Quân Quân luôn mong chờ hai vị phụ thân có thể ân ái như Nhị cữu cữu cùng Nhị cữu phụ, nhưng sau nhiều năm quan sát, nàng cảm thấy hai người họ rõ ràng yêu nhau lại cứ giữ khoảng cách tương kính như tân*, thật khiến cho người làm nữ nhi như nàng lo lắng. Tối qua thấy phụ thân nhận đồng tâm kết của phụ hoàng, nàng nghĩ chỉ cần phụ hoàng cố gắng thêm một chút nữa, có lẽ bọn họ sẽ không bị người khác nhận lầm là ông cháu, có lẽ nàng có thể có thêm nhiều đệ đệ muội muội.
*tương kính như tân: vợ chồng kính nhau như khách.
Thế là, mới sáng sớm nàng đã ở bên tai Hoa Nam nói ngon nói ngọt giúp Giang Giác: “Phụ thân, phụ hoàng thật sự là khéo tay quá. Nếu có một người địa vị cao cao tại thượng như vậy mà vẫn vì lấy lòng con nên học cách thắt đồng tâm kết, con nhất định liều mình gả cho hắn.”
Hoa Nam không biết nên khóc hay cười, gõ đầu nàng: “Nói hưu nói vượn, con mới mấy tuổi mà nói cái gì lập gia đình?”
Quân Quân cong miệng lên: “Khi phụ thân mười tám tuổi cũng thành thân với phụ hoàng vậy.”
Hoa Nam liếc mắt nhìn nàng: “Đó là tình huống đặc biệt, con cũng thấy thành thân sớm sẽ có kết quả thế nào rồi. Con còn chưa đến sáu mươi tuổi, ta sẽ không cho con thành thân.”
Quân Quân trợn mắt nói: “Vậy không phải đời này phụ hoàng không cách nào nhìn thấy con xuất giá?”
Hoa Nam trừng mắt với Quân Quân. Nàng tự biết lời nói của mình đã mạo phạm phụ hoàng, cúi đầu lè lè lưỡi.
“Phụ thân, Nhị cữu phụ có thọ mệnh ngang bằng Nhị cữu cữu.” Quân Quân lắc lắc cánh tay y, giọng điệu làm nũng: “Phụ hoàng cũng có thể sống lâu trăm tuổi như phụ thân, chỉ cần phụ thân nguyện ý.”
Hoa Nam nhìn nữ nhi, thản nhiên nói: “Phụ hoàng con cam lòng sao? Muốn hắn vứt bỏ quyền thế, cùng ta trở về lang hoàn sống cuộc sống thanh tâm quả dục, hắn nhất định không làm được.”
Quân Quân vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: “Phụ thân không hỏi thử thì làm sao biết phụ hoàng không muốn? Con cảm thấy, phụ hoàng chỉ cần có phụ thân thì tốt rồi, sẽ không luyến tiếc giang sơn đâu.”
Nữ nhi phán đoán như vậy, Hoa Nam cũng không dám tin hoàn toàn, thầm so sánh xem Giang Giác sẽ thấy giữa giang sơn và sống cùng y, điều nào quan trọng hơn.
Y suy tư cả nửa ngày, lúc chạng vạng bỗng nhiên có thái giám ở lãnh cung cầu kiến. Hoa Nam cảm thấy kỳ quái, nhớ đến Trữ mỹ nhân đã sống ở lãnh cung nhiều năm, trong lòng nổ “Ầm” một tiếng. Quả nhiên không ngoài dự liệu, thái giám đến báo tin rằng Trữ mỹ nhân đã mất. Hắn vừa dứt lời, thái giám Sùng Hoa Điện cũng vội vàng hối hả chạy đến, nói bệ hạ lúc nãy đang phê duyệt tấu chương thì đột nhiên thổ huyết hôn mê, mời Hoàng Hậu đến xem thử.
Hoa Nam lập tức nghĩ đến vu cổ, năm đó Trữ mỹ nhân chính là dùng cái này hại Giang Giác.
