“Lại đây!” Lâm Quyết Hàn ngồi trên ghế dùng ngón tay ngoắc ngoắc Mộc Duệ.
Mộc Duệ lười biếng nằm trên giường đong đưa mái tóc dài, một chút cũng không để ý đến lời nói của Lâm Quyết Hàn.
“Ngươi lại không biết nghe lời!” tuy giọng nói Lâm Quyết Hàn âm lãnh nhưng cũng không có tức giận.
“Muốn tìm người nghe lời thì ra khỏi nhà, quẹo phải, trong câu lan kỷ viện có rất nhiều a” Mộc Duệ ngáp một cái, rồi lấy roi da màu đen bên giường lên từ từ thưởng thức.
“Ai! Ngươi là đang muốn ta bắt buộc ngươi đi” Lâm Quyết Hàn buông chén trà, đi tới bên cạnh Mộc Duệ ngồi xuống giường. Nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc dài “Tiểu Duệ, làm người của ta đi”
“Không cần” Mộc Duệ đối với người này tuyệt không có hứng thú.
“Ngươi đã cự tuyệt ta tám tháng rồi” tuy rằng mất hứng nhưng Lâm Quyết Hàn cũng không tức giận. Đối với người trước mặt này, Lâm Quyết Hàn thật sự không thể nghĩ đến việc thương tổn hắn, cũng thầm nghĩ phải nuông chiều hắn, sủng hắn.
“Thật sao?” Mộc Duệ hỏi cho có lệ. Nếu hắn cự tuyệt Lâm Quyết Hàn tám tháng thì Lâm Quyết Lệ kia cũng đã cự tuyệt hắn tám tháng! Mộc Duệ nheo lại ánh mắt, nhíu nhíu mày.
“Gặp chuyện gì không vui sao?” Lâm Quyết Hàn vuốt vuốt mày Mộc Duệ “Đừng nhíu mày, ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi”
“Được a, ngươi cho ta đánh một chút” Mộc Duệ nhẹ nhàng giơ tiểu roi trước mặt Lâm Quyết Hàn, tươi cười ngọt ngào không khác gì ác ma dụ người.
“Ai chọc ngươi sinh khí a? Ta liền chém đầu kẻ đó” Lâm Quyết Hàn gắt gao đem Mộc Duệ ôm vào lòng.
“Ngươi a, ta chỉ muốn đánh ngươi” Mộc Duệ như trước vẫn mang tươi cười dụ ngọt, lời nói lại mang ý tứ ngoan độc.
Lâm Quyết Hàn không nói.
“Mỗi ngày người đều nói yêu ta thì ra cũng chỉ là lời nói mà thôi. Hừ” Mộc Duệ hừ lạnh, đẩy Lâm Quyết Hàn đang ôm hắn ra.
“Tiểu Duệ, ngươi đừng sinh khí, ta cho ngươi đánh là được mà” Lâm Quyết Hàn lại ôm lấy Mộc Duệ, hống cho hắn vui vẻ. Mộc Duệ như thế ‘kiều tiểu’ (nhỏ nhắn yếu đuối), khẳng định đánh không được mấy cái liền mệt mỏi. Chỉ cần Mộc Duệ vui vẻ, chịu cười với hắn thì muốn hắn làm gì hắn cũng cam nguyện.
Lâm Quyết Hàn tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, liền đè lại Mộc Duệ, hung hăng hôn hắn.
Sau khi kết thúc nụ hôn, bàn tay trắng nõn của Mộc Duệ nhẹ nhàng cầm lấy áo của Lâm Quyết Hàn “Quyết Hàn ca ca, để Tiểu Duệ hầu hạ ngươi cởi quần áo”
Khi thì kích tình, khi thì nhu thuận, khi thì cự tuyệt … Mộc Duệ hết thảy đều làm Lâm Quyết Hàn mê muội. Tuy rằng Lâm Quyết Cảnh cũng có bề ngoài giống với Tiểu Duệ nhưng Lâm Quyết Hàn lại đối với ‘cái đệ đệ kia’ chỉ có phát tiết dục vọng. Không nghĩ đến sẽ thương hắn, cũng không nghĩ sủng hắn, càng không lo làm đau hắn, chỉ có ý muốn bắt lấy thân hắn mà chà đạp.
“Quyết Hàn ca ca không được trốn nha, ta muốn trói ngươi lại” Mộc Duệ cầm lấy đai lưng Lâm Quyết Hàn, đem tay chăn hắn trói vào trụ cột bên giường.
“Quyết Hàn ca ca, ta bắt đầu nga” hắn cười đến thật ngọt ngào, vung lên roi da.
Có điểm đau, nhưng cơ bản vẫn là chịu được đi. Lâm Quyết Hàn không hề nhíu mày, mặc cho Mộc Duệ đối hắn ‘yêu thương’.
