Tha Thứ

Chương 146





Bữa ăn sáng tiếp tục diễn ra trong bầu không khí tĩnh lặng như mọi hôm. Nhưng trong khi mọi người đang tập trung “xử lý” hết phần thức ăn có trong chén của mình thì tôi lại không cách nào nuốt xuống, dù chỉ là một hột cơm nhỏ.
- Mày làm gì vậy? Sao còn không mau ăn đi? – Bà Hồng lớn giọng, đạp một cái.
- A! – Tôi đau đớn cúi người, tay ôm lấy bàn chân suýt bị đôi giày cao gót kia đâm thủng.
- Nuốt xuống hết cho tao. – Mụ già lấy muỗng xúc vào chén tôi một “núi” mắm tôm – Không xong thì cả ngày hôm nay cứ việc nhịn đói.
Khi cái mùi hôi thối ấy vừa bay vào mũi, dưới bụng tôi liền quặn lên một cái. Sau đó là cảm giác tất cả đồ ăn đang ùn ùn kéo lên cổ. Tôi nhíu mày, chỉ kịp xoay người sang một bên trước khi bắt đầu nôn ọe.
- Nó làm sao vậy? – Lão dượng đang ăn bỗng ngừng lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc – Không phải cô lại làm gì nó chứ?
- Không liên quan đến tôi. – Tuệ Hà thản nhiên đáp – Gần đây cô ta vẫn hay như vậy…
Câu nói vừa thốt ra thì cả bốn người trong phòng đều thoáng rùng mình.

- Mày, mày không phải đang…?????? - Bà Hồng căng thẳng vung tay loạn xạ - Không phải mày đang…???????
- Ăn xong lập tức đưa nó đến bệnh viện. – Lão già lạnh lùng cho thức ăn vào miệng – Nếu đúng như vậy thì nhờ bệnh viện xét nghiệm xem cha nó là đứa nào trong đám tay chân đã hy sinh. Sau đó, gọi điện thoại thông báo với gia đình nó rằng chúng ta sắp mang tặng họ một đứa cháu.
Từng lời lẽ độc ác cứ thế ném ra, cắm sâu vào da thịt.
Toàn thân tôi lạnh lẽo vì ý nghĩ đáng sợ. Cơ thể này vẫn bị giày vò chưa đủ hay sao? Những ký ức tồi tệ kia lẽ nào vẫn còn quá nhẹ cho cái giá của hành động lỡ tay giết chết cha mình?
Không. Chỉ cần nghĩ đến việc bất cứ thứ dơ bẩn gì từ lũ đàn ông đáng khinh ấy mọc rễ bám sâu vào người mình là tôi lại thấy kinh tởm. Không thể để đồ sú.c sinh ấy được sinh ra như vậy. Hoặc là phá bỏ nó ngay từ lúc này, hoặc chính tay tôi sẽ bóp chết nó ngay lúc chào đời.
- Tuyệt đối không được để nó làm bừa! – Phạm Sỹ Nguyên liếc nhìn gương mặt bất ngờ chuyển sang tái nhợt của dì – Nếu cô phó mặc nó làm điều gì ngu ngốc thì sinh mạng thằng nhãi ấy cũng đừng mong giữ được.
Thằng nhãi mà hắn vừa nhắc đến liệu có phải là anh?
Có phải hắn vừa nói, nếu tôi làm hại đến đồ sú.c sinh trong bụng thì sẽ ra tay giết anh?
Cảnh Huy, anh thật sự vẫn chưa chết ?!?!?!?!?
Lặng lẽ ngồi trên xe như một cái xác, tôi tự giam mình trong những thông tin không biết bao nhiêu phần trăm là thực. Dì Hai mà mình thường thấy hóa ra lại không phải là dì Hai thật. Một người phụ nữ toàn thân đầy vết bỏng mới là người dì có cùng huyết thống. Bà ta chỉ có thể ra khỏi phòng vào buổi tối. Còn bà dì giả thì hằng đếm đều ôm tấm hình của Cảnh Huy mà than khóc. Triệu Sỹ Nguyên đem anh ấy làm điều kiện để mụ đàn bà đó không giết mình. Còn bản thân mình lại mang trong người mầm móng dơ bẩn từ thằng chó nào đó mà chính mình cũng không biết là ai…
Ngán ngẩm thở dài, tôi vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì đã bị người ta lôi ra ngoài. Vì đã quen với việc sinh sống trong căn nhà u ám nên ánh mặt trời khiến đầu tôi choáng váng. Sau một hồi lảo đảo thì ngất lịm.
- Nó là con tao, vì tao là người “chơi” nó trước.
- Ngu ngốc, mày không biết người cuối cùng mới quan trọng nhất à?
- Đầu hay cuối thì có gì quan trọng. Bọn bây lại mà xem, cặp môi nó dày y hệt tao nhé.
- Ai nói? Mắt nó một mí, nhìn giống tao hơn.
- Đã nói là con tao, bọn bây đừng tranh cãi!

