Tha Thứ

Chương 147





- Có chuyện gì thì nói mau đi.– Tôi mất kiên nhẫn đề nghị - Anh không muốn để Yên Nhi một mình ngoài đó lâu quá.
- Được, vậy thì em nói ngay đây. – Yên Vũ cũng tỏ ra khó chịu – Tại sao anh còn để chị ấy giữ lại đứa con ấy?
- Vì nó là con anh. – Cuối cùng cũng là vì vấn đề này – Em thấy như thế có đủ thuyết phục chưa?
- Anh Tuyên, đứa trẻ ấy không thể có mặt trên đời này. Nó chẳng khác gì mồi lửa làm khao khát trong lòng anh Young Min bùng cháy. Trước giờ anh ấy chưa từng bị Ngọc Thủy làm cho say xẩm. Vậy mà lần này, đó lại là nguyên nhân ra đời của đứa bé trong bụng em. Anh nghĩ tại sao ảnh lại đồng ý dắt em đến Vườn Linh Hồn? Vì anh Young Min đang muốn làm cho chị Yên Nhi tin rằng ảnh hoàn toàn có thể yêu thương cả hai chị em. Trái tim anh ấy chưa có phút nào chịu từ bỏ.
Thì ra sự việc lại chuyển biến theo tình huống nực cười như vậy. Anh Chín dường như không biết yêu. Thứ cảm xúc trong anh lúc này chỉ là cái khao khát chiếm hữu, lòng tự ái bị tổn thương. Young Min không thể chịu đựng được cảm giác mình là người thua cuộc. Anh ra sức vùng vẫy, mong thay đổi hoàn cảnh. Nhưng càng tìm cách chống cự thì lòng tự ái đặt sai chỗ kia càng tổn thương đến những người bên cạnh.
Buông tay…Hai tiếng đơn giản nhưng lại trở thành dòng sông rộng, ngăn cách anh trai tôi khỏi bến bờ hạnh phúc.
- Anh và chị Yên Nhi còn thiếu gì cơ hội? Nếu đứa bé ấy được sinh ra, nó chắc chắn sẽ khiến trái tim anh không lúc nào yên ổn. Mỗi lần nhìn thấy mặt nó, trong lòng anh sẽ lập tức nghĩ đến những tội lỗi mà anh Young Min gây ra. Tình cảm anh em giữa hai người cũng vì thế mà không bao giờ hàn gắn được.

- Đủ rồi. Chuyện của anh, không cần em phải bận tâm đến.
Đã đến nước này thì chẳng cần tỏ ra lịch sự làm gì nữa. Tôi rất ghét những kẻ sống ích kỷ nhưng lại luôn tỏ ra quan tâm đến người khác. Cô em vợ Yên Vũ chính là một ví dụ.
Tốt nhất đừng khiến anh bực tức, cấm tiệt em đến gặp chị gái mình. Tại sao trải qua bao nhiêu chuyện, lời nói của em cũng không thể có nửa điểm thành thật? Tại sao em không thể thẳng thắng mà đối diện với ý muốn của mình. Lúc nào cũng mượn danh nghĩa “vì người khác lên tiếng” như thế mà không thấy nhục nhã sao?
- Đừng nghĩ rằng chị ấy từ chối ở cạnh anh Young Min là vì yêu anh.- Thấy tôi có ý định quay bước, Yên Vũ lập tức nói lớn – Nếu thật sự để anh vào mắt thì sao Yên Nhi mãi không dám đeo sợi dây chuyền anh tặng?
Sợi dây chuyền ấy….Hình như cũng lâu rồi không nhìn thấy em đeo trên cổ. Nhưng có lẽ đó chỉ là do cô bé thật sự muốn bảo quản nó như chính những gì em đã nói.
- Chẳng phải mặt bên trong có thể cho thấy người mà chủ nhân nó đang thương nhớ sao? – Cô em vợ tiếp tục nói những lời khiêu khích – Anh nghĩ chị Yên Nhi làm sao dám để chồng mình phát hiện hình ảnh bên trong là của một người đàn ông khác?
- Em im đi!
- Nếu không tin thì cứ về kiểm tra thử. Hỏi xem vì sao chỉ không chịu đeo món quà anh tặng, xem chị ấy có dám để anh nhìn thấy hình ảnh bên trong mặt dây chuyền hay không.
- Anh hoàn toàn tin tưởng Yên Nhi. Nếu cô ấy đã nói không có, thì tức là không có.
