Tha Thứ

Chương 122





Hình ảnh ngón tay út còn ướt tươi máu liên tục khiến ngực tôi co rút. Nhưng phút chấn động nhanh chóng bị ba áp chế khi ông quyết định cho người đem thứ vật phẩm kinh dị ấy đi xét nghiệm. Theo ba, rất có thể đây chỉ là một màn khủng bố tinh thần. Tôi cố tin theo ông và kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng nỗi sợ hãi về thân phận chủ nhân của ngón tay vẫn không lúc nào chịu buông tha, dù chỉ một khắc.
Đang nóng lòng chờ đợi thì điện thoại bất ngờ đổ chuông liên tục. Và dòng chữ không ngừng nhấp nháy lại chính là hai chữ “Cảnh Huy”!
- Ba! – Tôi giật mình gọi ông.
Thiết bị nghe lén và dò tìm vị trí nhanh chóng được bật lên. Ba khẽ ra hiệu cho tôi giữ bình tĩnh rồi chỉ về phía điện thoại. Tôi nghe theo ông, cố hít thật sâu trước khi đưa tay bắt máy.
- Thích quà của tôi chứ? – Giọng cười khanh khách lập tức vang lên.
- Cô đã làm gì anh ấy? Tống Thanh Thiện, chẳng phải cô nói người mình muốn là tôi sao? Tại sao lại làm khó Cảnh Huy? Tại sao lại nuốt lời như thế? – Tôi điên tiết gào hét – Nếu có giỏi thì cứ đến đây. Tôi sẽ cùng cô giải quyết mọi ân oán.
- Xem ra có người đang rất sợ hãi. – Thiện bất ngờ trầm giọng – Gặp nhau sớm cũng tốt...Tôi cũng không thích tra tấn thầy ấy...cô biết mà…
Tôi thảng thốt đưa mắt nhìn ba thì thấy ông ra hiệu ình cố kéo dài thời gian thêm chút nữa.