Giang Giác tỉnh lại, phát hiện trong tẩm điện đã có một đám người đang đứng, thê thiếp con cháu đều có mặt. Hai đứa con trai của Minh Châu thấy hắn mở mắt ra, vui vẻ nói: “Ông tỉnh rồi, mọi người xem.”
Giang Giác nở nụ cười với y: “Không đau. Sao lại thế này?”
Hoa Nam chưa kịp trả lời, Minh Châu quỳ gối bên giường đã hai mắt sũng nước nói: “Phụ hoàng, Người hù chết nữ nhi.”
Giang Giác vội nói: “Minh Châu nhi, con đang mang thai, mau đứng lên. Quân Quân, đỡ tỷ tỷ con đứng dậy đi.”
Quân Quân đỡ Minh Châu dậy, Hoa Nam phân phó với mọi người: “Bệ hạ không có việc gì rồi. Mọi người đã trông chừng lâu như thế, cứ lui xuống nghỉ ngơi hết đi.”
Ai nấy cúi đầu vấn an, sau đó rời đi. Giang Giác hỏi Hoa Nam: “Ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cả Minh Châu cũng không dám nói rõ cho ta biết.”
HoaNamsuy tư một chút, cảm thấy hắn không phải người yếu đuối như vậy, liền nói thẳng: “Trữ mỹ nhân hạ ‘thứ tâm cổ’ với ngươi.”
*thứ tâm cổ: loại sâu gặm cắn trái tim người khác.
“A?” Giang Giác nhếch mi, ý bảo Hoa Nam nói tiếp.
Hoa Nam nói: “Loại cổ này không phải trí mạng, chỉ khiến lòng ngươi đau đớn không chịu nổi mà thôi, hơn nữa chỉ có tác dụng một lần. Nàng là muốn ngươi vì nàng đau lòng một lần duy nhất.”
Ánh mắt Giang Giác khẽ chuyển, yên lặng nhìn Hoa Nam chăm chú: “Nàng không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nàng… đã mất rồi.” Ánh mắt Hoa Nam buồn bã. Cho dù Trữ mỹ nhân từng muốn đẩy y đến cận kề cái chết, làm hại Quân Quân sinh non, y cũng không oán hận người nữ nhân tuyệt tình kia, nàng bất quá chỉ là một người đáng thương.
Giang Giác yên lặng nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói: “Hậu táng cho nàng.”
Hoa Nam gật đầu: “Ta đã phân phó như vậy.” Nắm lấy bàn tay run rẩy của Giang Giác, y sầu não nói: “Lại một người nữa rời khỏi chúng ta. Hóa ra sinh mạng luôn mỏng manh như vậy, nàng dù sao cũng chỉ mới bốn mươi tuổi mà thôi.”
Y đã nhìn thấu chuyện sinh tử. Mặc kệ là sinh mạng của ai vừa biến mất, y đều cảm thấy kinh hãi cùng bi thương, hơn nữa lần này còn là một nữ nhân nửa đời bất hạnh. Y nói với Giang Giác: “Nếu chúng ta chưa từng yêu nhau, Niên phi, Trương quý phi, Vương thục nghi và Trữ mỹ nhân vẫn hạnh phúc như trước.”
Giang Giác đưa tay ôm Hoa Nam vào lòng, ngữ khí hết sức nhu hòa: “Tình yêu không thể dùng lý trí mà khống chế. Là ta thực có lỗi với các nàng, ta cũng đã tận lực đền bù cho các nàng. May mắn bọn nhỏ đều hạnh phúc, nếu không thì cả đời ta đây thật đúng là thất bại đến cực điểm.”
Hoa Nam nghe tiếng tim đập dồn dập của hắn, cảm thấy đặc biệt an tâm. Không cần biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, đã chịu bao nhiêu tổn thương, bọn họ vẫn như trước yêu nhau, chỉ là vô tình bỏ lỡ rất nhiều năm. Y không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa, cũng không muốn Giang Giác rời khỏi dương gian trước y. Người khác qua đời, y đã đau lòng xót xa không nỡ như vậy, nếu đổi thành Giang Giác, đó chính là bi thương y không cách nào chịu nổi.
