Long Hữu năm thứ hai, gió xuân nhẹ thổi, vạn vật ôn nhu. Ngồi an tọa trong ngự hoa viên rực rỡ sắc màu là hai vị mỹ nhân cung trang hoa lệ. Mỹ nhân áo lam quét mắt một cái lên nữ tử có bụng hơi nhô lên ở đối diện, nhíu mày nói: “Thật không hiểu Hoàng Thượng nghĩ gì, Trương tỷ tỷ sắp hạ sinh long loại*, Hoàng Thượng chưa tấn cấp** cho tỷ tỷ, ngược lại ở phía sau lập hậu, còn lại là nam hậu, mà các vị đại thần kia lại chẳng có một lời phản đối.”
*long loại: giống rồng, tức là con vua.
**tấn cấp: thăng cấp.
Nam phong thịnh hành, quan lại quyền quý không thiếu người dưỡng nam sủng, nhưng đương kim Thánh minh Thiên tử không hảo nam sắc, nhiều năm qua chưa bao giờ thu qua nam sủng, ngày này lại muốn chọn một nam nhân làm hoàng hậu, thật sự không thể tưởng tượng. Hoàng Hậu cũng vậy, quốc mẫu cũng thế, trải qua 6 đời hoàng đế, phong cho nam sủng địa vị cao nhất bất quá cũng chỉ là Hoàng phi.
“Trữ muội muội coi chừng tai vách mạch rừng.” Trương quý phi quét mắt nhìn hoa cỏ và cây cảnh xung quanh hành lang gấp khúc, buồn bả nói: “Dù không có nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim*, trong cung lên ngôi vị đó cũng không đến phiên ta, trong lòng Hoàng Thượng chỉ coi trọng Niên phi.”
*nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim: cụ thể thế nào thì không rõ, ai hứng thú thì tìm đọc “Thuyết Đường” a; chỉ biết câu này đại ý là bất ngờ có người nhảy ra phá đám, aka “kỳ đà cản mũi”.
Trữ mỹ nhân thu lại biểu tình bất bình vừa nãy, nhìn có chút hả hê cười nói: “Cái này nói tiếp cũng thật là kỳ quái, Hoàng Thượng bình thường ghé chỗ nàng nhiều nhất, nhưng bụng nàng vẫn không có tin tức.”
“Con nối dòng, loại sự tình này có cưỡng cầu cũng không thể.” Trương quý phi nhặt cánh hoa đào phấn hồng rơi trên bàn, đặt trên lòng bàn tay, mặc cho gió nhẹ nhàng thổi đi, “Nghe nói dòng tộc Hoàng Hậu được thiên phú khác thường, có thể hiểu ngôn ngữ của chim, thú, hoa, côn trùng, cơ thể mang mùi thơm lạ lùng, xinh đẹp như thiên tiên, thần kỳ nhất chính là, bọn họ dù thân thể nam tử vẫn có thể sinh con nối dòng.”
“Quả nhiên là gặp may mắn.” Mỹ nhân áo lam tán thưởng, có chút sầu lo nói: “Hoàng Hậu vào cung, chúng ta chẳng phải đều sẽ bị thất sủng?”
Trương quý phi nhìn nàng còn mang theo khuôn mặt khờ dại, nói: “Muội muội, cùng nam nhân chia sẻ trượng phu so với cùng nữ nhân chia sẻ trượng phu thực chất không có gì bất đồng, Hoàng Thượng mặc dù trong nội tâm cực kì sủng ái Niên phi, hai năm qua chẳng phải vẫn mưa móc chia đều*? Ngài là một bậc trượng phu, sẽ tận lực không để ai vắng vẻ.”
*mưa móc chia đều: sủng hạnh hết các phi tần, không bỏ người nào =.=
Trữ mỹ nhân vỗ vỗ ngực, trấn án nói: “Vậy muội cũng an tâm rồi.”
