Bởi vì mùa hè cực nóng, mọi người đều mong chờ đến ban đêm hơn, ban ngày thật oi bức, đến tối mát hơn cũng phần nào khiến cho tình thần tốt lên được một chút. Sau tám giờ mới thực sự bắt đầu, mở cửa sổ ban công ra có thể nghe tiếng cười nói từ xa xa vọng đến.
Vì không muốn ở trong căn phòng ngột ngạt, nên Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham mới hợp lực đem bàn cờ của Trì phụ thân ra ngoài ban công, còn vác thêm hai cái ghế dựa.
“Được rồi, anh ngồi trước đi, tôi đi múc canh.” Trì Vị Phong vung vung tay rồi đi vào nhà.
Tả Thụy Nham nhìn bàn một lát, lúc sau cũng đi theo vào trong.
Trì Vị Phong ở trong bếp lấy chén bát mà nghe vang đôm đốp, âm thanh lớn đến mức người ta tưởng cậu đang đập vỡ chén bát. Vừa nghe liền biết đây là người ít khi làm việc nhà, thật vất vả mới múc xong một chén canh, nhưng bởi vì không biết ước chừng phân lượng nên nước canh còn chưa được đầy chén.
Trì Vị Phong thật cẩn thận bưng chén canh ra, một cước đá cửa tủ lạnh đóng lại, chầm chậm từ phòng bếp đi ra ngoài, dự tính cứ mang ra trước rồi sẽ quay lại lấy thêm sau.
Bước ra ngoài phòng khách thì phát hiện Tả Thụy Nham đang đứng ngay giữa nhà, ngẩng đầu nhìn chăm chú tấm ảnh chụp gia đình ba người nhà cậu.
Thời gian chụp bức hình vào lúc Trì Vị Phong khoảng chừng năm đến sáu tuổi. Cậu lúc đó có khuôn mặt tròn đang đứng giữa Trì phụ thân và Trì mẫu thân, cười lộ ra cả nguyên hàm răng trắng nha, không đúng, ở cái răng cửa có nguyên một cái lổ thủng. Hoàn cảnh lúc Trì Vị Phong còn nhỏ không giống như bây giờ nhà ai cũng có riêng cho mình một máy ảnh kỹ thuật số, chỉ cần có một cái máy thường đã gọi là gia đình khá giả rồi.
Vào dịp tết, cả nhà cùng nhau mặc đồ mới thật đẹp đi chụp ảnh gia dình. Sau đó trong nhà cũng có mua một cái camera mới nên ít đi tiệm chụp ảnh nữa,. Bức ảnh này tuy đã phai màu chút chút, nhưng nhiều lần sửa nhà vẫn để nguyên như vậy không thay đổi.
Trì Vị Phong bước tới nhìn thoáng qua nhưng vẫn để ý chén canh trong tay sợ đổ mất, cậu không yên lòng nói một câu
“Bức tranh kia a, chụp cũng đã lâu rồi, nhìn đặc biệt ngu.”
Tả Thụy Nham đi tới, đỡ lấy chén sứ từ đôi tay run rẩy cua cậu
“Không có, nhìn vẫn giống, chưa từng thay đổi.” Tả Thụy Nham nói.
Trì Vị Phong rảnh tay thoát khỏi cái chén, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn, cậu nghe Tả Thụy Nham nói nên quay lại nhìn kỹ bức hình, không cho là đúng sửa lại
“Nào có giống. Tôi hiện tại đẹp trai hơn nhiều.”
“Uh.” Tả Thụy Nham không biết là đang đáp lại cho có lệ hay là tán thành với màn tự sướng kia của cậu.
Trì Vị Phong tự động lý giải nguyên nhân thứ hai, được khích lệ tâm trạng cũng trở nên phấn khởi hơn, lại chạy về bếp múc thêm một chén canh. Tả Thụy Nham không ra ngoài ban công mà đứng nguyên tại chỗ chờ Trì Vị Phong quay lại, sau đó hai người mới cùng nhau ra ngoài ngồi.
Đợi đến lúc yên tĩnh bắt đầu ăn canh, Trì Vị Phong sực nhớ là chưa lấy thìa, vì thế liền đứng dậy.
Sau khi lấy thì chuẩn bị ăn lại sực nhớ ra là quên chưa lấy khăn ăn, vì thế lại đứng dậy.
Tả Thụy Nham cũng không nói gì, im lặng nhìn bóng lưng Trì Vị Phong chạy vào chạy ra, thẳng đến khi cậu an phận ngồi xuống mới cùng nhau cầm thìa.
Canh đu đủ nấu với nấm tuyết ướp lạnh mang hương vị ngọt ngào thấm vào tận ruột gan, trên ban công gió phiêu phiêu thổi làm cho người ta thật thoải mái, hơn nữa trên lầu cao có ít muỗi, tóm lại quanh cảnh phi thường hoàn hảo.
Trì Vị Phong múc lấy một khối đu đủ, quay đầu lại nhìn bức ảnh chụp gia đình, thuận miệng nói
“Gia đình Tả tiên sinh hẳn là một gia đình lớn đúng không?”
“Có ông nội bà nội, ba mẹ, một chị và hai anh.”
Không cần liệt kê toàn bộ thành viên trong gia đình anh đâu, nhưng mà nhà anh có tới bốn người con sao, thật không có kế hoạch hóa gia đình a, nhà anh không bị phạt tiền sao a!