- Vậy bây giờ thế nào? Tôi đến đâu gặp cô chứ?
- Ba giờ chiều nay.... một mình cô...ở quảng trường tỉnh... – Thông tin được ngắt ra rất rõ ràng - ...Tạm biệt...
- Này..này...NÀY !!!!!!!
Người bên kia vừa nói xong cũng lập tức tắt máy.
Thời gian quá ngắn nên không thể xác định vị trí.
Tôi thất thần thả rơi mình xuống ghế. Mắt mông lung không có điểm dừng. Nếu điều Thanh Thiện muốn thật sự chỉ có nhiêu đó, tôi chẳng có lý do gì để không đáp ứng. Nhưng ba chắc chắn sẽ không để tôi một mình đi mạo hiểm. Cuộc đối thoại vừa rồi cũng bị ông nghe thấy hết. Không cách nào có thể âm thầm thực hiện.
- Mở cuộc họp trong vòng năm phút nữa. – Ba cùng đám đàn ông có mặt lặng lẽ bước vào phòng làm việc.
Tôi không muốn và cũng không dám mở miệng hỏi thêm một câu vì biết người đàn ông kia sẽ chẳng bao giờ có hứng thú giải thích. Kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của ông khi đứng trước tôi chẳng khác gì đại dương và giọt nước. Mà đại dương thì chỉ có bao trùm và nuốt chửng giọt nước chứ không hơn. Nếu thật lòng muốn cứu được anh khỏi tay kẻ xấu, mình tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn chờ đợi.
Lặng lẽ ngả đầu vào thành ghế, tôi co ro tự quấn tay ôm lấy cơ thể. Thời tiết nắng ấm cũng không làm tan được trái tim đang ngày một giá lạnh. Cảm giác mất anh mỗi lúc một cận kề trong gang tấc.
Tôi nhớ nụ cười như ánh ban mai và vòng tay ấm áp của Huy. Nhớ mùi cà phê vẫn thường phảng phất mỗi lần anh xuất hiện. Người đàn ông đó lúc nào cũng nghịch ngợm và láu lỉnh như một đứa trẻ. Anh thích hăm dọa tôi, thích chọc tôi tức tối đến bầm gan tím ruột. Nhưng mỗi lần rơi lệ, tôi lại luôn có anh để dựa vào, để được lau nước mắt.
Nếu bọn người kia thật sự chặt đi ngón tay anh, Cảnh Huy giờ này hẳn đang chảy rất nhiều máu. Có ai đủ nhân từ để giúp anh cầm máu hay không? Ngoài ngón tay ấy, chúng còn tổn thương đến chỗ nào khác trên người anh không? Tại sao người phải nhận những đau đớn ấy không phải tôi mà lại là anh? Chính tôi mới là người đã giết Tống Văn Chu, chính tôi mới là người đã làm tổn thương cô gái ấy...
Ngoài mặt thì nói sẽ đáp ứng hoàn toàn yêu cầu của Thanh Thiện nhưng bên trong lại âm thầm giăng thiên la địa võng. Ba nghĩ mình biết bày mưu tính kế còn đối phương không có sự chuẩn bị trước?
Tôi làm theo lời ông, cẩn thận nhét vào áo trong một thiết bị định vị chỉ to bằng hạt đậu. Điện thoại sau khi đưa cho chuyên gia chỉnh sửa cũng được hoàn về chủ cũ. Như vẫn còn chưa yên tâm, ba tiếp tục sai người đưa tôi đến bác sĩ, nhờ ông gắn vào chiếc răng hàm trong cùng một máy theo dõi thứ hai.
- Đây chỉ là phòng trường hợp kẻ thù quá khôn ngoan. – Người đàn ông bình tĩnh đứng một bên quan sát mọi việc – Ngay khi xác định được ví trí, ba sẽ lập tức cho người đến. Con không cần phải sợ.
Tôi gật gật đầu vì thật sự trong lòng cũng không hề hoang mang, sợ hãi. Chỉ nôn nóng muốn được gặp Huy, kiểm tra tình hình sức khỏe anh thế nào.
Đúng hai giờ chiều, tôi đón taxi để đến quảng trường. Trên người chỉ mặc duy nhất một cái quần jean xanh vào áo thun màu trắng. Trời thì nắng chang chang trong khi gió khô liên tục phả vào mặt từng cơn rát bỏng. Quảng trường lúc này gần như vắng vẻ. Nhưng dáng vẻ im lìm của nó lại ngầm báo hiệu những nguy hiểm đang rình rập. Người của ba và kẻ đang đợi tôi chắc chắn đã ẩn nấp đâu đó tại nơi này.

Sau khi trả tiền phí cho tài xế, tôi mới nhíu mày bước xuống. Nhìn lại đồng hồ thì thấy vẫn còn mười lăm phút nữa. Còn chưa biết nên làm gì cho hết thời gian thì điện thoại trong túi đã vội vàng rung từng đợt.
- Cô tới sớm. – Thanh Thiện trào phúng châm chọc – Tôi không biết là mình lại có giá như vậy.
- Muốn trả thù thì mau bước ra đây. Bằng không, tôi đợi cô thêm mười lăm phút.
- Không cần. – Người con gái bất ngờ nạt lớn – Mau đi về phía cột đèn trước mặt.
Tôi đảo mắt nhìn quanh thì nhận ra phía xa xa có một cái cột đèn lớn. Điện thoại trong tay cũng lập tức vang lên tiếng tít tít vì mất tín hiệu. Thanh Thiện hẳn là muốn đề phòng chuyện bị ba gắn thiết bị nên hạn chế nói quá lâu. Tôi lẳng lặng làm theo chỉ dẫn, bình tĩnh đi đến đứng bên cột đèn. Trong lòng thầm nghĩ, nếu giờ phút này mà có tên bắn tỉa nào đó thình lình nổ súng, mình nhất định chết không kịp ngáp.
Nhưng cô gái kia lại không muốn để kẻ thù của mình phải chết một cách dễ dàng như vậy nên chỉ tiếp tục gọi điện.
- Bây giờ rẽ phải. Tiếp tục tiến về phía trước mười bước.
- Được.
- Rẽ trái mười lăm bước.
- Được – Tôi lại ngoan ngoãn làm theo một cách vô điều kiện.
- Bây giờ, ném điện thoại vào thùng rác bên cạnh và đứng yên ở đó.
- Đã biết. - Tôi không chút ngại ngần liền quăng ngay điện thoại vào chiếc thùng rác màu xanh rồi kiên nhẫn đợi.
Một phút chậm rãi trôi qua.
Xung quanh không có lấy bóng người.
Hai lỗ tai tập trung thu lấy mọi động tĩnh.
Mặt đất dưới chân bất ngờ chuyển động khiến toàn thân tôi chao đảo. Khi nhận ra mình nãy giờ vẫn đang đứng vừa vặn trên một miệng cống lớn, tôi đã thấy cơ thể đột ngột rơi xuống. Hai bàn tay khổng lồ nhanh chóng chụp lấy trong thô bạo, sau đó đánh một cú trời giáng vào sau gáy.

