Tha Thứ Tình Yêu

Chương 14



Suốt đêm, tôi mơ rất nhiều, mỗi một giấc mơ đều xuất hiện gương mặt của Vệ Phi, rõ ràng có, mờ nhạt cũng có. Tôi như trằn trọc luân phiên trải qua từ vui sướng đến đau thương, từ ấm áp đến cô độc, ngực giống như bị cái gì đó đè nặng, mệt muốn chết đi....Cho đến một giấc mơ__Vệ Phi nhắm chặt mắt nằm trong căn phòng trống, gương mặt trắng bệch; một nỗi hoang mang khó hiểu trào lên trong lòng tôi. Tôi từ từ đến gần, nhưng khi sắp chạm vào anh ta thì anh ta đột nhiên biến mất.....khoảnh khắc đó, sự sợ hãi thật lớn phủ xuống, cảm giác như chưa bao giờ hoảng sợ đến như vậy, giống như trong phút chốc, cả thế giới này chỉ còn lại một mình tôi, trong lòng cực kì trống rỗng, trống rỗng.....

"Tiểu Vãn!" Khi bừng tỉnh, Mễ Nhi đang ngồi bên giường gọi tôi.

"Cậu có điện thoại." Mễ Nhi đưa điện thoại tới. "Là của Vệ Phi."

Tôi sửng sốt__Vệ Phi.....Tôi lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, cảm giác vẫn còn rất hoảng hốt. Tôi cầm điện thoại lên nghe, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc: "Dậy rồi à?"

Giọng nói của anh ta khiến cho tôi có cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi, cực kì bình yên, trái tim vẫn luôn đập dồn dập thoáng cái đã bình ổn lại. Cho nên, tôi dùng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy, cúi đầu "ừ" một tiếng.

"Anh muốn gặp em." Giọng nói của anh ta bình tĩnh mà kiên quyết.

"... ........"

"Anh nghĩ, có lẽ là một số chuyện anh nghĩ sai rồi."

".......Là sao?" Tôi không hiểu anh ta nói "có một số chuyện" là chỉ cái gì.

"Lúc trước anh nói muốn bù đắp lỗi lầm trước kia, có lẽ quyết định của anh là thiếu suy xét." Anh ta nói không một chút dừng lại hay phân vân, làm cho người ta có cảm giác anh ta muốn lập tức thu hồi cái quyết định kia. Mà điều này khiến cho tâm tình tôi trở nên phức tạp. Không đợi tôi nói, anh ta tiếp tục:

"Chúng ta như bây giờ, anh cảm thấy có phần mệt mỏi." Tiếng nói rời rạc, tôi dường như nghe được một tiếng thở dài nhẹ đến gần như không nghe nổi. "Hôm nay em có thời gian không?"

"Có." Tôi máy móc trả lời. Anh ta nói anh ta mệt mỏi, anh ta có ý định buông tha quyết định "bù đắp"___Một Vệ Phi trước giờ luôn kiên định với suy nghĩ của mình lại có một ngày dùng giọng điệu cực kì mệt mỏi nói ra như vậy....

"Anh tới khách sạn, gặp nhau rồi nói."

"... ....Hay là để tôi tới đi." Không biết sao, giấc mơ kia đột nhiên lại hiện lên trước mắt tôi, vậy nên trực giác tôi không muốn để anh ta ra ngoài.

"......Ừ, anh chờ em."

Tôi cúp điện thoại, Mễ Nhi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Tôi biết cô ấy cực kì lo lắng, nhưng bây giờ tôi không biết nên nói gì. Sự yên tĩnh tràn ngập căn phòng, đến lúc này, tôi mới cảm nhận một cách rõ ràng được cảm giác mất mác đang bao phủ trong lòng. Vì sao? Bởi vì tôi đọc được sự ủ rũ từ trong lời nói của anh ta? Bởi vì tôi cảm giác được anh ta sắp buông tha tôi, buông xuôi tất cả, từ nay về sau không còn liên quan nữa? Nhưng đó không phải là điều tôi hi vọng sao? Trong lòng vì sao vẫn có cảm giác bị xé rách, trở nên cực kì trống rỗng......Có lẽ, mãi không buông được là chính bản thân tôi.

