xuống, rất đáng sợ..."
Cơ thể anh bất chợt run lên, hai tay đan vào nhau ôm chặt lấy bả vai. Anh thu mình, cúi thấp đầu như muốn cố gắng để quên sự thật ám ảnh đó. Đôi mắt ướt át của anh đang chực để khóc...
Hoàng Hiểu Long lần này chứng kiến Lục Triết Hy yếu đuối như vậy, hắn đã rung động thật rồi!
Hắn một tay ôm lấy anh, một tay khẽ nâng cằm lên, ánh mắt hắn nhìn anh rất ôn nhu.
"Đừng sợ nữa!" Hắn cất lên giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp mà từ trước tới giờ hắn chưa từng nói với ai:"Bây giờ và mãi về sau, anh sẽ bên cạnh bảo vệ em."
Mặt anh đỏ bừng lên, anh ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, nhưng lại bị Hoàng Hiểu Long khẽ đẩy nhẹ trở về. Hắn cười tươi:"Em có thích anh không?"
Lục Triết Hy vẫn im lặng.
Hắn lại rất hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh. Hắn vội vàng nói, giọng thúc giục:"Anh là đang thật lòng đấy. Em... mặc dù em không không phải người đầu tiên anh thích nhưng anh thề. Em sẽ là người cuối cùng của anh."
Mãi một lúc sau, anh mới lí nhí trả lời:"Thích..."
Hai mắt Hoàng Hiểu Long sáng rực lên:"Em nói gì? Anh chưa nghe rõ."
"Tôi cũng thích anh..." Câu nói này anh nói lớn hơn được chút chút.
Nói xong, hắn hai tay ôm chặt lấy anh và nói:"Tuyệt đối không được trốn khỏi anh!"
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng nhưng có một chút "đe dọa" của một kẻ vốn đã quen ra lệnh cho người khác. Không thấy anh trả lời, hắn vẫn ghì chặt lấy anh khiến anh cảm thấy khó thở.
"Được... tôi sẽ không... chạy trốn... anh buông tôi ra..."
Lúc này hắn mới buông tay ra. Hắn ôn nhu vuốt ve tấm lưng của anh:"Em hứa rồi đấy!"
"Ừm." Anh gật đầu.
Hai người vui vẻ trò chuyện, ôm hôn lấy nhau mà không biết rằng có một người tối mặt đứng theo dõi ở cửa.
Lâm Tú Bình tức giận đứng ở ngoài nghe hết mọi chuyện. Lâm Tú Bình siết chặt hai tay, cắn chặt môi dưới đến rỉ máu, ánh mắt đầy sát khí đến mức có thể giết người. Hắn ta không cam tâm, không thể chấp nhận chuyện này. Đến một kẻ tương đối giàu có và quen biết với Hoàng Hiểu Long như Lâm Tú Bình dù có nằm mơ cũng không nghe được những lời nói ngọt ngào như thế từ Hoàng Hiểu Long. Trong thời gian rất ngắn mà gần như Lâm Tú Bình có thể biết hết được mọi thông tin từ xuất thân và lai lịch của Lục Triết Hy. Hắn ta càng nghĩ càng thấy tức, một kẻ tầm thường như Lục Triết Hy thì sao có thể, huống hồ Lâm Tú Bình đã yêu đơn phương Hoàng Hiểu Long suốt mấy năm...
Hai người đang lăn xả trên giường, Hoàng Hiểu Long muốn làm thêm hiệp nữa, hắn đã lột sạch quần áo của anh, hắn vừa định cởi chiếc áo choàng trên người mình ra thì...
Cánh cửa phòng mở tung ra, Lâm Tú Bình đột ngột tiến vào.
Cả hai đều giật mình sững sờ. Lục Triết Hy hoàn toàn xích lõa, anh cũng không kịp mặc lại quần áo chỉ đành quay lưng lại cúi thấp người xuống. Hoàng Hiểu Long nhanh tay dùng chăn che kín hết cơ thể cho anh.
Trái ngược hoàn toàn với bộ mặt tức tối lúc nãy, Lâm Tú Bình tươi cười khi đối diện với Hoàng Hiểu Long:"Chào buổi sáng."
Hoàng Hiểu Long chẳng được vui vẻ gì. Hắn lạnh nhạt:"Em tới đây làm gì?"
Lâm Tú Bình nghiêng đầu khó hiểu:"Chẳng lẽ em không được tới đây?"
Hắn hừ một tiếng:"Không có chuyện gì đừng có vào phòng anh. Em ra ngoài đi!"
Lâm Tú Bình nói:"Anh làm sao vậy? Em vừa mới về nước nên muốn cùng anh ra ngoài ăn sáng thôi mà! À... là do em phá hỏng chuyện tốt của anh. Ai ở trên giường thế? Người yêu của anh!"
"Rất vui được biết cậu, tôi là Lâm Tú Bình..."
Hắn ta muốn chạy tới chỗ Lục Triết Hy nhưng bị Hoàng Hiểu Long đẩy ra khỏi phòng.
Hoàng Hiểu Long quay lại chỗ anh giọng chán nản:"Em đừng để ý, cậu ta là người quen của anh giống như đám người Trần Hạo thôi. Anh thấy cậu ta khá thân thiện."
(Anh nhầm rùi nhé!-_-)
"Ừm." Lúc này, anh mới ló mặt ra khỏi tấm chăn.
Hắn nói:"Mới đó mà trời đã sáng mất rồi, thôi vậy. Em đói chưa? Muốn ăn gì nào?"
Lục Triết Hy mỉm cười đáp lại hắn.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hạnh phúc như vậy. Phải chăng mọi chuyện cứ được bình yên như thế này thì tốt. Thế nhưng những sự việc xảy ra hiện tại giống như những con sóng yên lặng trước một cơn bão lớn...
Trong ngày hôm đó Hoàng Hiểu Long nhận được tin của mẹ hắn từ nước ngoài gửi về. Hắn đã lọt vào mắt xanh của một cô tiểu thư người Pháp nên mẹ hắn muốn hắn tới gặp cô ấy, một phần vì muốn duy trì mối quan hệ đối tác. Mẹ hắn không có ý định ép buộc hắn phải lấy cô tiểu thư đó. Phần lớn bà muốn hắn tới là để gặp lại hắn. Hắn đồng ý dù sao hắn cũng không gặp cha mẹ trong một khoảng thời gian dài.
Tối hôm đó.
Trước khi rời đi, Hoàng Hiểu Long đã dặn dò, nhắn nhủ anh như một người thanh niên chuẩn bị đi nhập ngũ nói với người yêu của mình vậy.
Nghe hắn nói anh cảm thấy buồn cười.
"Em yên tâm, anh sẽ về sớm nhất có thể. Anh sẽ gọi người tới chăm sóc em."
"Ừm!"
Hắn cúi đầu xuống đặt lên môi anh một nụ hôn rồi mới rời đi.