Tha Thứ

Chương 109





Tuyết Vinh!
Cú va chạm khiến cả người tôi say xẩm, toàn thân đầy vết xây xác. Nhưng tôi không thể cho phép mình chìm trong trạng thái mơ màng quá lâu. Bên cạnh lúc này là chiếc xe nằm ngã ngửa và hình ảnh anh đang cùng một gã cao to, lực lưỡng giằng co khẩu súng….Cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo khiến bản thân cũng không biệt được ai là ai nữa.
Miễn cưỡng lấy tay đánh mấy cái vào đầu, tôi cố chớp mắt để nhìn cho thật kỹ. Vật gì đó bất ngờ bay xẹt qua, tiếp tục mang đến cảm giác choáng váng. Phía trên má hình như còn ran rát. Tôi đoán mặt mình vừa bị làm cho chảy máu.
Cú đấm móc từ phía dưới của Huy khiến gã đàn ông lập tức nằm gục, hai tay ôm lấy bụng. Đang hối hả chạy đến xem tình hình tôi thế nào thì anh đột nhiên đổ khuỵu. Bả vai phải cũng chậm rãi ứa ra một dòng máu…Cách chỗ chúng tôi chừng ba thước là hai chiếc mô tô đã dừng lại. Một tên trong bọn vẫn còn đang giơ cao nòng súng.
- Khốn kiếp. –Tôi điên cuồng sờ soạng dưới mặt đất khi thấy Huy chật vật tìm cách đứng dậy.
Đầu súng kia rõ ràng vẫn đang nhắm vào anh ấy.
- Cảnh Huy, mau nằm xuống ! ! ! ! ! ! ! - Hai tay chụp lấy khẩu súng lục bị văng vào mặt lúc nãy, tôi liều mạng hét lớn.
Đùng!
Bán súng giật mạnh khiến cả người tôi suýt bật ngửa. Viên đạn bắn ra thần tốc làm kẻ đứng xa lập tức ngã gục. Huy vẫn chưa kịp ngồi thẳng người đã kinh hãi nhìn tôi với vẻ mặt không tin được. Anh không biết ở Trung giới, vẫn thường có một trò chơi tương tự với cách bắn súng này.

Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì kẻ thứ hai đã nhanh chân bước tới, bàn tay đưa nhanh vào vị trí sau lưng áo. Trong ánh nắng buổi trưa gay gắt, tôi vất vả nhíu mày, nheo mắt nhìn qua khe nhắm.
Đùng!
Phát súng thứ hai tiếp tục bay ra, vừa vặn đánh gục người đàn ông xuống đất. Bàn tay hắn vừa kịp nắm lấy thân súng cũng lập tức buông thỏng.
...
Thế là chết!
Tôi thở dốc, thả rơi cổ tay trên mặt đất. Đầu óc trong nhất thời trở nên mơ màng, nhiễu loạn.
- Tuyết Vinh...Tuyết Vinh... – Giọng nói quen thuộc của anh liên tục vang lên – Em mau tỉnh lại...tỉnh lại đi...
Cả người từ trên xuống dưới, chỉ có vết thương ngoài da, căn bản không phải điều gì nghiêm trọng. Vậy mà tôi lại chết ngất chỉ sau hai phát súng. Trong khi Cảnh Huy, người trúng đạn trên vai phải lại bình tĩnh ngồi chăm sóc. Thật quá mất mặt.
Liếc mắt nhìn sơ qua trần nhà cũng biết được mình đang ở nhà ba, trong chính căn phòng từng được ông dùng để giam giữ tôi ngày trước.
- Em sao rồi, nữ hiệp sĩ?
Nhận ra là tôi đã tỉnh, anh liền mỉm cười rồi nhẹ nhàng cúi người. Tôi hơi khép mắt lại để đón nhận cái hôn vào trán từ anh, mặt thoáng ửng hồng vì hành động đầy âu yếm.
- Vết thương của anh…?
- Đã được băng bó. – Huy liếc nhìn bả vai bị quấn băng trắng – Bác sĩ nói chăm sóc cẩn thận sẽ không thành vấn đề.
- Thật tốt. – Tôi cuối cùng cũng thốt ra được tiếng thở phào.
Nếu Cảnh Huy xảy ra chuyện, mình chỉ hận không thể một phát bắn vỡ đầu hai tên đó.
- Tiểu yêu quái, sao em không bao giờ nói anh biết mình là một xạ thủ?
- Xạ thủ quái gì chứ? – Bất ngờ bị cốc một cái thật đau vào trán, tôi cau có xoa đầu – Em chỉ là một game thủ chơi banh.
- Game thủ chơi banh?
- Trời, dưới Trung giới có một trò gọi là banh tình ái. – Nhớ đến việc anh và mình vốn thuộc về hai thế giới khác nhau, tôi lập tức tìm cách giải thích – Khi tham gia gồm có một đội nam và một đội nữ. Hai bên lần lượt ném những trái banh chứa đầy nước lên không trung. Bên nào bắn được nhiều nhất sẽ là người chiến thắng.