- Chưa biết chừng là con của tất cả chúng ta cũng nên, hahaha…
Nước mắt tôi chậm rãi ứa ra cùng với nỗi ô nhục. Những tiếng cười man rợ ấy chưa từng bỏ qua ình trong bất cứ giấc ngủ nào. Đau đớn do lũ chó má ấy mang lại vẫn luôn nhắc nhở về sứ mạng báo thù chưa được thực hiện. Những tưởng sau khi Cảnh Huy ra tay kết liễu bọn đàn ông xấu xa đó, cả đời tôi sẽ không còn phải chạm đến bất cứ thứ gì có liên quan đến chúng nữa. Thật không ngờ, anh điên cuồng chém giết…Đến cuối lại bỏ sót một mầm mống trong cơ thể tôi.
- Tao nhất định sẽ không ày có cơ hội sống sót – Tôi mím môi, tay bấu chặt lấy bụng – Bằng mọi giá cũng không ày có cơ hội sống sót.
- Thế nào, có phải là của thằng ấy không? – Giọng nói cay độc của Phạm Sỹ Nguyên ngay lập tức đánh thức sự cảnh giác – Kết quả xét nghiệm thế nào hả?
Tôi rùng mình mở mắt nhìn ra thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Xung quanh không có ai ngoài lão dượng và bà dì ác độc.
- Không phải của…anh ấy. – Người phụ nữ run run đáp lời – Kết quả xét nghiệm nhau thai cho thấy, đứa bé là con của Tư Hào.
- Tốt. – Hắn đắc thắng cười lớn – Đúng là quá tốt. Ông trời quả thật không phụ ý ta. Nhớ, không được để nó tìm cách phá cái thai. Nếu không, hậu quả cô tự gánh lấy.
- Tôi…biết rồi. – Dì Hai ảo não đáp lời.
- Bây giờ tôi có việc phải đi trước. Cô ở lại đây chờ nó tỉnh dậy. Sau đó thì đón taxi về nhà.
- Được.
- Ra làm chút thủ tục. – Lão dượng hất tay về phía cửa – Sẵn tiện mua ít thuốc bổ. Tôi không muốn con nhỏ bị chết trước khi sinh hạ đứa bé.
Hai người bọn họ cứ thế mà rời khỏi phòng, để lại mình tôi nằm chết lặng.
Đến cuối cùng, cái tin trời đánh kia cũng được chính y học xác nhận. Có muốn tìm cách tự đánh lừa mình cũng không còn được nữa.
Lúc trước, mình tìm mọi cách sống sót là để được báo thù. Mình chịu đựng đủ loại hành hạ là để mong có một ngày được bước đi trên mặt đất tràn ngập máu tươi của gia đình hắn. Có lẽ vì ông trời quá bất mãn với cái khao khát độc địa ấy của mình nên mới ra tay trừng phạt thế này. Người bắt mình trả giá ong muốn làm điều xấu bằng chính khát khao tươi đẹp nhất: cùng người đàn ông mình yêu có một đứa con. Người để mình đau đớn trước sự ra đi của anh, buộc mình mang thai của loại cầm thú. Ông trời thật sự đang cảnh cáo mình không được phép tìm cách trả thù nữa…
Đờ đẫn bước khỏi giường, tôi từng bước, từng bước lê lết ra cửa.
Hành lang đông đúc người nhưng chẳng ai thèm quan tâm để ý. Một mình tôi cứ thế bước đi, thẳng đến chỗ thang máy. Không gian ồn ào nhanh chóng bị bỏ lại phía sau khi cánh cửa thép vừa đóng lại. Liếc mắt nhìn thấy một dãy số, tôi mơ màng ấn tay vào nút tròn ở trên cùng. Bầu không khí chật hẹp khiến trái tim bị chèn ép như muốn biểu tình thôi việc. Đôi vai nặng nề chỉ đợi đến lúc được đổ sụp.