Khi cô giúp việc dẫn tôi vào phòng ngủ thì Vệ Phi đang tựa lên ghế dựa bên cửa sổ phê duyệt văn kiện.

"Ngồi đi." Anh ta buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi ngồi xuống trước mặt anh ta, còn anh ta lúc này chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, cổ áo rộng, chăn len cashmere (*) màu cà phê phủ trên đùi, tóc còn hơi ướt.

(Cashmere là loại len siêu mềm và cực kì đắt đỏ được tạo ra từ giống dê Cashmere. Một sợi len Cashmere đạt chuẩn phải có đường kính ít nhất 18.5mm và chiều dài ít nhất 3.175cm. Sợi len Cashmere được lấy từ lông tơ của dê Cashmere, có độ mảnh nhỏ nhất trong các loại tơ lấy từ động vật, có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len)

"Lúc anh nói trong điện thoại là ý gì?" Tôi cố sức làm cho giọng nói của mình bình tĩnh mà hỏi.

Anh ta không lập tức trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn tôi, qua thật lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu như em thật sự tìm được người tốt hơn, như vậy thì anh sẽ thu lại lời nói trước kia."

".......Tôi không hiểu ý của anh." Nhìn anh ta, tay tôi bất giác nắm chặt.

"Mỗi lần chúng ta gặp nhau, em cũng không vui vẻ mà." Anh ta hơi dừng lại, trên gương mặt tuấn tú thoáng một nụ cười gượng như có như không. "Anh nghĩ rằng, anh đã quá ích kỉ."

"Anh trân trọng em. Cho nên, nếu như em có thể tìm được một người đàn ông khác, cho em được hạnh phúc một lần nữa, thì anh có thể không kiên trì tiếp."

Tôi im lặng nghe anh ta nói xong, vì một câu nói cuối cùng của anh ta kia, trong lòng chợt đau đớn___đó là cảm giác không muốn khi sắp mất đi một thứ gì đó.

"Đây là điều anh muốn nói?" Tôi nhìn anh ta, trên mặt anh ta bình tĩnh, ít ra là tôi không nhìn thấy cảm xúc gì. Thật đáng thương! Có lẽ, ở trước mặt anh ta, tôi luôn là người thua cuộc. Giống như lúc này, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh ta, tôi lại không thể không đối mặt với nỗi lòng phức tạp.

"Bây giờ anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em." Vệ Phi chống hai tay lên tay ghế, hơi chỉnh tư thế, dùng giọng điệu cực kì nghiêm túc hỏi: "Tiểu Vãn, giữa chúng ta còn có thể không?"

"... ....Anh đều đã quyết định rồi, hỏi lại vấn đề này liệu có còn ý nghĩa gì?" Tôi đột nhiên đứng dậy, giống như muốn dùng ánh mắt ở trên cao nhìn xuống để bù lại thế yếu của tình cảm.

"Đó cũng không phải là quyết định của anh." Một thoáng bất đắc dĩ hiện lên trong đáy mắt, anh ta hơi ngửa đầu. "Anh chỉ muốn xác nhận cảm giác của em........cảm giác của em với anh."

.......Cảm giác của tôi với anh ta........nói thật, ngay cả bản thân tôi cũng không thể xác định, rốt cuộc là yêu anh ta nhiều hơn, hay hận anh ta nhiều hơn. Tôi không muốn lừa gạt bản thân__tôi với Vệ Phi, vẫn còn một chút yêu, hơn nữa là yêu khắc sâu từ trong đáy lòng. Nhưng nhiều lúc, tôi lại cố hết sức nhắc nhở chính mình, phải lạnh lùng đối với anh ta, phải rời xa anh ta. Thậm chí, phải quên anh ta đi. Vì thế, tôi cũng không có cách nào trả lời anh ta được.

"Thôi." Vệ Phi lên tiếng phá vỡ sự im lặng của tôi. "Chờ em nghĩ rõ ràng, rồi lại trả lời anh."