Trương quý phi mỉm cười lắc đầu, thật là một nha đầu khờ dại đơn thuần.
“Không biết mỹ mạo Hoàng Hậu thế nào, muội không tin hắn so với Cảnh vương còn đẹp hơn.” Đau buồn âm thầm mất đi, nàng vì vậy tự nhiên nhắc đến vấn đề mình chú ý nhất.
“Cứ so qua chẳng phải sẽ biết sao.” Trương quý phí hất cằm nhìn về một điểm phía trước, “Cảnh vương đang đến kìa.”
Cảnh vương Giang Minh, một thân cẩm tú ngân bạch quần áo, quạt xếp vàng tiêu sái hé mở, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ hơi lười biếng mỉm cười, dưới ánh mặt trời chậm rãi đi đến, trông như một pho tượng thần hoàn mỹ. Vị thân vương trẻ tuổi nhẹ nhàng dạo bước trong gió xuân, làm bách hoa tại ngự hoa viên cũng ảm đạm thất sắc.
“Tham kiến hai vị Hoàng tẩu.” Cảnh vương vừa từ trong triều đi đến, hướng hai vị đế phi* hành lễ.
*đế phi: vợ vua.
“Vương gia không cần đa lễ.” Trương quý phi mỉm cười, “Nghe nói phượng xa của Hoàng Hậu ngày mai có thể đến hoàng cung.”
Có lẽ là do ảo giác, hai vị nữ tử tựa hồ cảm thấy nụ cười của Cảnh vương trong nháy mắt chợt cứng ngắc. Không đợi các nàng suy đoán, y đã mỉm cười mở miệng: “Đúng vậy, Ngũ đệ sáng nay đã phái người đưa tin tới.”
“Vương gia từ trước đến nay học thức uyên bác, kiến thức thâm sâu, chắc cũng biết dòng tộc Hoàng Hậu đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ?” Trữ mỹ nhân vô tâm hỏi, có một chút lo lắng chuyện kia đã bị Trương quý phi ba xạo nói quá lên, dưới mắt chỉ còn lòng hiếu kỳ. Vị Vương gia này từ trước đến nay vẻ mặt ôn hòa, đối với nội thị cung nữ trong nội cung đều có chút hữu hảo, cùng y nói chuyện cũng không phải băn khoăn nhiều.
Cảnh vương trầm tư nói: “Nghe nói bọn họ là thần long của trời, có khả năng thông hiểu thiên địa vạn vật, năm đó Thái Tổ có thành tựu thống trị được thiên hạ, chính là được bọn họ chỉ điểm.”
“Thì ra là thế, nghe nói bọn họ nam tử cũng có thể sinh con?” Tiểu mỹ nhân khờ dại lại hỏi.
Cảnh vương khẽ ho, thần sắc cổ quái trả lời: “Tựa hồ có thể nói thế.”
“Thật sự là không thể tưởng tượng nổi dòng tộc ấy.” Trữ mỹ nhân kết luận, đôi mắt thu thủy* sáng lên nhìn về phía Cảnh vương, hắn mi mục** như vẽ, phong thần tuấn nhã, phong độ nhẹ nhàng, như tiên tử từ trong tranh bước ra, cái đầu nhỏ của nàng thật sự tưởng tượng không ra một người đẹp hơn so với Cảnh vương sẽ có hình dạng ra sao. “Ta rất mong chờ được thấy vị nam hậu này.”
*thu thủy: mặt nước mùa thu.
*mi mục: lông mày.
“Ta cũng không thể chờ để được gặp vị Hoàng tẩu này.” Ánh mắt của hắn rơi vào chiếc vòng bạc trên cổ tay trái, chiếc vòng bạc chỉ có ba, bốn cái tú hoa châm, so với trang phục trên người nhiều hoa văn, đây tựa hồ là một cái đồ đằng* đặc biệt.
