Tha Thứ

Chương 131





Sáng sớm hôm nay, tôi im lặng rời khỏi nhà khi em vẫn còn đang say ngủ. Trên đường đi, không lúc nào thôi dặn mình phải giữ bình tĩnh.Vì tôi sợ chỉ một phút lơi lỏng cũng có thể khiến bản thân lao vào Young Min mà phát tiết.
Tuy sự thật đã rõ mười mươi, tôi vẫn muốn đến nhà anh hỏi lại một lần nữa. Tôi muốn anh hiểu, mình không phải là kẻ ngốc, có thể tùy tiện bị người khác điều khiển.
Tôi muốn anh từ nay biết thân biết phận, đừng vác xác sang nhà tìm Yên Nhi thêm một lần nào nữa.
Dù đứa con trong bụng cô ấy có thật sự là của anh thì cũng đừng trông mong tôi sẽ để hai người có bất cứ mối liên hệ nào hết.
- Anh Tuyên? – Yên Vũ đang ngồi trong vườn, vừa nhìn thấy tôi đã lăng xăng chạy đến – Anh tìm Young Min à? Chị Yên Nhi có phải không khỏe?
- Anh ấy đâu? – Tôi sừng sộ nhìn quanh – Young Min hiện giờ đang ở đâu hả?
- Ảnh vừa ra ngoài... – Cô gái bắt đầu có vẻ khiếp sợ - ...Chắc chiều tối mới về.

Tôi bực tức trừng mắt nhìn em, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu thấy hối hận. Yên Vũ thật ra cũng đau khổ đâu kém gì...Chồng mình cùng chị gái xảy ra loại quan hệ bất chính... Em và tôi là cùng một cảnh ngộ.
- Anh có chuyện này muốn hỏi. – Tìm anh Chín không bằng cứ trực tiếp hỏi cô gái này – Hy vọng em sẽ trả lời một cách thành thực.
- Chuyện gì? – Cô bé lo sợ gật gật đầu – Nếu biết, em nhất định sẽ nói.
- Lần cuối cùng hai chị em ngủ cùng nhau...là lúc nào?
- Là hôm em bị bệnh.
- Hôm anh cùng Yên Nhi đến nhà?
- Không phải. – Yên Vũ chậm rãi lắc đầu – Bữa đó chị Yên Nhi đột nhiên cứ khăng khăng đòi về kia mà. Anh Young Min còn bảo trời đã tối nên muốn tự mình đi tiễn... Em đang nói lần trước đó nữa.
- Young Min tự mình đi tiễn? – Tôi cay đắng hỏi lại – Em nói Young Min tự mình đưa Yên Nhi về nhà trong buổi tối hôm đó?
- Chứ không phải... ?!?!? – Yên Vũ còn chưa kịp nói hết câu đã vội vàng đưa tay che miệng, gương mặt trong chớp mắt đã lập tức biến sắc – Anh Tuyên, lẽ nào....lẽ nào.... đêm đó chị Yên Nhi không về nhà?
- Hôm nay anh đến cũng là muốn làm sáng tỏ chuyện này. – Tôi bần thần ngồi xuống một chiếc ghế - Ngoài em ra, còn ai khác kiểm chứng được?
Câu nói của tôi khiến cô bé phải hấp tấp nắm lấy cạnh bàn, như để đề phòng cho bản thân khỏi té ngã. Ánh mắt em nhìn tôi vừa hàm chứa vẻ đau lòng, vừa phảng phất sự oán trách. Nhưng mọi việc đâu chỉ dừng lại ở đó. Nếu em biết, trong người Yên Nhi hiện đang mang giọt máu của Young Min thì phản ứng chắc sẽ còn thảm thương hơn cả lúc này.
Tôi biết em đau, biết em sẽ vô cùng thất vọng... Nhưng những cảm xúc ấy liệu có là gì so với sự tra tấn mà tôi đang phải gánh chịu? Cả trái tim và thân thể người phụ nữ mà tôi yêu đều bị anh cướp đoạt. Đứa con tôi ngày đêm mong mỏi cũng lại chính là máu mủ của anh. Thử hỏi con người em từ trên xuống dưới, tôi có thể nắm giữ được mấy phần?
Nhưng nghiệt ngã nhất là bản thân mình vẫn không có cách nào để từ bỏ.
Tôi không thể oán trách Yên Nhi vì biết đó là việc em không hề mong muốn. Tôi không thể khuyên vợ mình bỏ đứa con trong bụng vì biết điều đó sẽ khiến Yên Nhi đau khổ. Tôi càng không thể đừng yêu em vì biết trái tim mình sẽ chết nếu thiếu vắng cô bé. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là tiếp tục dùng tình cảm để trấn áp lý trí, bỏ lại phía sau tất cả đau khổ cùng tức giận. Tất cả những gì tôi mong muốn chỉ là yêu thương và chăm sóc cho em đến trọn đời. Như vậy thì còn thay đổi được cái gì?
- Lúc họ rời khỏi phòng...có đi cùng một cô giúp việc. – Yên Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm – Nhưng cô ta nói tiếng Hàn nên em cũng chưa bao giờ trò chuyện.
- Gọi cô ấy đến đây. – Tôi uể oải mở miệng - Đích thân anh sẽ tìm hiểu.