Lên đến tầng cao nhất, tôi nhìn thấy ngay cầu thang bộ dẫn lên sân thượng. Xung quanh không có bao nhiêu người và bản thân cũng không mặc đồ bệnh nhân nên chẳng bị ai nhìn ngó đến. Cảm giác bức bách không ngừng thôi thúc tôi bước lên những bậc thang bằng gạch rồi đẩy nhẹ cánh cửa sắt. Sân thượng được thiết kế rất hiện đại với ghế đá và nhiều loại cây kiểng được chăm sóc cẩn thận. Tiếng nước róc rách như cố hòa tan từng dây thần kinh đã rệu rã.
Ngây ngốc đảo mắt nhìn khắp nơi một lượt, tôi thấy ngay ranh giới của sự sống và cái chết – dãy lan can bằng bê tông chỉ cao đến giữa đùi.
Từng cơn gió cuồn cuộn nổi lên, thổ tung mái tóc dài đã xơ xác. Ngay lúc này đây, chỉ riêng việc hít thở cũng khiến lồng ngực tôi cảm thấy đau nhói. Đôi chân nặng nề như bị xích vào tảng đá thù hận. Ngay cả lúc đã đứng chơi vơi giữa bầu trời cao rộng, tôi vẫn thấy thế gian này không có chỗ để mình dung thân.
Lão già ấy đằng nào rồi cũng chết. Xuống Trung giới thể nào cũng được Tuyên xử tội. Việc Cảnh Huy vẫn còn sống chưa biết chừng chỉ là một âm mưu để hắn điều khiển mụ dì kia làm theo ý mình. Người như lão chẳng có lý do gì phải giữ lại mạng cho anh ấy cả. Bao nhiêu khó khăn đã đành, nay còn phải mang trong người thứ quái vật mình vô cùng khinh bỉ khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nếu có thể nhanh nhanh xuống làm ma dưới địa ngục, chịu xong đủ loại cực hình tra tấn, chưa biết chừng sẽ được gặp lại anh ở kiếp sau. Nhưng tảng đá thù hận lại luôn tìm cách cầm chân tôi, ngăn không cho ý định tự tử được thực hiện. Mong muốn lên đây tìm chút tĩnh lặng không biết vì sao chỉ trong chớp mắt đã trở thành kháo khát được gieo mình xuống đất.
Bên dưới tòa nhà là dòng xe cộ đang xuôi ngược tấp nập. Vây quanh tôi chính là âm thanh của sự sống. Thứ sự sống không hề có ý níu giữ mà chỉ muốn xô ngã mình khỏi vị trí đứng nhỏ hẹp.
Những cuốn truyện xuyên không tôi từng viết hóa ra chỉ là một đống giấy vớ vẩn, hướng người ta đến những mơ mộng viễn vông. Khao khát về một tình yêu sâu sắc, cảm động đã sụp đổ ngay sau cái chết của anh. Nỗi nhớ nhung dành cho gia đình cũng tan thành mây khói vào giây phút tôi nổ súng bắn chết chính ba ruột của mình. Người đàn ông cả đời đã bị dày vò trong tội lỗi làm lạc mất đứa con gái.
Chậm rãi khép lại hai mắt, tôi tiếp tục bước một chân còn lại về phía ranh giới cuối cùng. Đôi tay giang rộng như hai cánh chim, sẵn sàng ôm lấy mọi thứ đang chờ đợi. Không khí cứ thế tràn vào phổi làm căng lồng ngực, hứa hẹn một kết thúc thanh thản. Hình ảnh Phạm Sỹ Nguyên mỉm cười dắt tay một bé gái đi khỏi chiếc xe bán kem vô thức hiện lên. Lấp lánh trong đó là cái nhìn của đứa trẻ đang ngoái đầu về phía người đàn ông mãi lo trả lời cuộc gọi.
Tống Văn Chu đã phải sống một đời đau đớn, dằn vặt. Ông ấy là ba tôi, là người đã chăm chút nâng niu từng món kỷ vật của đứa con gái bất hạnh. Trong khi kẻ mà tôi vẫn gọi bằng ba lại lạnh lùng đem tất cả vứt bỏ. Ông ấy là người đến lúc chết vẫn ấp ủ mong ước nhận được sự tha thứ. Vậy mà chính tay tôi lại nổ súng bắn chết ông. Hai mươi mấy năm sống trên đời, tôi vẫn chưa có một lần gọi ông ấy là ba, chưa bao giờ…
- Mình không thể chết như vậy. – Tôi ấm ức khóc òa - Mình không thể chết trước hắn như thế.
Tiếng cửa sắt bị đập mạnh bất ngờ vang lên. Ngay sau đó là giọng nói thất thanh từ phía sau truyền đến.
- KHÔNG ĐƯỢC CHẾT !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.