Tha Thứ

Chương 145





Dưới thứ ánh sáng âm u phát ra thừ ngọn đèn cầy, hiện ra trước mắt tôi là hình ảnh một “khối thịt” nhăn nheo, được bao kín trong lớp vải cũ màu nâu đã sờn rách. Năm cái que đang vươn về phía trước đầy chỗ sần sùi, lồi lõm. Những nơi không được vải che đậy đều loang lỗ những màu sắc đậm nhạt.
Toàn bộ “khối thịt” vừa vặn chứa hết trên chiếc xe lăn bằng gỗ. Nằm chễm chệ trong lòng “nó” là thứ gì đó trông như tấm bảng. Chất bột trắng mà tôi vẫn thấy vào mỗi buổi sáng đang vương *** khắp người, đồng thời rơi thành hai vạch dài dưới nền thảm đỏ.
Hai khe nhỏ đằng sau những sợi lông dài lơ phơ như tóc khẽ chớp chớp nhìn tôi vì kinh ngạc. Hai cái lỗ chỉ nhô lên khỏi da thịt một chút cũng đang phập phồng như lỗ mũi hít thở.
Tôi cảm thấy bàng hoàng, kinh hãi đến mức… một ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Cặp mắt chỉ biết trợn trừng nhìn chăm chăm vào thứ sinh vật quái dị đang hiện hữu ngay trước mặt. Miệng há hốc như một người sắp sửa hét toáng nhưng lại chẳng có âm thanh nào thoát ra được.
- Yên Nhi! – Khối thịt run rẩy bật ra tiếng kêu.
Từ mắt và mũi nó liên tục chảy ra những dòng nước trong suốt.
- Yên Nhi… - Nó tiếp tục nức nở - Đứa cháu tội nghiệp của ta…
- Dì? – Theo phản xạ của cách xưng hô, tôi vuột miệng hỏi lại.

Vội vàng quăng tấm bảng có hình ảnh gương mặt tôi được vẻ bằng phấn xuống đất, sinh vật ấy bất ngờ kêu rống lên rồi chồm tới. Hai cái que dài được chẻ thành năm nhánh ở cuối của nó nhanh chóng quấn quanh cơ thể cứng đờ của tôi mà siết chặt. Âm thanh khản đặc tiếp tục vang lên với đầy nỗi thống khổ:
- Cuối cùng thì con cũng tỉnh …Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi…
- Buông tôi ra. – Tôi yếu ớt giãy dụa – Bà là ai mà biết được tên của tôi chứ?
Lúc mình gọi là dì, người phụ nữ này đã không hề phủ nhận. Nhưng nếu bà ta chính là dì thì mụ đàn bà vẫn luôn ngủ khì bên cạnh kia là ai?
- Đêm nào dì cũng đến tìm con, nhưng chẳng bao giờ có thể làm con thức dậy. – Gương mặt biến dạng trở nên nhăn nhúm, trông càng khó coi – Con cứ nằm đó và ngủ say hệt như những người khác…
- Thế thì sao hôm nay tôi lại thức? Bà có quan hệ thế nào với chủ nhân căn nhà này? Làm sao có thể là dì của tôi được? Có ai biết bà vào phòng tôi không? Tại sao trước giờ tôi chưa từng gặp...?
Bao nhiêu câu hỏi cứ thế được tuôn ra, tưởng như không thể dừng lại.
- Cháu yêu dấu, đừng lớn tiếng như vậy. – Bà dì thứ hai run rẩy đưa tay ra hiệu – Sẽ đánh thức hắn đó.
- Hắn là ai?
- Phạm Sỹ Nguyên.
- Không phải bà là vợ ông ấy sao? – Tôi hỏi vặn – Việc gì phải sợ hãi như thế? Việc gì phải…???
Đang muốn tìm hiểu về nguyên nhân của vẻ ngoài đáng sợ, tôi chợt thấy lời nói bị mắc kẹt. Người phụ nữ kia hình như đang khóc. Hai bàn tay chật vật luồn vào mấy sợi tóc trắng nằm phất phơ trên đỉnh.
- Hắn là một con quái vật...
Quên cả việc phải hoài nghi về thân phận của bà ta, tôi lập tức tập trung nghe ngóng. Nếu đây thật sự là một vở kịch thì hãy cứ để nó được diễn ra theo đúng sự sắp xếp của đạo diễn. Nhưng giả sử, con người đáng sợ này đúng là dì tôi thật thì phía sau hẳn đang chứa đựng con đường báo thù mà bấy lâu mình vẫn tìm kiếm.
- Cách đây khoảng bốn tháng, dì mới vô tình phát hiện thì ra mình chỉ là một con cờ của hắn… - Người phụ nữ bắt đầu bứt tai bứt tóc - …Dì đã muốn đem cả gia đình này thiêu thành tro bụi…Nhưng…nhưng…
Thật đáng sợ. Bà ta chỉ mới nói đến đó đã vội khóc rống. Hai bờ môi mỏng dính cứ thế ngoác ra, bật lên những tiếng kêu như của một con thú vừa bị tên bắn trúng. Vậy mà khi nãy còn bảo tôi im lặng vì sợ sẽ làm Phạm Sỹ Nguyên thức giấc. Nhưng thời gian mình có thật không nhiều, có thể nói những gì thì làm ơn phun ra hết nhanh đi. Tôi không rảnh ngồi đây nghe bà khóc lóc hay **** mắng lão chồng xấu xa đó.
- Hắn không chết…Kẻ đáng ra phải chết lại sống nhăn răng ra đó…Chỉ có con tôi…CHỈ CÓ CON TÔI….