- Tối hôm đó...– Sau khi nghe câu hỏi, người con gái bối rối gãi đầu – Sau khi rời khỏi phòng cô Yên Vũ,...Ông chủ và cô Yên Nhi đã cùng đến phòng làm việc... Họ đóng cửa nên tôi chỉ có thể đứng ở ngoài...
- Bao lâu thì hai người đó đi ra?
- Sáng sớm tôi phải về phòng nghỉ nên cũng không biết chính xác là mấy giờ...
Họ cả đêm cũng không rời khỏi phòng?
Tôi run run đem hai bàn tay bóp chặt, cố khống chế mình đừng quay sang đập nát chiếc bàn đá. Yên Vũ ngồi một bên nhìn thấy vậy cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Em gục người trên băng ghế dài, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
- Lúc đầu, tôi thoáng nghe thấy tiếng cô Yên Nhi khóc...Nhưng sau đó thì hoàn toàn im lặng... – Cô gái cố gắng cung cấp thêm thông tin – Có lẽ họ vừa tranh cãi chuyện gì đó...
- Hãy tiếp tục làm việc của mình. – Tôi mệt mỏi ra hiệu cho cô ấy lui đi - Ở đây không có chuyện của cô nữa.
Người đàn ông kia thật sự đã dùng sức mạnh để chiếm đoạt em, người vợ tôi hết lòng nâng niu, không dám mảy may làm tổn hại. Chẳng những vậy, tôi còn là kẻ tiếp tay đưa em vào miệng cọp. Sau đó, tạo điều kiện cho đứa trẻ không được chào đón kia được hình thành. Tôi phớt lờ sự đau khổ của em, ngu ngốc tin vào những lời bịa đặt. Tôi để em một mình chịu đựng và không ngừng cho Young Min lui tới....Tôi hận anh vì tất cả nhưng chính mình lại là người làm tổn thương Yên Nhi nhiều nhất.
- Làm sao anh phát hiện chuyện này? – Yên Vũ đột nhiên lẩm bẩm như người mất hồn.
- Em nói cái gì?
- Em hỏi anh làm sao phát hiện được chuyện này? – Cô bé trong nháy mắt đã cao giọng – Có phải chồng em đã để lại hậu quả?
- Hậu quả? – Em gọi những thương tổn chị gái mình phải gánh chịu là hậu quả sao?
- Tại sao anh không trả lời? – Tia điên cuồng liên tục phóng ra từ mắt em – Có phải chị ấy mang thai rồi không? Có phải chị ấy mang thai rồi không???????
- Phải thì thế nào? – Tôi tức giận đập xuống bàn – Em không phải muốn anh mang nó đến khoe cùng anh Chín chứ?
- Không, em cần anh giải quyết nó ngay lập tức.