*đồ đằng: con vật hoặc đồ vật được các bộ lạc nguyên thủy coi là biểu tượng (phần giải thích copy từ truyện SCI mê án tập, vụ án thứ tư, chapter 5, do bạn Băng Thiên Nguyệt edit).
Trương, Trữ hai vị nữ nhân đều nghe nói lúc trước Cảnh vương từng chủ động xin đi giết giặc thay vì thay vì đón dâu, Hoàng Thượng lại không đáp ứng, muốn hắn ở lại đế kinh xử lý hôn sự, mặt khác chính mình và đệ đệ cùng mẫu thân Đoan vương đi nghênh đón phượng xa. Cảnh vương vốn nguyên danh là Giang Quyết, đồng tâm với tên Giang Giác, nay khi thánh thượng đăng cơ liền đổi tên thành Giang Minh để tránh phạm vào cấm kỵ. Thánh thượng thích thú phong hắn danh hiệu Cảnh vương, ban thưởng cho một tòa vương phủ hoa lệ, lại cho phép hắn tùy ý vào cung, tuy là không cùng chung mẫu thân, cũng tương đối thân thiết. Hai vị nữ nhân lúc này đều thầm nghĩ, Cảnh vương trời sinh tính tình phong lưu vô hạn, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (chỗ này ta chém =.=), nghe ý hắn, việc không gặp mặt vị hoàng hậu này cũng thật là chuyện tốt, Hoàng Thượng sợ là lo lắng người đệ đệ này a.
“Hoàng Thượng từ trước đến nay không sủng nam nhân, vì sao lại muốn chọn một vị nam hậu? Chẳng lẽ bọn họ cả một dòng tộc không có nữ tử trong độ tuổi thích hợp?” Trữ mỹ nhân lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng trước đây đã hỏi qua Hoàng Thượng phu quân, nhưng hắn không nói cho nàng biết nguyên do, chỉ nói cứ đi hỏi vị Vương gia vạn sự thông*.
*vạn sự thông: trên trời dưới đất chuyện gì cũng biết.
“Hoàng tẩu nói thật đúng, trong tộc bọn họ nữ tử hiếm có như phượng mao lân giác*, Hoàng huynh vốn là định tuyển nữ tử.” Cảnh vương thổn thức, trong đôi mắt đẹp hiện lên một cảm xúc tiếc nuối. Trữ mỹ nhân hoài nghi vị Cảnh vương phong hoa tuyệt đại này là muốn tìm Vương phi trong cùng dòng tộc của hoàng hậu. Cũng chỉ có nhân tài thiên phú dị bẩm mới có thể phối hợp với vị thanh niên tài mạo song toàn, địa vị bất phàm này a.
*phượng mao lân giác: lông phượng hoàng, sừng tê giác.
“Trong tộc bọn họ nữ tử rất thưa thớt, vậy chẳng phải đa số nam tử kia không cách nào hôn phối?” Trữ mỹ nhân kinh ngạc nói nhỏ.
Trương quý phi che miệng khẽ cười, nói: “Muội muội, trong tộc bọn họ nam tử có thể sinh con, nam tử cùng nam tử thông hôn là được a, làm gì nhất định phải cần nữ tử?”
Trữ mỹ nhân nhăn mặt, trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng một nam tử người mang lục giáp, nhịn không được cười nói: “Nếu vị hoàng hậu của chúng ta ngày nào đó mang thai long loại, vậy thì thật là một cảnh tượng kỳ dị trong hoàng cung rồi.”
Cảnh Vương nghe vậy rũ mí mắt xuống, che dấu hàn quang chợt lóe lên trong mắt, “Bá!” một tiếng, thu quạt xếp hé mở trong tay về, đứng dậy đối hai người nói: “Hai vị Hoàng tẩu từ từ trò chuyện, thần đệ còn có công vụ trong người, xin được cáo lui trước.”
“Tiểu Văn, ta không muốn làm Hoàng Hậu gì hết, chúng ta trở lại lang hoàn a.”