Lý trí đã được phục hồi khiến tôi có thể duy trì thái độ điềm tĩnh. Không nên quá xúc động vì loại người đáng ngờ này. Vì đây hoàn toàn có thể là đóng kịch. Theo những lời bà ta nói, sau khi biết được chuyện, bã đã tìm cách phóng hỏa thiêu rụi căn nhà. Nhưng thằng khốn Phạm Sỹ Nguyên kia lại không chết mà chỉ có con bà ấy.
Mà con bà ấy thì chẳng phải cũng là cốt nhục của hắn ta hay sao?
Người phụ nữ này không lẽ cũng vị mắc kẹt trong ngọn lửa nên mới trở nên thê thảm như bây giờ?
Tôi nhanh chóng liên hệ đến không khí ẩm ướt trong nhà và tự lý giải nó bằng việc lão dượng muốn đề phòng dì Hai lại nuôi ý định phóng hỏa lần nữa. Xét về mặt thời gian, người tôi đã gặp trong tang lễ của ba mẹ và Yên Vũ chính là bà ấy. Sự khác biệt chỉ bắt đầu xuất hiện kể từ cuộc tiếp xúc ở bệnh viện. Thái độ và cách cư xử của dì đã hoàn toàn thay đổi.
- Hắn không cho dì chết mà sẵn sàng vung thật nhiều tiền để nhìn thấy dì sống điên loạn qua ngày…Lúc đầu, dì chỉ muốn tìm cách tự tử. Nhưng hắn lại hăm dọa sẽ khiến con phải chết một cách đau đớn…Yên Nhi, con là người thân duy nhất còn sót lại của dì…
Thì ra đây chính là cách lão dượng tôi dùng để tra tấn dì. Hắn muốn bà phải chịu đựng nỗi cắn rứt vì đã hại chết con ruột của mình. Đồng thời cũng sống chung với vẻ ngoài khiến người ta phải khiếp sợ. Mối huyết hải thâm thù trong lòng hắn dường như không bao giờ có biên giới.
- Ban ngày, hắn nhốt dì trong phòng…Chỉ đến tối mới được tự do đi lại… - Dì tôi bắt đầu chuyển sang giày vò lớp vải nâu phủ trên đùi - …Nhưng không ai nghe thấy lời dì nói… Họ chỉ biết ngủ và ngủ…
Tôi ngó nghiêng khắp trần nhà, thử tìm xem có nhìn thấy điều gì đặc biệt không. Vì ngủ như kiểu mụ đàn bà đang nằm bên cạnh thì chỉ có nước bị người ta chuốc thuốc. Bản thân tôi suốt ba tháng qua chắc cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự. Chỉ đến hôm nay không biết tại sao lại vô tình thoát nạn?
Nhưng kiểu trừng phạt như Phạm Sỹ Nguyên cũng thật kỳ lạ. Hắn việc gì phải thả cho Đặng Tuệ Hà đi lang thang trong nhà vào buổi tối? Cứ cố định bà ta vào một chỗ chẳng phải tốt hơn sao? Đâu cần tốn công chuốc mê tất cả mọi người như thế! Hay là, ngoài hắn ra thì không ai biết dì còn sống?
- Khi phát hiện con đang ở đây, đêm nào dì cũng tới, dùng hết cách này đến cách khác…chỉ mong có thể làm con tỉnh lại. Nhưng lần nào cũng chỉ nhận lấy thất vọng…Không ngờ, khi dì quyết định bỏ cuộc thì con lại…Yên Nhi, Yên Nhi của ta…
Người phụ nữ tiếp tục chồm tới ôm lấy tôi. Cách một lớp quần áo, cảm nhận của tôi đối với cơ thể bà ấy thật chẳng khác gì khúc cây khô dễ gãy. Cả bộ xương chỉ được bao phủ bằng thứ da thịt hỗn độn, nhiều màu sắc. Hơn nữa, bà ta còn đang khóc nên cơ thể cứ run lên từng chập. Tôi không dám động đậy mà chỉ ngồi im như tượng gỗ. Ý nghĩ về việc mình đã ở trong căn nhà này hơn ba tháng mà không hề biết đến sự tồn tại của một người phụ nữ chỉ có thể dùng xe lăn để di chuyển làm tôi cảm thấy khiếp sợ.
Lão dượng ấy liệu còn che giấu điều gì khác tại nơi này?
Lý do khiến hắn luôn đóng chặt cửa sổ có phải cũng liên quan đến người phụ nữ trước mặt? Và những khối đen được phủ vải trên tường kia có thể là hình ảnh gì? Tại sao phải được che giấu cẩn thận như thế?
- Đây là ai? – Tôi giả vờ sợ hãi, đưa tay chỉ vào tảng thịt lớn bên cạnh – Bà ấy rất hung dữ.
- Dì cũng không biết hắn tìm đâu ra một con nhỏ tàn ác như vậy. – Hai cái khe nhỏ trên mặt Tuệ Hà như càng nheo lại – Buổi sáng, ở trong phòng vẫn nghe được tiếng quát tháo của nó…Riêng chỉ có lúc gặp hắn là con nhỏ lại khóc lóc ỉ ôi…
Một con nhỏ ư?
Mỗi ngày nghe giọng thấy cũng lớn tuổi rồi. Sao có thể là một con nhỏ được?

