Edit: Wei Chen
Thể loại: cổ trang, cung đình, sinh tử, cường công cường thụ, có ấm áp, có ngược, 1×1, HE.
Hoa Nam xuất thân là hậu duệ của long tộc. Vốn đặc tính là tộc này là quanh năm sống trên núi cao cùng với tuổi thọ kéo dài mấy nghìn năm hơn con người rất nhiều. Ông ngoại của tiểu thụ sống được tới 700 năm tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh. Ở long tộc nam nữ đều có thể mang thai mà lại là linh thai nên dù mang bầu cơ thể vẫn như bình thường.
Trong một lần tình cờ, em gặp anh Vương gia Giang Quyết. Hai đứa thấy mến mến, nhưng chưa kịp hun hít gì cả thì thằng Vương gia bỏ về kinh, lúc này em mới 16 tuổi (tức là khoảng ba bốn tuổi gì đó tính theo tuổi người. Thiệt sặc máu với em này luôn).
Hai năm sau, hoàng đế Giang Giác cầu hôn với long tộc, muốn lập hậu là người trong tộc. Vì tên anh Quyết và anh Giác giống nhau (đồng âm [jué] trong tiếng Hoa) nên em tưởng đâu anh Quyết tìm mình. Em (nhảy đong đỏng) đòi ba má cho lấy chồng sớm dù trong tộc quy định con trai 55 tuổi mới được lập gia đình (lúc này em cũng còn ngu ngơ như đứa nhỏ 5 tuổi con người). Thế là “gả nhầm” luôn cho anh hoàng đế.
Văn án:
Y là người thuộc long tộc, lại gả nhầm vào cung, trở thành nam hậu cao quý của hoàng triều.
Đối mặt với mối thâm tình khi xưa đầy phong độ cùng sự tao nhã của tân lang quân, y nên lựa chọn thế nào đây?
Hắn là người đầu tiên lập nam hậu sau 6 đời hoàng đế.
Một đạo thánh chỉ, nghênh đón tiểu ô long đơn thuần thiện lương vào cung.
Y cố chấp cùng phu quân của mình bảo trì khoảng cách nhất định, càng làm khơi dậy dục vọng chinh phục của chí tôn thiên tử.
Cái này chính là gả nhầm a~~
Rốt cuộc, là ai chinh phục ai?
“Nghe nói bọn họ là thần long của trời, có khả năng thông hiểu thiên địa vạn vật, năm đó Thái Tổ có thành tựu thống trị được thiên hạ, chính là được bọn họ chỉ điểm.”
“Ta cũng không thể chờ để được gặp vị Hoàng tẩu này.” Ánh mắt của hắn rơi vào chiếc vòng bạc trên cổ tay trái, chiếc vòng bạc chỉ có ba, bốn cái tú hoa châm, so với trang phục trên người nhiều hoa văn, đây tựa hồ là một cái đồ đằng* đặc biệt.
Bình luận truyện