- Sao lại có loại trò chơi nguy hiểm như vậy? – Huy lắc đầu nghi hoặc - Lỡ bắn trúng ai đó thì biết làm thế nào?
- Súng đâu có đạn mà bắn hụt? Tia sáng phóng ra chỉ là một loại phép thuật nhỏ, vô hại. – Tôi cố gắng biện minh ình – Chứ đâu có vừa nặng vừa nảy ngược ghê gớm như súng thật.
- Vì vậy mà...sau khi bắn xong hai phát... – Ánh mắt tà mị của anh như châm chọc - ...Em sợ đến ngất xỉu...?
- Anh biết rồi còn hỏi. – Tôi ngượng ngùng quay mặt đi.
Cảnh Huy chỉ bật cười rồi tiếp tục cúi đầu xuống gần hơn nữa. Cái nhìn nóng bỏng chậm rãi thiêu đốt từng tấc da thịt. Hơi thở mát mẻ nhẹ nhàng mơn man trên mi mắt và cánh môi khiến tôi hồi hộp thở gấp.
- Trông bộ dạng em lúc đó... thật quyến rũ đến mê người.
Anh ám muội hôn lấy môi tôi. Đầu lưỡi ướt át khẽ chạm nhẹ như muốn trêu chọc, nhấm nháp.
- Bọn họ bây giờ thế nào? – Tôi bất ngờ cắn anh – Vẫn còn sống cả chứ?
- Đều còn sống. – Huy miễn cưỡng trả lời, mạnh mẽ hôn tôi sâu hơn trước – Em thật phiền phức.
- Anh không hỏi tại sao họ muốn giết mình sao? Cứ thế mà giao cho cảnh sát à?
- Không có. – Mất kiên nhẫn ôm lấy gương mặt đang tìm cách kháng cự, tôi thấy anh thoáng cười khổ - Ba đang giữ lại để điều tra vài việc.
- Ông ấy sẽ không giết họ chứ? – Tôi cuống quýt tìm cách ngồi dậy - Cảnh Huy, anh mau đi xem tình hình thế nào.
Ba anh tính tình độc đoán, ngang tàng là vậy. Nay gặp phải bọn người cố tình mưu sát con trai mình, ông làm sao có thể buông tha cho họ? Bọn họ chết đã đành nhưng sự thật về kẻ đứng phía sau sẽ không được ai phát hiện.
- Thật muốn đánh chết em. – Anh mím môi, ôm ngang eo tôi, đặt xuống giường – Ba anh cũng đâu phải đứa con nít.
- Nhưng...
- Chồng bị thương đến nỗi không thể chạy xe được mà còn rảnh rỗi đi quan tâm người khác.
Bị thương...đến nỗi không chạy xe được?
Để ý đến cánh tay mặc anh đang dùng để giữ lấy mình, tôi mới chột dạ phát hiện, nó hình như có chút run rẩy.
- Anh đã từng nhập ngũ? – Nhớ lại thái độ bình tĩnh cùng cách ứng xử linh hoạt của Huy, trong lòng tôi liền nảy sinh điều khó hiểu – Nếu không thì sao lại điêu luyện như vậy?

- Em gọi mấy trò “phóng nhanh vượt ẩu” đó là điêu luyện? – Anh chua chát mỉm cười – Nếu so với tài nghệ bắn súng của quý cô đây thì còn thua kém lắm.
- Đã nói chỉ là sự trùng hợp. Anh đang đố kỵ hay cố tình không tin em thế?
Khẽ thở dài một hơi, Cảnh Huy bỗng im lặng nằm xuống một bên. Hai tay anh gối sau đầu, ánh mắt đăm chiêu chú mục vào điểm nào đó trên trần nhà bằng thạch àu trắng. Thái độ bất thường cũng đủ khiến người ta lúng túng.
- Em đã nói gì làm anh không vui? – Tôi khép nép nằm vào phần vai vẫn còn lành lặn của Huy.
- Không phải. – Anh thẫn thờ vỗ nhẹ lên má tôi – Anh đang nhớ những ngày tháng còn ở bên Anh.
- Lúc đó thế nào? – Hiếm khi được nghe người đàn ông này nhắc về chuyện trong quá khứ, tôi quyết định sẽ thử tìm hiểu sâu thêm một chút.
- Sau khi mẹ mất, ba bỏ về nước...Một mình anh lăn lộn giữa biển người xa lạ... – Một nỗi buồn man mác cứ như vậy len lỏi vào trong từng câu chữ - ...Ban ngày đi học cật lực, tối đến lại phóng xe tìm cảm giác kích thích...
Thì ra, kỹ năng lạng lách, đánh võng của Huy cũng từ đây mà có.
- ...Thỉnh thoảng còn xảy ra tranh chấp, hoặc đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán...
Hèn chi tinh thần cứ như sắt thép.
- Lúc trở về không tìm được em, anh thất vọng đến nỗi mỗi ngày đều chạy đi chạy lại đoạn đường ấy... Lúc nào mệt thì tấp lại bên đường, ngồi ngắm mặt trời đi ngủ...
Đồ ngốc, anh đến đó tổng cộng bao nhiêu lần mà có thể thuộc lòng vị trí từng mỏm đá như vậy? Những giọt nước mắt cứ thế ứa ra làm hai hốc mắt tôi cũng cay xè.
Trước đây, tôi thường nghĩ mình là một đứa trẻ bất hạnh, không ai thân thích. Nhưng bây giờ, khi đối mặt với người chồng lúc nào cũng tỏ ra hài hước, tôi mới thấy trên đời vẫn còn nhiều điều bất hạnh hơn thế. Nghĩ đến những ngày tháng anh phải một mình chống chọi, trái tim tôi vừa rung lên cảm giác đau xót lại vừa sâu sắc cảm động.
Có phải do ông trời cố tình đưa hai trái tim bị thương tổn đến sáp nhập. Có phải những nỗi buồn chúng tôi phải hứng chịu thời non trẻ là cái giá cho hạnh phúc sau này?
- Hãy tha thứ cho ông ấy. – Tôi rơi lệ hôn vào cổ anh – Tha thứ cho ông ấy, được không anh?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.