Dứt lời, anh ta nhíu mày chống tay lên ghế để ngồi dậy, hai tay nắm chặt chiếc chăn trên đùi, mím môi. "... ....Chuột rút." Anh ta lắc lắc đầu, khẽ nói, thân trên dường như muốn đổ về trước, mà lại lực bất tòng tâm nghiêng qua một bên. Tôi vội vàng đưa tay giữ chặt eo anh ta, cảm giác cứng đờ.

"Anh đừng cố sức quá." Xương sống ở thắt lưng của anh ta từng bị thương, trước giờ không thể chịu được sức nặng quá lớn. Tôi thuần thục đỡ hông anh ta, để anh ta từ từ nằm xuống lại, rồi để tay xuống chiếc chăn lông, cảm nhận rõ ràng cơ bắp chân anh ta run run. Tôi bắt đầu dựa theo cảm giác nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt vị........mãi cho đến khi cơn co rút từ từ giảm bớt. Tôi vô tình ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sâu không thấy đáy của Vệ Phi, trong đó ánh lên sự đan xen phức tạp. Tôi cúi đầu, vô thức tránh ánh mắt của anh ta, ngón tay từ bắp chân xụi trượt xuống mắt cá chân biến dạng, sau đó, tôi cảm giác được sự khác thường của chúng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, rồi lại lần xuống dưới nữa.....mu bàn chân cũng thế! Tôi xốc chăn lông lên, dưới áo ngủ, đối lập với bắp chân gầy mảnh vô lực là một đôi chân sưng phù. Tôi nhìn anh ta nhưng anh ta lại nhún vai tỏ vẻ không sao.

"Chẳng lẽ cả một đêm anh chưa từng nghỉ ngơi sao?" Nếu như tôi nhớ không lầm thì chân của anh ta chỉ có thể là đi rất nhiều, hoặc đứng lâu lắm mới sưng lên như vậy. Nhưng giờ rõ ràng là ở trong nhà, làm sao lại thế này được.

"Ngủ bốn tiếng ở chỗ này." Anh ta chỉ chỉ cái ghế dựa đang nằm, giọng điệu bình thường, giống như đây là chuyện thường xuyên xảy ra.

"......Tôi nghĩ tốt nhất là bây giờ anh nên về giường nằm." Tôi nhịn không được trừng anh ta. Không ngờ anh ta lại không chú ý thân thể mình như vậy. Cả đêm giữ nguyên tư thế này, hèn chi chân vừa lạnh vừa sưng.

Anh ta vẫn nhìn tôi không nhúc nhích, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nửa đùa nói: "Nếu như anh từ chối, có phải câu tiếp theo của em là 'dù sao chuyện của anh cũng không liên quan đến tôi', rồi lập tức rời khỏi nơi này không?"

Tôi sửng sốt, vì câu này của anh là hoàn toàn chính xác. "Khó được một lần giữa hai chúng ta không có mùi thuốc súng. Anh yên tâm, tôi sẽ không phá hư nó đâu...."

Nói xong, anh ta đã chống người ngồi thẳng dậy. "Vậy thì phải phiền em đỡ anh qua đó rồi." Anh ta cười bất đắc dĩ.

Cho đến lúc này, tôi mới chú ý đến bên cạnh ghế dựa không có cây gậy, mà nghiêng về phía sau là xe lăn mà anh ta không hay dùng. Tôi không nói gì, cúi người, để anh ta vòng tay qua vai tôi, dùng sức nâng người anh ta lên. Mới vừa đứng thẳng người, anh ta liền dựa hẳn vào người tôi, mùi hương quen thuộc từ cổ anh ta tập kích thần kinh tôi. Từ chiếc xe lăn vừa rồi, thêm trọng lượng đè lên người tôi mà phán đoán, tôi gần như có thể khẳng định anh ta đã không còn sức mà đi nữa rồi. Cũng may là khoảng cách không xa, tôi cố sức đỡ, mặc dù có chút trầy trật nhưng vẫn đưa được anh ta lên giường, nâng chân anh ta đặt nhẹ lên nệm êm, rồi kéo chăn lên.

"Cùng ăn sáng không?" Anh ta thảnh thơi dựa vào đầu giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.