-Giải quyết? – Một lần nữa, những lời của em lại khiến tôi không tài nào tin nổi – Em muốn anh “giải quyết” con của chồng mình và cũng là cháu ruột của em sao?
- Anh Young Min không cần nó. – Yên Vũ giận dữ hét lớn – Em lại càng không muốn vì nó mà phải gánh lấy đau khổ. Từ hôm đó đến nay chỉ mấy ngày, anh ráng tìm cách xử lý cái mầm móng tai họa ấy đi.
- Triệu Yên Vũ, hôm nay anh đến đây là để thay Yên Nhi đòi lại công bằng. Không phải nghe em sai khiến.
- Anh định đem chuyện này nói cho Young Min biết? – Em thất kinh, tìm cách ngăn cản – Anh muốn để anh ấy biết chị Yên Nhi đã có mang cốt nhục của mình sao?
- Đây là việc do anh ấy gây ra, đừng tưởng có thể che giấu người khác.
- Nhưng kết quả nhận được sẽ là gì? Anh Young Min lại càng có lý do muốn giành lại chị Yên Nhi hơn trước. – Cô bé phát hoảng, vội vàng lao về phía tôi mà bấu chặt tay áo – Anh chỉ là một người chồng trên danh nghĩa. Trong khi, trong khi anh ấy là ba của đứa trẻ....Thần Tuyên, em xin anh. Tuyệt đối đừng đem chuyện này nói cho Young Min biết.
- Đừng ai hòng mang Yên Nhi khỏi anh dù chỉ là nửa bước. – Tôi giận dữ hất tay em – Chuyện nhục nhã như vậy mà anh ta còn dám đem ra làm lý do tranh giành ư? Hơn nữa, anh nghĩ em cũng nên tôn trọng ý muốn của chị gái mình một chút.
- Khó khăn lắm anh Young Min mới bắt đầu đối xử tốt với em. Em nghĩ anh ấy đã dần từ bỏ chị Yên Nhi rồi. Anh làm ơn, làm ơn để chuyện này chìm vào quên lãng. Hoặc nếu muốn giữ lại đứa trẻ, hãy xem như nó là con ruột của mình. – Yên Vũ vừa khóc vừa giãy nãy – Chẳng lẽ anh nghĩ nó sẽ hạnh phúc khi thân phận bị phơi bày? Anh nghĩ anh Young Min sẽ ngồi yên nhìn con ảnh bị người khác cướp mất? Anh nghĩ chị Yên Nhi sẽ đành lòng bị chia tách khỏi giọt máu do chính mình sinh ra hay sao?
- Nó không phải là con của Young Min. – Tôi sừng sộ quát lớn – Yên Nhi là vợ anh. Con của cô ấy đương nhiên cũng là con của anh. Em bây giờ là đang nói hộ cho chồng hay cho chính bản thân mình vậy?
- Em đang nói cho tất cả. – Đứa em gái một lần nữa lại muốn quỳ xuống – Nếu anh đã tự công nhận đứa trẻ kia là con mình thì đừng đem chuyện này nhắc lại nữa. Hãy quay về mà sống hạnh phúc bên cạnh chị của em đi. Cầu xin anh rộng lòng chừa lại cho em một con đường sống. Chị Yên Nhi đã cướp đi mất trái tim của anh ấy rồi. Nếu bây giờ còn thêm đứa trẻ này, em mãi mãi cũng không bao giờ có được một chỗ đứng. Anh sợ mất chị Yên Nhi như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu nỗi lo sợ bị mất anh ấy của em sao?
- Đừng lúc nào cũng vì anh Chín mà quỳ gối trước mặt người khác. – Tôi thấy vừa giận lại vừa đau xót – Nếu để chị gái em nhìn thấy, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Yên Vũ tội nghiệp, em là em gái Yên Nhi, đương nhiên cũng là em gái của anh. Và vì anh xem em như em gái ruột nên hành động hạ mình lúc này chỉ càng khiến lòng căm giận đối với Young Minh trở nên càng sâu sắc.
Anh ấy có tài cán gì mà khiến hai chị em em phải đau khổ như vậy? Bản thân anh càng không biết vì sao mình lại bị lôi vào mối tình tay ba ngang trái và phức tạp giữa các người. Điều anh mong muốn chỉ là cùng chị gái em có được một cuộc sống bình yên, giản dị. Nhưng sự tồn tại của em và Young Min lúc nào cũng hoàn hảo làm cản trở và phá hoại nó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.