“Không cần đâu!” Trì Vị Phong buột miệng nói ra lời cự tuyệt. nhà của anh tám phần là lạnh như băng với thay đổi không lường y như anh, nói không chừng ngay cả lễ hội băng ở Cáp Nhĩ Tân cũng không bằng a. Với lại không có chuyện gì tự dưng chạy qua nhà anh làm gì, tôi đâu phải giáo viên đi thăm hỏi gia đình học sinh mình đâu.
Có lẽ lời cự tuyệt quá thẳng thừng, sắc mặt Tả Thụy Nham rõ ràng trầm xuống, tuy rằng chỉ là trầm mặc cúi đầu ăn canh, nhưng nhiệt độ chung quanh bắt đầu từ từ giảm xuống, lần đầu tiên rớt xuống dưới O0.
Khối đu đủ mới bỏ vào miệng như biến thành khối băng khiến mấy cái răng phát đau, Trì Vị Phong nhanh chóng gượng cười giải thích.
“Cái kia, ý của tôi là tôi không giỏi ứng phó với các vị trưởng bối, cũng không có thói quen tới nhà người khác chơi, tuyệt đối không phải nhằm vào anh!”
Trì Vị Phong còn trịnh trọng bỏ thêm một câu phủ định mạnh mẽ.
Nhiệt độ không khí rốt cuộc tăng trở lại, Tả Thụy Nham nuốt nấm tuyết xuống nói
“Bọn họ tốt lắm.”
“A ha ha ha, tôi biết là rất tốt, chính là tôi không có quen thôi.”
Tả Thụy Nham lắc đầu nói, “Tôi sẽ nói trước về cậu với họ, họ sẽ không chán ghét cậu.”
Có được lời cam đoan như vậy, nếu tiếp tục từ chối e rằng sẽ không ổn, vì thế Trì Vị Phong liền tính toán qua loa cho xong
“Để hôm nào có thời gian rãnh rỗi sẽ đi ha ha ha…”
“Được.” Tả Thụy Nham gật đầu.
Uống xong canh lại ngồi một hồi, Tả Thụy Nham nhìn nhìn sắc trời,
“Tôi phải về.”
“Được rồi.”
Khẳng định rằng Trì phụ thân và Trì mẫu thân tối nay sẽ về rất khuya, ở nhà cũng chẳng có chuyện gì làm, Trì Vị Phong chỉ muốn xem tivi sau đó tắm rửa rồi đi ngủ một giấc. Cậu đứng dậy muốn tiễn Tả Thụy Nham xuống dưới lầu, Tả Thụy Nham lại khoát tay ý bảo không cần.
Tả Thụy Nham đứng ngay cửa mang giày, nhìn thấy Trì Vị Phong đang cười tha thiết nói tạm biệt với anh, anh cũng giơ tay lên vẫy vẫy ý bảo gặp lại sau:
“Tôi sẽ trở về nói với người nhà trước.”
Lông tơ trên người Trì Vị Phong đều bị dựng lên, nhìn cánh cửa đóng “bang” lại trước mặt.
Xong đời rồi, anh ta thật sự nghiêm túc a!
Nhưng mà cho dù Tả Thụy Nham đã mời cậu tới nhà anh ta, cũng phải xem mọi người trong gia đình có đồng ý hay không đã.
Vì thế thời gian cứ như vậy kéo dài lại kéo dài, kéo dài mãi tới khi Trì Vị Phong đã muốn quên sạch chuyện đó. Nói không chừng ngay cả bản thân Tả Thụy Nham cũng đã quên rồi.
………
Tới cuối tháng, trong ngành có một đồng nghiệp mới chuyển đến, theo thường lệ sẽ tổ chức một bũa tiệc chào đón.
Đồng nghiệp mới này từ ngành khác chuyển đến, trước khi nhận chức thì phải gặp Tả Thụy Nham báo cáo một chút. Y đã sớm nghe kể về Tả Thụy Nham, vốn dĩ trước kia là chuyện của người ngoài nên không để ý gì nhiều, còn thường xuyên cười sau lưng Tả Thụy Nham, hiện tại chuyện lại đến trước mắt, còn chưa bước vào văn phòng Tả Thụy Nham mà tay chân đã muốn đóng băng.
“Không có việc gì đâu, Tả tiên sinh rất tốt.” Trì Vị Phong xem sắc mặt anh ta đều nhanh chóng trở nên xanh mét, hảo tâm nói vài lời an ủi.
Đồng nghiệp bên cạnh nghe thấy, liền cười hì hì nói chen vào
“Tiểu Phong, cậu không thể nói dối với lính mới nha, người ta sẽ giận cậu đó.”
Trì Vị Phong thật sự nghĩ như vậy, lại bị đồng nghiệp tiếp lời bảo cậu ăn nói lung tung.
Quen biết với Tả Thụy Nham đã lâu, Trì Vị Phong phát hiện anh ta hoàn toàn không đáng sợ như mọi người tưởng tượng. Thời gian trước kia khi cậu vừa tới ngành này công tác, trong lòng cũng có run sợ một chút, hiện tại đã thân thuộc, cậu lại cảm thấy mọi người chỉ đánh giá Tả Thụy Nham qua vẻ bề ngoài. Cậu không dám khoe khoang có bao nhiêu hiểu biết về anh, nhưng cậu biết người này ôn nhu rất nhiều so với vẻ ngoài, nhưng cậu lại không biết thuyết phục sao để mọi người hiểu.
Mọi người thường nhìn vẻ ngoài để đoán sự việc mà không chịu đi sâu tìm hiểu để biết rõ bản chất của nó.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trì Vị Phong lại dấy lên tinh thần trách nhiệm đối với Tả Thụy Nham, cậu bây giờ chính là bạn bè thân thiết của người ta, như vậy nên hảo hảo giúp anh hòa nhập cùng với mọi người đi.