- Anh Tuyên, từ lúc nào anh trở nên ngây thơ, dễ gạt như vậy? Hai người họ, kẻ có tình, người có ý. Nay còn thêm đứa con làm sợi dây ràng buộc. Anh nghĩ tình cảm sẽ dễ dàng bị cắt đứt như thế sao? Chị ấy ở lại bên cạnh anh, nhưng trái tim lại luôn hướng về một người khác. – Yên Vũ ngang ngạnh đi đến trước mặt tôi – Anh muốn em nói ra suy nghĩ thật của mình? Phải, em không mong đứa trẻ kia tiếp tục tồn tại vì sợ nó phá hỏng hạnh phúc mong manh của bản thân. Em biết cả vợ anh và chồng em đều đang tiếp tục nhớ đến nhau. Nhưng không thể để họ có cơ hội làm như vậy. Anh tốt nhất vẫn nên ra tay trừ khử đứa trẻ không nên có mặt đó.
- Triệu Yên Vũ, tại sao em lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn này một cách lạnh lùng như vậy?
- Sự mềm yếu chẳng bao giờ giải quyết được cái gì. Anh nghĩ mình hiểu chị Yên Nhi hơn em sao? Anh nghĩ chị ấy chưa bao giờ tâm sự với em về tình cảm thật của mình sao? Sai lầm lớn thật rồi.
- ?
- Chính chị Yên Nhi là người đã nói với em về sợi dây chuyền và lý do khiến chị ấy không dám đeo nó. Chính chị Yên Nhi bảo sẽ hết lòng hy sinh cho hạnh phúc của em nên ngày đó em mới phải khóc lóc thảm thiết như vậy. Em biết chị ấy đang nói ra những lời mà chính mình không muốn chút nào hết. Em biết chị ấy cũng giống em, không thích cùng người khác chia sẻ một người chồng…
- Nín!!!!!!!!!!!!!! – Tôi tím mặt gầm lớn – Em nín ngay cho anh.
- Sử Thần Tuyên, anh là đàn ông mà sao lại mềm yếu như vậy? Chút chuyện cỏn con này cũng không đủ can đảm để đối mặt?...AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cái tát quá tay của tôi khiến con bé chúi nhũi, cả người ngã nhào trên mặt đất.
- Nếu em còn tiếp tục lăng mạ vợ anh như vậy…Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói thêm nữa.
- Anh…Anh…ANH ?!?!?!?!?!?!?!?
- Cứ việc ở đó mà ôm khư khư ấy hạnh phúc của em. Cơ hội gặp lại nhau còn lại của gia đình chúng ta cũng không còn nhiều đâu. – Tôi nóng nảy nới lỏng cà vạt trên cổ - Anh nói cho em biết, tốt nhất đừng bao giờ mở miệng lặp lại những câu tương tự. Bằng không, anh nhất định sẽ tát em đến khi nào không nói được nữa mới thôi.
Sau khi “xả” ra tất cả nổi bực tức của mình, tôi mới lạnh lùng phủi áo mà quay bước.
Đứng từ xa quan sát, tôi thấy Yên Nhi đang trò chuyện cùng Young Min. Trên gương mặt không hề có nỗi sợ hãi hay bất cứ giọt nước mắt nào. Chỉ thấy sâu trong ánh mắt là trạng thái bình yên, sâu lắng. Ngược lại, ánh mắt anh ấy đang dán chặt trên người em lại nồng cháy sự khao khát. Hai bàn tay nắm chặt kia dường như đã rất kềm chế để không vồ lấy em, ôm chặt trước ngực. May cho anh vì vụ ẩu đã vừa rồi không bị ba nhìn thấy. Có lẽ cũng không ai muốn làm to chuyện vì họ đã ngán ngẩm với việc này lắm rồi. Bản thân tôi càng không có ý định tố cáo anh, nhưng tốt nhất vẫn là nên tránh xa vợ tôi một chút.
- Yên Nhi. – Khôi phục lại vẻ điềm tĩnh của mình, tôi thong thả cất bước tiến lại.
- Anh nói chuyện xong rồi sao? – Em lập tức rời mắt khỏi người đối diện – Yên Vũ đâu?
- Lát nữa sẽ ra. – Tôi bỗng có chút chột dạ.
Nếu biết cô em gái yêu dấu vừa bị chồng mình tát ột bạt thì phải ứng của em sẽ thế nào? Tôi thật sự không cho rằng mình có đủ kiên nhẫn để nhắc lại những lời cô bé trong kia đã nói một lần nữa. Cái tát vừa rồi hoàn toàn xứng đáng với nó. Dù có bị em trách giận thì tôi cũng chẳng hề hối hận về hành động không “thương hoa tiếc ngọc” của mình. Cả đời này, Sử Thần Tuyên chỉ có một lần đầu tiên và cũng là cuối cùng ấy mà ra tay với phụ nữ thôi.
Hai mắt Young Min hơi nhíu lại khi nghe thấy cụm từ “lát nữa” từ miệng tôi. Anh lạnh lùng cho tay vào túi rồi lách người đi về phía căn phòng có Yên Vũ. Bờ môi mỏng khẽ mím chặt.