- Yên Nhi, tối mai con nhất định không được ngủ…Dì có thứ này phải chỉ cho con thấy…
Trời ạ, lẽ nào bà ta ngay từ đầu đã biết mình hoàn toàn không bị điên? Bằng không thì sao lại muốn chỉ cho con điên xem một cái gì đó được chứ? Rốt cuộc là tôi nên tiếp tục đóng kịch trước mặt bà ấy nữa hay không đây?
- Bà đi đâu?
- Sắp đến giờ hắn dậy rồi. Dì phải trở về phòng đây. Để lão già ấy xuống đây tìm thì khổ.
Đúng vậy, việc mình “không ngủ” tốt nhất đừng để ai khác hay biết. Nhưng lấy gì đảm bảo rằng tối mai cũng có thể thức như thế này chứ?
- Con cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa…Dì cháu ta sắp có cơ hội báo thù rồi…
Tôi lặng thinh theo dõi người phụ nữ khó khăn tìm cách xoay chuyển chiếc xe lăn của mình.
- Tấm bảng của bà…
- Đúng rồi. – Nụ cười hiếm hoi bất ngờ xuất hiện trên gương mặt sầu não - Có ai nói với con rằng con rất xinh đẹp không? …Xinh đẹp hệt như mẹ con ngày trước…
Xinh đẹp để được gì? Chẳng qua chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Bà không biết là ngoài cái vỏ ấy thì trên người tôi chẳng còn thứ gì đáng quý sao? Đến linh hồn tôi cũng đành phải đem đi bán cho quỷ dữ.
Cánh cửa phòng chậm rãi được đóng lại cùng với tiếng kẽo kẹt. Và căn phòng một lần nữa chìm vào bóng tối. Tôi đang thở dài nhìn mụ dì hai “giả” nằm gác tay trên gối thì bất ngờ nhớ ra một việc. Nhanh nhảu chồm qua người mụ, giở các ngón tay để lôi ra bằng được tấm ảnh rồi cuống cuồng chạy đến bên khung cửa sổ.
Giơ tay giật mạnh tấm rèm lớn, chút ánh sáng hiếm hoi cuối cùng cũng rọi vào phòng, soi tỏ gương mặt người đàn ông đang đứng trên bậc tam cấp. Cái miệng nhoẻn cười cùng ánh mắt nhìn thẳng kia lập tức chạy vào tim, làm tôi hít phải ngụm khí lạnh. Hai chân tự nhiên cũng không còn đứng vững.
Anh ấy dường như đang ở đây, đối diện tôi với cái nhìn ấm áp và quan tâm như ngày trước…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.