Cơn đau nhói lên, đem tất cả hình ảnh làm cho phai nhạt. Thứ cuối cùng tôi còn nhớ chỉ là một đường cống lớn ẩm ướt và gương mặt đen sì của một người đàn ông xa lạ.
“Không có gì phải sợ hãi”, tôi tự mỉm cười trấn an bản thân, “họ chỉ đang đưa mình đến gặp anh ấy”, “Tuyết Vinh, mày nhất định không được sợ hãi!”
Nhưng có một điều mà bản thân tôi đã vô tình quên mất. Cái chết thì ra vẫn chưa phải là sự trả thù ghê gớm nhất.
Cảm giác lạnh buốt bất ngờ xâm chiếm toàn thân khiến tôi giật mình mở bừng mắt. Từng làn nước lạnh cóng đang thi nhau chảy từ đỉnh đầu xuống đến tận gót chân. Tôi hoảng hốt lắc lắc đầu, cố chớp mắt nhìn cho thật kỹ đống quần áo nằm một đống trên mặt đất. Bên cạnh là thiết bị định vị đã bị nghiền nát. Toàn thân trắng trẻo đang bị trói vào giá gỗ theo hình chữ "đại", hoàn toàn không được che chắn.
Trong căn phòng rộng bám đầy bụi là khoảng mười người đàn ông mặt mày dữ tợn, mắt chim ưng dán chặt vào cơ thể tôi như quỷ đói. Nỗi kinh hãi và nhục nhã khiến tôi phẫn uất chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết. Nhưng hai tay và chân đều đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Càng kinh hoàng khi nhận ra ở vị trí trước mặt, cách chỗ tôi bị trói không xa là một người đàn ông cũng đang bị cột vào ghế. Mắt anh bị vải đen buộc kín, trên miệng dán một lớp băng keo mỏng. Chiếc áo sơ mi mặc trên người loang lỗ những vết máu. Đầu anh hơi nghiêng sang một bên như cố nghe ngóng động tĩnh từ những tiếng thở ồ ồ đầy dục vọng từ xung quanh.
Tôi tự cắn mình để không bật ra tiếng khóc. Cặp mắt đẫm lệ không dám rời khỏi thân ảnh quen thuộc đã bao ngày xa cách. Anh chưa chết. Thật sự vẫn chưa chết.
Nhưng tại sao ông trời lại để chúng tôi gặp lại nhau trong hoàn cảnh này? Tại sao lại phải đem lòng tự trọng của tôi ra chà đạp một cách không thương tiếc? Cơ thể này từ lâu đã thuộc về anh, chỉ một mình anh chứ không phải bất cứ ai khác. Vậy mà bây giờ, người để người phụ nữ kia đem nó ra ban tặng cho những kẻ kinh tởm đứng vây quanh. Nếu sự việc thật sự đi đến nước này, tôi thà rằng cùng anh tìm đến cái chết.
- Này này... – Một bàn tay nhanh chóng bóp miệng tôi – Cô muốn cắn lưỡi tự sát sao?
Giọng nói vừa vang lên đã khiến Cảnh Huy khẽ động đậy, trên gương mặt đầy vẻ căng thẳng.
Tôi biết anh đã bắt đầu đoán ra điều gì đó nên càng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi không muốn để anh biết được hoàn cảnh nhục nhã của mình lúc này; ngàn lần, vạn lần không muốn.
- Sợ anh ấy nhìn thấy? – Thanh Thiện mỉm cười thâm độc – Đã là lúc nào mà còn giả bộ thanh cao như thế? Những gì cần thấy, những người ở đây đều đã thấy cả rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.