Kỳ thật vừa rồi Minh Châu ngắt lời y, không dám để phụ thân biết rõ kết quả chẩn đoán của thái y là bởi vì thái y nói rằng Giang Giác mang cả đống bệnh tật trong người, còn dám nói bệ hạ dầu hết đèn tắt, nếu kéo dài thêm nữa, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm mười năm.
“Ca ca, giữa ta và giang sơn, cái nào quan trọng hơn?” Hoa Nam hỏi, hít sâu hơi thở chờ Giang Giác trả lời.
Đợi trong giây lát, ngay khi y cho rằng lúc này Giang Giác sẽ không trả lời, lại nghe hắn nói: “Giang sơn có thể giao cho Ly nhi. Nhưng còn ngươi, ta không muốn giao cho bất kỳ ai khác.”
Hoa Nam ngẩng đầu, ôn nhu mỉm cười: “Vậy ngươi nguyện ý theo ta trở về lang hoàn tu luyện không? Có thể kéo dài tuổi thọ của ngươi, đồng thời cường kiện khí lực.”
“Hảo. Bất quá ta muốn hỏi điều này, có phải nó là hợp thể song hưu*?”
*hợp thể song hưu: hai thân thể hòa lại làm một với nhau để ‘nghỉ ngơi’ =)) nói đơn giản là abc xyz =))
Hoa Nam mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao ngươi vừa nghĩ đã nghĩ đến cái này?”
“Có phải không?” Giang Giác cố chấp hỏi.
“Có thể giải thích như vậy a.” Ánh mắt Hoa Nam mập mờ, không dám nhìn mặt Giang Giác.
Chờ khi y đã hết ngượng ngùng mà Giang Giác còn không mở miệng, Hoa Nam lo lắng hỏi: “Ngươi hối hận vì đã đồng ý với ta sao?”
“Không có.” Giang Giác thấy y khẩn trương như vậy liền vội vàng phủ nhận, sau đó mới đỏ mặt, không được tự nhiên nói: “Ngươi biết ta hiện tại… cái kia… không quá thuận tiện…”
Hắn nói lấp lửng, nhưng Hoa Nam nghe liền hiểu ngay. Y cười hì hì: “Vậy đến lượt ta ôm ca ca rồi.”
Giang Giác trợn mắt há mồm. Hoa Nam lần đầu tiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế thì cảm thấy buồn cười, liền đặt xuống môi hắn một nụ hôn nhẹ, trấn an: “Loại bệnh vặt vãnh đó của ngươi, còn sợ những danh y ở quê ta không trị hết sao?”
“Ngươi không sợ người ta tưởng rằng chúng ta phóng túng quá độ nên thành ra như vậy?” Giang Giác tức giận hỏi.
“Năm đó ngươi quả thật rất phóng túng.” Hoa Nam trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười, “Bất quá sau này ở địa bàn của ta thì phải do ta làm chủ. Ta sẽ quản lý thật tốt tiểu đệ đệ này.”
“Lời nói của ngươi nghe có ý trả thù nhỉ? Lúc trước ở địa bàn của ta thì nghe theo ta, sau này ở địa bàn của ngươi thì phải nghe theo ngươi.”
“Hừ hừ, chính là như vậy đó. Ở lang hoàn, chúng ta không phải Đế – Hậu gì cả, chỉ là một đôi phu thê bình thường, không phân biệt tôn ti.”
“Được rồi, ta cũng mong chờ được làm một đôi phu thê bình thường với ngươi, làm từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, không có bất kỳ phân tranh nào nữa.”
Hai người chậm rãi mà nói, phác họa nên hình ảnh hạnh phúc sau này. Ngoài điện, ánh trăng tròn hiện giữa không trung, soi rõ sinh mệnh hai người cuối cùng được viên mãn.
*HOÀN*
“Nó mới năm tuổi, sao ngươi lại để nó một mình đến hoàng cung?”
“Ta chính là muốn cho cặp phu thê kia nhìn xem kết quả tùy hứng của bọn họ. Tự mình giày vò nhau thì thôi đi, còn khiến hài tử thương tâm. Quân Quân đau khổ một phần, bọn họ làm song thân phải nên thống khổ mười phần, để xem bọn họ về sau còn bất hòa nữa không.”