- Hai người đã nói gì trong đó? – Em cười cười xoa bụng tôi – Chỗ này của anh còn đau nhiều hay ít?
- Đã không sao nữa. – Tôi bất an bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm – Còn em thì thế nào? Không bị anh trai anh gây khó dễ chứ? Trước khi đi đã dặn ở cùng chị Wendy rồi mà!
- Anh giận vì em trò chuyện cùng anh ấy sao? – Cô bé trố mắt nhìn tôi rồi bình thản buông một câu – Chắc không phải đang ghen chứ?
Phản ứng dí dỏm này của em hoàn toàn không giống với trước đây. Nó khiến tôi có cảm giác sự tồn tại của Young Min đã không còn gây ảnh hưởng đến Yên Nhi được nữa. Phì cười dùng tay ấn vào giữa trán em, tôi mắng:
- Chỉ được cái đoán mò.

- Kia là cái gì? – Yên Nhi bất ngờ chỉ tay về phía những ly thủy tinh màu đỏ - Nhìn thật ngon. Có thể uống được chứ?
- Được - Tôi thoải mái trả lời vì đã sớm nhận ra nó.
Heaven cũng là một loại thức uống đặc biệt ở Trung giới, quà tặng của ba dành cho anh Cả lúc đăng cơ. Nó có thể khiến người ta cảm thấy thanh thản, thư thái chỉ sau vài ngụm. Nếu đem so với Ngọc Thủy nhà anh Chín, thứ mang đến cảm giác hưng phấn giả, thì khác nhau một trời một vực. Mỗi khi sử dụng Ngọc Thủy, điều duy nhất tôi cảm thấy chỉ có quay cuồng đầu óc chứ không hề kích thích hay hưng phấn như mọi người thường nói.
Ba từng cảnh báo, nó là loại thức uống không bao giờ phù hợp với những ai có lối sống quá coi trọng hai chữ “chân thật”. Bởi bản chất của Ngọc Thủy chính là sự giả tạo, một cảm giác hưng phấn không có thật. Sở dĩ trở thành quà tặng cho anh Chín là vì nó giống với bản tính mềm dẻo, biết chinh phục lòng người của Young Min. Từ cách anh nói năng đến cư xử đều ít khi làm mích lòng người khác. Anh dễ dàng đạt được điều mình muốn mà chẳng làm ai thấy phiền lòng. Nhưng bao nhiêu phần trăm trong những điều anh nói, anh làm là thật thì chỉ có Young Min mới biết được.
Anh Cả thì thường hay nhắc tôi, sống “thật” quá nhiều khi cũng không ổn. Giống như việc tôi cứ nhất nhất muốn Yên Nhi ở lại bên mình chỉ vì tình yêu của cô ấy chứ không phải bất cứ thứ gì khác. Với suy nghĩ đó, tôi đã ngu ngốc để anh Chín có cơ hội chen vào mối quan hệ giữa mình và Yên Nhi. Để rồi về sau lại tiếp tục điên cuồng giữ lấy em mà chẳng cần quan tâm đến lý do vớ vẩn kia nữa. Nhưng điều này liệu có đúng đắn? Nếu một ngày nào đó, mình vô tình phát hiện trong lòng em vẫn luôn tồn tại tình cảm dành cho anh Chín, chỉ sợ bản thân không có cách nào chấp nhận.
Ý nghĩ đó thỉnh thoảng lại xuất hiện và ám ảnh rất mãnh liệt. Có phải vì tôi đã quá đa nghi và vẫn chưa học được cách đặt lòng tin vào người vợ của mình?
Yên Nhi yêu dấu, liệu em có thể tha thứ nếu anh muốn thử một lần nữa? Một phép thử cuối cùng trong cuộc đời hai ta. Một phép thử để nỗi lo bị anh Chín cướp mất em trong anh hoàn toàn biến mất? Một lần nữa thôi…Anh thề đấy…
- Bà xã…
- Sao anh? – Cô bé đang híp mắt thưởng thức loại nước lạ - Cái này ngon quá. Em thấy cả người rất hưng phấn.
- Ừ. – Tôi loay hoay với vốn ngôn ngữ mình có được – Chuyện sợi dây chuyền anh tặng em lần trước…Em…em…
- Anh muốn em đeo nó ở đây à? – Gương mặt Yên Nhi trong chợp mắt đã hồng lên vì cảm giác vui vẻ - Được thôi. Nhưng phải giúp em một chút!
Nói rồi, cô bé chậm rãi đưa tay vào ví và lấy ra sợi dây lấp lánh. Nhẹ nhàng đặt nó vào giữa lòng tay tôi, em mỉm cười đến say đắm.
- Anh giúp em đeo vào đi… Sau này sẽ không bao giờ mở ra nữa…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.