“Quyết Hàn ca ca, cầu xin tha thứ đi!” Mộc Duệ làm bộ mặt giống như một hài đồng hồn nhiên mà tươi cười làm Lâm Quyết Hàn càng thêm si mê.
“Tiểu Duệ, hôn ta”
“Không cần!” Mộc Duệ lạnh nhạt nói.
Lâm Quyết Hàn bị cự tuyệt nên có chút khó chịu, chưa có ai dám làm trái ý hắn, nhưng mỗi lần ở đây với thiếu niên này đều luôn bị cự tuyệt.
“Quyết Hàn ca ca, hay là cho Tiểu Duệ hảo hảo ‘yêu thương’ ngươi được không?” Mộc Duệ khi nói những lời đó khóe miệng liền gợi lên một mạt cười xấu xa.
“Tiểu Duệ, ngươi là đang nói cái gì?”
“Không hiểu? Không sao đâu, Tiểu Duệ sẽ để ngươi tự trải nghiệm!” Mộc Duệ lại cười càng thêm yêu diễm, hung hăng quất roi da, dụng lực so với vừa rồi cũng không giống nhau, làm Lâm Quyết Hàn cảm thấy như có bụi gai đang đánh vào người.
“Quyết Hàn ca ca, cầu ta a! Mau hướng ta cầu xin tha thứ đi!” Mộc Duệ bắt lấy phân thân của Lâm Quyết Hàn “Tốt nhất là rơi thêm mấy giọt lệ nữa”
Lâm Quyết Hàn ánh mắt trước đây luôn lạnh lùng nay lại hiện rõ sự bất an, lo lắng “Tiểu Duệ, chúng ta vị trí sai lầm rồi”
“Sai lầm?” Mộc Duệ ha hả nở nụ cười “Quyết Hàn ca ca, ta trước giờ vẫn là ở vị trí này a” ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ vô tội.
“Tiểu Duệ, ngươi đánh xong rồi thì cho qua đi”
“Chưa có xong đâu, Quyết Hàn ca ca, đây chỉ là mới bắt đầu thôi a” Mộc Duệ lại cười ngọt, lấy tay nâng lên hai cánh mông “Quyết Hàn ca ca, ngươi trăm ngàn lần không nên giãy giụa nha, bằng không thì người đau chính là ngươi!”
Lâm Quyết Hàn làm sao có thể để Mộc Duệ tùy ý khiêu khích, hắn giãy giụa liên tục lại không thoát khỏi dây thừng.
Mộc Duệ cười lạnh, hung hăng đem cả ba ngón tay sáp nhập vào nơi chưa bao giờ có người chạm qua kia “Quyết Hàn ca ca không ngoan, Tiểu Duệ hội sinh khí “
Đau đớn đến đột ngột làm Lâm Quyết Hàn lạnh cả người “Tiểu Duệ, ngươi nháo đủ rồi” hắn chưa bao giờ nghĩ tới bị đối đãi thế này lại quá mức đau đớn như vậy.
“Hừ” Mộc Duệ cười lạnh “Quyết Hàn ca ca, ngươi thực sự làm ta quá thất vọng đi!”
Vừa dứt lời, Mộc Duệ hung hăng tách ra hai chân của Lâm Quyết Hàn, không chút nương tính mà xỏ xuyên qua.
Lâm Quyết Hàn cắn chặt răng, nhịn xuống đau đớn.
“Cầu xin tha thứ đi! Ngươi phải kêu lên! Không được im lặng! Ta chán ghét ngươi như vậy!” mỗi lần tiến sâu vào, Mộc Duệ đều hung hăng quất roi, Lâm Quyết Cảnh đều phải nhịn xuống.
Hoan ái không chút yêu thương này cuối cùng cũng dừng lại.
Mộc Duệ dùng ánh mắt vô tội nhìn Lâm Quyết Hàn đang một thân mồ hôi lạnh. Tất cả đều là Trừng ca ca tốt, vừa ôn nhu lại bao dung, có thể khơi dậy ý niệm bạo ngược của hắn. Người này … hắn chán rồi!
Buông Lâm Quyết Hàn ra nhưng lại bị hắn ôm vào lòng.
“Tiểu Duệ! Ngươi là người duy nhất đối ta làm chuyện này”
“Muốn giết ta? Được thôi” Mộc Duệ cũng không phải sợ hắn.
“Ta làm sao nỡ giết ngươi” cho dù Mộc Duệ có làm loại sự tình này thì hắn cũng chỉ cần Mộc Duệ ở bên hắn, nhìn hắn, chậm rãi yêu thích hắn. Lần này là ngoại lệ, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
“Không giết?” Mộc Duệ cười lạnh “Ngươi đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi. Chuyện sau này, ngươi tự mình hiểu đi” nói xong liền phất tay, đem người đẩy ra cửa phòng.
Quả nhiên, người Mộc Duệ nhớ mong chung quy chỉ có Lâm Quyết Lệ!